Côn Sơn to lớn che khuất một vùng trời, đang dần dần rơi xuống biển.
Bốn con Huyền Vũ ngưng thần tụ khí, chuẩn bị nghênh đón sơn mạnh đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
Ầm ầm ầm, là tiếng vang giữa sơn mạnh va vào mặt biển, sóng dâng cao vạn trượng bị rẽ ra một bên, Tứ Quy tiếp được cự sơn, nhưng không tiếp nổi sức nặng của nó.
Côn Sơn đè nặng lên lưng, sau đó Tứ quy dần dần tìm vào đáy biển.
Hôm ấy, nước tràn vào Côn Sơn, ngập tới giữa sườn núi chỗ phòng Hồng thị để ngủ, sau ba ngày, vừa mới khôi phục nguyên trạng.
Đệ tử Côn Sơn kinh hồn tám đảng, Hồng Thông Thiên bị giam ở trong Trảm Long Đài, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, càng thêm cảm thấy lo lắng.
Riêng bốn con Huyền Vũ cõng vác Côn Sơn, trong lúc yên tĩnh không người nói nhỏ.
“Tên nghiệt súc kia đến từ đâu? Tại sao ba lần bốn lượt tìm Côn Sơn ta gây phiền phức?”
“Ta không biết.”
“Từ khi nào dưới biển có Ác Long lợi hại đến vậy?”
“Ta không biết.”
“Do sơn chủ Côn Sơn đời hai gây ra phiền phức?”
“Ta không biết.”
“Cái này không biết, cái kia không biết, vậy rốt cuộc ngươi biết cái gì!” Một con Huyền Vũ nổi giận.
Một con Huyền Vũ khác vẫn chậm rãi trả lời: “Ta đây không biết mà!”
Hai con Huyền Vũ khác: “…”
Trong vùng biển nước màu đen, mặt trăng dần dần biến mất, mây đen tích lũy ở trên mặt biển, không khí lạnh cũng lờn vờn chiếm giữ xung quanh.
Bông tuyết màu trắng xào xạc rơi xuống mặt biển, nhanh chóng bị nước biển nuốt sạch không để lại nửa điểm dấu vết.
Hắc Long ngao du dễ dàng trong biển, không biết đã xuyên qua mấy vạn dặm, rốt cục mới dừng lại ở một hòn đảo biệt lập sâu dưới lòng biển.
Phía bắc của đảo đồi núi chập trùng, được dựng một toà thành. Giữa đảo là một tòa kỳ phong, cao vạn trượng, xuyên thẳng chân trời.
Hắc Long xoay quanh kỳ phong, chỉ chốc lát sau, đã chiếm giữ trọn đỉnh núi.
Đỉnh núi là một mặt đất rộng ngàn trượng, không có một nhánh cây ngọn cỏ, mây đen cùng lạc tuyết đều quay quanh giữa sườn núi, mặt trăng tuyên cổ bất biến(1) treo ở vùng trời kia.
(1): vĩnh viễn
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều là biển mây, đám mây xa xa trong bóng đêm liên tục biến hóa, như đang vẽ tranh trên nền trời xanh thẳm.
Đỉnh núi càng lạnh hơn so với tuyết bay trong biển, Hắc Long cuộn mình quanh đỉnh núi, hình thành một cái ổ như nôi em bé, đem người trong ngực đặt trên bụng mình, đó chỗ ấm áp nhất trên thân nó.
Vuốt rồng to lớn lót dưới đầu Mặc Ngôn làm gối, còn đuôi rồng thì nhẹ nhàng che ở trên người Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn chìm vào mộng đẹp, tay ôm chặt vuốt rồng, cẳng chân trần trụi lộ ra đang bất an cọ vào chỗ vảy cực kỳ thoải mái trên bụng rồng.
Hắc Long cuộn chặt thân thể thêm một chút, rồi lẳng lặng nhìn người nằm ở trên bụng nó, ngóng trông yêu thương cọ cọ đầu Mặc Ngôn.
“Hảo hảo ngủ một giấc đi” Thương Minh nói thầm trong lòng, “Đợi đến lúc ngươi tỉnh lại, ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì, rời khỏi ngươi.”
Mặc Ngôn vừa ngủ là ngủ tròn một ngày một đêm, đợi khi y mở mắt ra, vầng trăng sáng đã xuất hiện trên trời.
