*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sinh thần của Thanh Vân lão tổ được định ra sau ba tháng, lần này Hồng Thông Thiên không đi, theo lệ thì Hồng Nho Văn phải trình diện.
Hồng Nho Văn từ lần bị áp tải về Côn Sơn xong, thì luôn nằm trong trạng thái bị giam lỏng, Mặc Ngôn cũng không tính dẫn hắn ra ngoài.
Hai cha con Hồng thị đều không đi, Nhạc Phong là Đại sư huynh tạm thời quản lý Côn Sơn, nhất định phải đi. Hắn tự mình ra tàng bảo sau núi chọn quà mừng thọ cho Thanh Vân lão tổ, sau đó an bài tất cả mọi chuyện, sau mười ngày, chúng đệ tử Côn Sơn đi theo Mặc Ngôn, giương buồm chạy về phía Đông.
Lần trước khi muốn vào Hiên Viên quốc, thì có Hồng Thông Thiên mở đường, lần này đi tới Thanh Vân môn phía Đông, Nhạc Phong mang theo vài tên đệ tử đi trước mở đường.
Nhưng lại có cái làm mọi người bất ngờ, quái thú trong biển thấy đại thuyền Côn Sơn đều không dám chạy trước, khi đi ngang qua cự sa, đám cự sa cũng dồn dập nhường đường, không dám chạy tới quấy rầy.
Nhạc Phong cùng chúng đệ tử rất kinh ngạc, vì chẳng ai cho rằng lần này xuất hành lại thuận lợi như thế. Đại thuyền thuận buồm theo gió xuôi dòng, không tới một tháng, đã vượt qua đại dương mênh mông, thấy được đường ven biển Đông Thổ.
Tối hôm đó, Mặc Ngôn ở trong phòng tu luyện, y tính ra ngày mai là có thể lên bờ, lòng hơi thấp thỏm vì sắp gặp được Thanh Vân lão tổ, ai ngờ nửa đêm bão dữ nổi lên, Côn Sơn chuẩn bị không kịp, đại thuyền bị gió dữ cuốn ngược về biển.
Bão táp kéo dài tới hừng đông mới lắng lại, Mặc Ngôn cùng đệ tử Côn Sơn lúc này mới phát hiện, đại thuyền cư nhiên bị sóng dữ hất xa Thanh Vân môn mười vạn tám ngàn dặm!
Đám đệ tử Côn Sơn đều cảm thán vận may không tốt, lén lút suy đoán có phải đã gặp Ác Long hay quái vật gì khác không. Nhưng Mặc Ngôn thì có hơi hoài nghi, bởi vì khi đi chỉ có đệ tử Côn Sơn bình thường, không có cao nhân theo cùng, mà Thương Minh cũng không thu hết khí tức hoàn toàn, quái thú trong biển biết có Ác Long ở trên thuyền, tránh né đại thuyền còn không kịp, thì sao dám chạy tới quấy rối? Nhưng chuyện xảy ra vào lúc tối muộn, Mặc Ngôn cũng không tìm ra nhân vật nào khả nghi, đành phải cùng Nhạc Phong phân biệt phương hướng xong, tiếp tục hành trình, đại thuyền vẫn thuận buồm xuôi gió. Nửa tháng sau, lại nhìn thấy đường ven biển.
Tối hôm đó, Mặc Ngôn vô cùng cảnh giác, vẫn ở trên boong thuyền, ánh trăng sáng treo cao trên trời, mặt biển gió êm sóng lặng, cự thuyền phá nước mà chạy, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc Ngôn biết chuyện lần trước tuyệt đối không phải trùng hợp, y liên tục nhìn chằm chằm vào mặt biển, tới nửa đêm, bỗng dưng ở đâu kéo tới một trận gió dữ, sóng thần đột nhiên vọt ra từ mặt biển.
Quả nhiên đã tới! Mặc Ngôn từ trên boong thuyền nhảy ra giữa trời, quan sát mới thấy rõ, sóng lớn không chạy tới chỗ khác, mà chỉ nhằm vào đại thuyền Côn Sơn, nó giống như một cánh tay con người, đẩy đại thuyền Côn Sơn đi xa, quả nhiên là có người cố ý nhằm vào Côn Sơn.
Mặc Ngôn bay lơ lửng lớn tiếng quát lên: “Kẻ nào!”
Sóng lớn dường như có thính giác, bọt sóng uốn lượn một vòng rồi đập thẳng vào phía Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn tâm tùy ý động, Thu Thủy kiếm bên hông vọt ra khỏi vỏ kiếm, hóa thành một thanh đại bảo kiếm, phát ra từng đợt sáng xanh, chém về phía cơn sóng lớn.
Nước biển bị bảo kiếm tách đôi, đâm thẳng xuống đáy biển, sóng lớn bị bảo kiếm cắt đứt, nước biển màu đen trong tích tắc liền cuốn lên ngàn tầng tuyết giống như bọt biển, một bóng người nhảy ra từ đáy biển, vèo một tiếng vọt thẳng lên cao, Mặc Ngôn há để cho