Bốn phía bao phủ mây mù, từ đỉnh núi làm trung tâm kéo dài ra ngoài, được ánh trắng chiếu rọi nhìn có vẻ mỹ lệ cực kỳ.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Hắc Long từng làm y sợ hãi. Đầu rồng to lớn, tròng mắt màu đỏ ngòm, cùng với khuôn mặt dữ tợn, năng ranh sắc bén.
Nhưng giờ đã không còn sợ, liền đưa tay ra vuốt mũi Cự Long.
Cự Long phối hợp cọ vào bàn tay của y.
“Đây là đâu?” Mặc Ngôn bò dậy từ bụng Cự Long, nhìn giữa bầu trời.
Bốn phía dày đặc mây mù, dưới ánh trăng biến hóa muôn hình muôn dạng, mặt trăng chưa từng lớn, chưa từng sáng chói như giờ, cũng chưa từng gần đến như vậy.
Cự Long dần dần thu nhỏ thân thể, biến hóa thành hình người, đứng bên cạnh Mặc Ngôn: “Đây là Kỳ Phong Thành.”
Mặc Ngôn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Thương Minh biến thành hình người.
Vóc người của hắn cao to dị thường, cao hơn Mặc Ngôn một cái đầu, vai rộng rãi, cánh tay mạnh khỏe.
Đường viền khuôn mặt góc cạnh rõ nét, lại có vẻ anh tuấn cực kỳ.
“Kỳ Phong cao hơn làn mây. Không có làn mây nào có thể cao hơn độ cao này. Bất luận phía dưới gió gào mưa rơi, ở đây, ngươi luôn luôn nhìn thấy vàng trăng sáng kia.” Thương Minh chỉ vào vầng trăng.
Mặc Ngôn vẫn nhìn Thương Minh, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong biển, tâm không khỏi loạn lên.
“Cảm ơn ngươi…” Mặc Ngôn thấp giọng nói, “Lại cứu ta lần nữa. Khi đó ta không nên nói ngươi như vậy, xin lỗi.”
Thương Minh thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt. Giọng y vẫn nhẹ, vẫn mềm như vậy, thoáng như lông chim cọ vào trái tim, trêu chọc mỗi một chỗ dòng máu chảy qua.
Mái tóc dài màu đen nhu thuận rũ xuống bả vai của y, đuôi tóc phía sau nhẹ nhàng phiêu theo gió, hòa với tóc Thương Minh, quấn quanh xoắn xuýt bay cùng với nhau.
Trong không khí có mùi vị tươi mát của nước, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả âm thanh của chim chóc cũng không có.
Yên tĩnh tới mức có thể nghe được nhịp tim đập của hai người.
“Không trách ngươi.” Thương Minh mở miệng, giọng nói trầm thấp, “Lúc đó pháp lực ngươi tiêu hao hết sạch, cho nên tâm tình mới kích động như vậy. Hiện tại tốt hơn chưa?”
Mặc Ngôn nhớ lại tình cảnh lúc đó, hắn hôn môi y, bức ép nuốt đồ xuống. Khi đó đầu lưỡi khuấy động, bức ép, cùng với hôn môi, làm Mặc Ngôn giờ nhớ lại muốn nóng mặt lên.
“Đó là cái gì?” Mặc Ngôn không dám nhìn vào Thương Minh, chỉ nhìn mặt trăng phía xa.
“Là Long Châu của ta, còn giờ, nó đã mọc rễ ở trong bụng ngươi.” Thương Minh nói, “Nếu ngươi không muốn, ta sẽ lấy nó ra.”
“Lấy ra?” Mặc Ngôn có chút ngạc nhiên.
Thương Minh gật đầu, khóe miệng hơi giương lên: “Bỏ vào thế nào… Lấy ra thế đó. Cần ta lấy ra không?”
Thương Minh chậm rãi ghé vào Mặc Ngôn, môi dần dần kề sát, khí nóng ấm áp phả vào mặt, hô hấp giữa hai người quấn quýt lấy nhau.
“Không… Không cần…” Mặc Ngôn hơi bối rối, mau lẹ lùi về sau một bước, nói: “Coi như ta nợ ngươi, sau này sẽ nghĩ cách trả lại ngươi.”
Thương Minh không ép sát nữa, chỉ lộ ra một nụ cười đẹp đẽ, sau đó lách mình đứng bên cạnh Mặc Ngôn.
Hai người câu được câu không nói tất cả chuyện xảy ra, khi Mặc Ngôn hỏi đến vì sao Thương Minh lại đột nhiên xuất hiện thì, Thương Minh giải thích trước đó còn đang truy tra chuyện Ma Nhân, mới vừa quay mặt chạy về, liền đúng lúc gặp được.
“Ma Nhân đến cùng do ai phái tới?” Mặc Ngôn hỏi.
“Còn chưa chắc chắn, hành tung Ma Nhân, ngay cả tên ma đầu như ta còn khó mà truy tra, ta nghĩ chủ nhân sau lưng bọn chúng, nhất định không tầm thường.” Thương Minh nói.
Hai người nói một lúc chuyện liên quan tới Ma Nhân, không có nửa cái manh mối, đành phải suy đoán trong khả năng.
Đoán cho đã xong, liền dời đề tài.
Trăng sáng treo cao, Mặc Ngôn thỉnh thoảng sẽ nghe Thương Minh nói chuyện, y nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn ánh trăng chiếu sáng gò má anh tuấn của hắn.
Thế nhưng lúc Thương Minh quay đầu lại nhìn y, y sẽ nhìn thấy mặt trăng, nhìn nó khác với bình thường, nó rất lớn, còn rất gần, giống như đưa tay ra là có thể với tới.
“Muốn đi đâu sao?” Thương Minh nhìn Mặc Ngôn bị ánh trăng chiếu vào gò má, đường viền hoàn mỹ như được tạc ra, cùng với ý cười nhạt bên môi, khiến cho Thương Minh triệt để kích thích nhu tình trong lòng.
Một câu còn nói chưa xong, y đã bị Thương Minh ôm vào trong lòng.
“Đi không được…” Mặc Ngôn có chút tiếc nuối, “Nghe nói, chỉ trước lúc phi thăng, mới có thể tới gần mặt trăng. Tu vi của ta quá thấp…”
“Ta thử xem!” Thương Minh nhảy xuống đỉnh núi Kỳ Phong, biến thành Hắc Long bay lẫn vào trong mây mù.
Hai tay Mặc Ngôn nắm chặt sừng Cự Long, cưỡi ngồi ở trên người hắn, Cự Long mang theo y bay về phía mặt trăng treo cao.
Bọn họ bay lượn trong biển mây, đuổi theo mặt trăng treo lơ lửng ở trên không, nhưng vẫn không thể bay tới gần được.
( Đây là anh công chịu đưa tiểu thụ đến mặt trăng mà ta từng gặp, mấy tiểu công khác nào có thực hiện a!!!)
Thương Minh có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu như tâm pháp Long thần của ta tiến thêm một bước, là có thể dẫn ngươi tới đó.”
(Ai biết vì sao không???)
“Ngươi còn có thể đột phá tam giới?” Mặc Ngôn không dám tin tưởng, Nhật Nguyệt Tinh Tú(2) phải đột phá được tam giới, mới có thể với tới.
(2): Mặt trăng, mặt trời, sao.
Thương Minh nói: “100 năm trước cũng đã đạt tu vi này, vốn tính bế quan tiếp tục tu luyện, nắm giữ sức mạnh xoay chuyển thời không. Sau đó lại nghe nói phụ thân ngươi tạ thế, liền tạm dừng tu luyện, vẫn ở đại lục trung thổ đến hiện tại.”
“Xoay chuyển thời không?”
“Đúng, đó là cảnh giới cao cấp nhất của tâm pháp Long tộc tu luyện. Nhưng cần tiêu hao mười vạn năm tu vi, luyện hóa bản thân, mới có khả năng chảy ngược thời gian. Đánh đổi những gì đã qua, vĩnh viễn ngưng lại khối đại lục này. Tại sao tay ngươi lại run? Yên tâm đi, một đời này ta không cái gì để tiếc nuối, sẽ không huyết tế bản thân.”
Hắc Long nói tới nổi hứng, đột ngột bay lên trên, bay về phía vầng trăng: “Ta thử lại, ngươi ngồi cho vững!”
Nhưng Mặc Ngôn lại ngồi không vững, y đọc thần chú lấy phi kiếm ra. Thu Thủy kiếm biến to ở giữa trời mấy lần, rồi Mặc Ngôn nhảy lên mũi kiếm.
Cưỡi ở trên lưng rồng, y chỉ cảm thấy tu vi Thương Minh rất cao, ngoài ra thì không còn cảm giác gì khác.
Còn hiện tại, khi y đứng ở đằng xa mà nhìn, hình ảnh Hắc Long đuổi theo mặt trăng làm y không khỏi chấn động.
Hắc Long từ từ bay ra khỏi biển mây, duỗi lợi trảo bay băng băng, dường như muốn xuyên qua chân trời.
Hình cảnh này, thật sự quen thuộc!
Mười năm trước, khi y vẫn là một linh hồn, ở trên chín tầng trời từng thấy qua hình ảnh này.
Khi đó, bánh xe khổng lồ chậm rãi vận chuyển, Nhật Nguyệt Tinh Tú vận hành theo nó, một con Hắc Long bay ra từ mặt biển, chạm vào Nhật Nguyệt.
Y vẫn cho rằng, có thể sống lại lần nữa, là đúng dịp gặp may, là ân huệ trời ban.
Mà vào lúc này, khi y tận mắt nhìn thấy Thương Minh đang bay băng băng, khi y nghe được tâm pháp Long thần tu luyện tới đỉnh cấp sẽ có thể xoay chuyển thời không, trong chớp mắt đó y đã rõ ràng tất cả.
Việc y sống lại, rốt cuộc là được ai đổi lấy.
Là Thương Minh!
Là hắn huyết tế bản thân, dùng mười vạn năm tu vi, đổi cho y sống lại một lần.
Tại sao! Nhân duyên kiếp trước chỉ như hạt sương mong manh, còn kiếp này, cũng chỉ gặp thoáng qua vài lần.
Tại sao, y phải chịu làm đến nước này?
Thu Thủy kiếm rơi xuống đáy biển, Mặc Ngôn như bị sơn mạch va vào trái tim, cảm nhận được cơn chấn động quá mức, khó tiếp tục khống chế phi kiếm được nữa.
Không có phi kiếm chống đỡ, thân thể nắm lấy Mặc Ngôn nhanh chóng sa xuống, Hắc Long còn đang đuổi theo mặt trăng, bất ngờ khi thấy Mặc Ngôn sa xuống, không chút nghĩ ngợi liền rít gào, móng vuốt to lớn nắm lấy thân thể của y, chậm rãi bay xuống đất.
Bên bờ biển, thủy triều đẩy tới bờ văng tung tóe bọt sóng, không ngừng hôn mặt đất.
Tuyết dưới tầng mây vẫn đang bay xuống, còn Mặc Ngôn, đang được nam tử huyết mâu ôm chặt.
Thương Minh nhẹ nhàng ôm y, xoa xoa lưng người trong ngực.
“Mặc Ngôn, ngươi sao vậy?” Thương Minh không rõ, thấp giọng khẽ hỏi.
Mặc Ngôn không đáp, chỉ ôm chặt hắn.
Môi Thương Minh dần dần áp vào lỗ tai người trong lòng, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp: “Đừng ôm ta như vậy… Ta sẽ không nhịn được.”
“Tại sao?!” Mặc Ngôn hỏi, “Tại sao lại tốt với ta như vậy? Chỉ như bèo nước gặp nhau, chỉ như… Trần gian lộ thủy. Ngươi… Ngươi lại làm chuyện như vậy…”
Môi Thương Minh nhẹ nhàng cọ vào vành tai y, âm thanh ôn nhu hóa nát lòng người.
“Ta làm ra chuyện gì?” Thương Minh hỏi.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, rất muốn mở miệng kể lại đủ chuyện kiếp trước.
Nhưng vẻ mặt nam nhân lúc này, đang mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, tâm ý ôn nhu sủng nịch tràn đầy con ngươi.
Hắn nói “Kiếp này suông sẻ, không có gì tiếc nuối.”. Nhưng y có nên nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra ở kiếp trước không? Không lẽ muốn hắn cùng y chịu đựng những thống khổ, phẫn nộ, dằn vặt, cùng cừu hận đến đêm cũng không ngủ được?
Mặc Ngôn không biết phải làm gì, vào lúc này chỉ cảm thấy: Ở kiếp trước, hắn đã làm quá nhiều rồi. Những cừu hận kia, không nên để chịu.
“Ta làm chuyện gì hả?” Thương Minh tiếp tục hỏi, giọng điệu càng ngày càng thấp, môi càng ngày càng gần kề.
Mặc Ngôn hít sâu một hơi: “Ngươi… Làm rất nhiều chuyện tốt với ta, tại sao?”
Thương Minh cười nhìn người trong ngực, nụ cười kia, thoáng như đang sủng nịch một hài tử hồ đồ tùy hứng.
Hắn ôm lấy y, đứng bên bờ, bông tuyết lất phất rơi xuống bờ vai của họ: “Chỉ vì ta thích làm vậy.”
“Ta thích nhìn ngươi vui vẻ, thích nhìn ngươi hạnh phúc, thích nhìn ngươi bình an. Có lẽ do nhãn duyên, khi ở khoang thuyền lúc đó ta thấy ngươi, tự dưng có loại quen thuộc nói không nên lời. Thật giống như đã từng gặp ở đâu đó. Ta thích sự kiên cường, ẩn nhẫn, dũng cảm của ngươi… Tất cả…” Thương Minh nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn nhẹ nhàng ôm người trong ngực: “Xin cho phép ta bảo vệ ngươi, được chứ?”
Mặc Ngôn khẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người nọ gần trong gang tấc.
Lời nói thâm tình, thanh âm ôn nhu, cùng với hơi thở quấn quýt chưa bao giờ có.
“Được chứ?” Con ngươi đỏ ngòm trở nên càng thêm trầm ám, tràn đầy nhu tình trong đó.
Mặc Ngôn mỉm cười: “Được!”
Nụ cười muốn đánh tan bông tuyết đầy trời, phảng phất như hoa rơi tươi phát, sưởi ấm toàn bộ không gian.
Thương Minh rất muốn rất muốn hôn người trong ngực hôn đến thiên hoang địa lão.
(3) Thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất
Nhưng hắn còn chưa quên, ngày đó Mặc Ngôn chống cự cỡ nào với hắn.
Càng thêm không thể quên, lúc ở trong biển hôn nhau, y đã giãy dụa lợi hại cỡ nào.
Mặc dù rất muốn, nhưng hắn không muốn chọc cho người trong ngực không vui, không muốn chọc cho người trong ngực tức giận.
Hắn chỉ đành hơi nhúc nhích hầu kết, đè xuống ** đang dồn dập ập tới như vỡ bờ trong lòng, hóa ** đang cuộn trào mãnh liệt thành một nụ cười nhàn nhạt bên môi. Hóa thành
Hai người quay lại đỉnh núi, ngồi ở trên đỉnh, Thương Minh hóa thành hình rồng, để Mặc Ngôn gối vào bụng hắn.
“Ngươi muốn cái gì? Nói cho ta biết!” Hắc Long nói.
“Trở nên mạnh hơn!” Mặc Ngôn không chút do dự nói, “Muốn phải trở nên mạnh nhất!”
“Người mạnh nhất là ta!” Hắc Long nói, “Nhưng ta sẽ không ngại khi ngươi còn lợi hại hơn ta, đến lúc đó còn phải cầu Mặc tiên trưởng hạ thủ lưu tình, tuyệt đối đừng đem da ta ra làm đệm.”
Mặc Ngôn cười khẽ, lưu luyến vuốt da rồng dưới người, thậm chí còn hôn khẽ một cái lên đó.
Cả người Hắc Long run lên một cái, đôi môi kia quá mức mềm mại, quá mức ấm áp.
Mà dáng vẻ Mặc Ngôn nằm nhoài trên người hắn khẽ ngẩng đầu, quá mức mê hoặc.
Thương Minh cảm giác một chỗ nào đó ở trên người, không ngăn chặn được đang cương lên, đành vội vàng đẩy Mặc Ngôn qua một bên, cuộn thành một đống, quay lưng ngược phía y.
“Đừng hẹp hòi như thế!” Mặc Ngôn chọt chọt lưng Hắc Long, “Cho ta sờ một lúc!”
Thương Minh rầu rĩ: “Ta nhẫn nại có hạn, đến lúc không khống chế được xảy ra chuyện gì không vui, ngươi cũng đừng trách ta.”
Mặc Ngôn chợt nhớ lại vừa nãy nằm nhoài trên người Thương Minh, hình như có hai cái ** gì đó cọ vào chân y.
Lúc đó y còn đang vuốt rồng, giờ hồi tưởng lại, trong nháy mắt không thảo luận thêm việc này nữa.
Một người một rồng lẳng lặng ngồi, mặt trăng đã lặn xuống, mặt trời bay lên từ mặt biển ở một phía khác, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Trên mặt biển mênh mông vô bờ, Mặc Ngôn dõi mắt nhìn xa, nhìn ở một nơi xa xôi không rõ là đâu, có một tia ánh sáng bạc.
Đó là bảo kiếm Côn Sơn trên Trảm Long Đài, khi nghênh đón ánh bình minh, nó phát ra tia sáng chói mắt.
“Sau này ngươi định làm gì?” Thương Minh hỏi, “Côn Sơn có ai bắt nạt ngươi?”
Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, nhìn đầu rồng to to cười cười.
Tuy y rất phẫn nộ với chuyện Hồng Nho Văn gây ra, nhưng giờ, khi y có Thương Minh ngay ở bên cạnh mình, thì tất cả sự phẫn nộ đã tiêu tan không còn hình bóng, trong lòng chì còn tràn ngập bình an trước nay chưa từng có.
“Giờ ta lớn nhất Côn Sơn, không có ai dám chọc ta.” Mặc Ngôn nói, “Ta muốn trở lại.”
Thương Minh vung vẩy đuôi biểu thị ủng hộ, động tác này làm Mặc Ngôn rất bất ngờ: “Ta còn tưởng ngươi sẽ phản đối.”
Thương Minh nói: “Làm sao lại thế? Ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó. Ngươi muốn đi chỗ nào, ta liền đi cùng với ngươi, quyết sẽ không ngăn cản! Phụ thân ngươi chôn ở Côn Sơn, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng rời đi. Chỉ là…” Tiếng nói của hắn dần dần nhỏ xuống, “Hiện tại ngươi quá nhỏ yếu, ta không yên tâm…”
Mặc Ngôn nói: “Không sao, Côn Sơn có thể tính là chỗ an toàn nhất hiện giờ.”
Thương Minh lắc đầu, sau đó nói: “Ta vẫn không yên tâm, nếu mỗi ngày ngươi đều muốn tu luyện, không bằng… Ta giúp ngươi tu hành thế nào?”
( Tới chỗ này chỉ muốn gào thét “ Không nên tin những lời tiểu công nói!!!)
Mặc Ngôn giật mình trừng mắt Thương Minh: “Ngươi? Giúp ta tu luyện?”
Thương Minh nói: “Đúng. Nếu ngươi muốn trở nên mạnh hơn, nhất định phải học được đối mặt cường giả thế nào. Đừng quên, ta trên đời này ta là cường giả mạnh nhất!”
Nói tới chỗ này, thân thể Thương Minh không ngừn vặn vẹo, cuốn lấy Mặc Ngôn, thân rồng vảy rồng nhẹ nhàng cọ cọ Mặc Ngôn, giọng nói như đang khẩn cầu, như đang chờ đợi: “Trong mấy ngày tiếp vừa vặn ta không có việc gì làm, có thể ở dưới biển chờ ngươi, chờ ngươi mỗi ngày. Ngươi… Hãy để ta giúp ngươi có được không?”
Mặc Ngôn phát hiện bản thân không biết từ lúc nào, đã bị lão Hắc Long cuốn lại.
Thân rồng to lớn, cao hơn gấp đôi, làm chân Mặc Ngôn không chạm được đất.
Huyết mâu Cự Long lóe quang, chờ đợi người trong ngực trả lời.
Mặc Ngôn không biết đang nghĩ tới điều gì, trên mặt ửng đỏ, ngay sau đó liền nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
“Mỗi ngày đều đến?”
“Ừm, mỗi ngày… Đều đến!”
Cự Long bất ngờ vọt lên, dùng thân thể quấn chặt lấy Mặc Ngôn, tha vào trong biển lăn lộn.
Dưới ánh triều dương, màu nước biển xanh lam cuốn lên từng đợt bọt nước, một con Hắc Long ở trong đó quay cuồng lăn lộn.
Thậm chí ngay cả đám cá nhỏ xung quanh đều biết, lão Ác Long hôm nay tâm tình rất tốt.
Một lát sau, Thương Minh mới ngừng lại: “Được! Mỗi ngày ta đều ở ngoài Côn Sơn chờ ngươi, chúng ta cùng nhau tu luyện.”
Mặc Ngôn mỉm cười, Thương Minh mang theo y đưa đến Côn Sơn.
Bốn con Huyền Vũ thấy Rồng Đen lại tới, lập tức cả người khẩn trương hẳn lên.
Một con trong đó hỏi: “Hắc Long sao lại tới nữa rồi?!”
Một con khác đáp: “Ta không biết.”
“Chúng ta không đắc tội nó chứ?”
“Ta không biết.”
“Vậy ngươi biết mình tên gì không?”
“Ta đã bảo không biết rồi mà!”
Sau đó, bốn con Huyền Vũ tận mắt nhìn thấy Hắc Long kia, ở trong nước dần dần biến hóa, hóa thành hình người.
Huyết mâu tóc đen, trên người mơ hồ còn ẩn hiện hắc lân.
Một con Huyền Vũ vỗ trán thông suốt: “Ta biết rồi! Đó không phải Ác Long bình thường, mà là tôn chủ Ma giới!”
Ba con Huyền Vũ khác uể oải: “Chúng ta đều biết…”
“Tôn chủ Ma giới không phải là người dễ trêu, nếu hắn thật sự nổi lên ác ý với Côn Sơn, chúng ta chỉ sợ là phải lưỡng bại câu thương!” Một con Huyền Vũ thấp giọng nói nhỏ, “Cần đem Côn Sơn chuyển tới chỗ khác không?”
“Ta không biết.” Ba con Huyền Vũ cùng lúc trả lời.
Nghe đám Huyền Vũ đối thoại, khóe miệng Thương Minh không khỏi cong lên, Mặc Ngôn không rõ nhìn Thương Minh, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thương Minh nói: “Bốn con Thần Thú trấn sơn Côn Sơn… Rất lợi hại, tuyệt đối đừng đi chọc giận chúng nó!”
Mặc Ngôn nói: “Được!”
Thương Minh nhìn Mặc Ngôn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng tay khẽ nắm cằm Mặc Ngôn, cúi đầu hôn nhẹ môi y.
Hôn xong liền tức khắc lùi về phía sau, bơi đi chỗ nào đó. ( editor không biết…)
Ánh mặt trời xuyên qua nước biển, nhìn từ dưới đánh giá, mặt nước xanh lam dao động, mặt Thương Minh, đang dần dần ẩn vào bóng tối. ( lặn xuống đáy biển phải tối mừ).
Ngón tay Mặc Ngôn ấn môi, nhớ lại nụ hôn Thương Minh vừa hôn trộm, cảm thấy một trận ngọt ngào.
Y dần dần nổi khỏi mặt biển, trên người không dính nửa giọt nước biển. Y đứng bên bờ nhìn mặt biển, xa xa bóng người Hắc Long vọt ra khỏi mặt biển, cũng đang nhìn y.
Y vẫy vẫy tay, Hắc Long liền bơi xa, mãi tới khi bóng dáng Hắc Long biến mất lẫn vào trong biển, Mặc Ngôn mới trở về.
Tâm tình Mặc Ngôn rất tốt, bước đi không chậm không nhanh, trong lúc vô tình đưa tay chạm vào hầo bao bên hông, mới phát hiện ngọc bội Hắc Long, bị Thương Minh nhét vào từ lúc nào.
Ngoài ra, còn có phi kiếm, túi càn khôn, cùng với khối Long Châu ngày đó hắn tặng.
Mặc Ngôn vuốt bụng, Long Châu đã mọc rễ ở trong thân thể y. Lại nhìn Long Châu trong túi càn khôn, ánh sáng nhu hòa êm dịu.
Y còn tưởng Thương Minh đã nuốt Long Châu của y, là khối Long Châu mà y trả cho hắn.
Đến giờ mới biết, khối trong bụng là của Thương Minh vẫn từng ngậm.
Trong bụng y, có Long Châu của hắn. Mặc Ngôn nhớ lại hình ảnh trên biển, nụ hôn kia thật sâu, môi lưỡi dây dưa, dường như mãi đến bây giờ vẫn chưa từng dứt ra.
Mặc Ngôn nhẹ nhàng mím môi, khóe miệng hơi cong lên.
Dù y và Thương Minh vừa mới tách ra, y đã bắt đầu chờ mong ước hẹn buổi tối.
____
Thiệt ngọt, nén cho mọi người biết, H không còn xa nữa!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 40: Biết
Chương 40: Biết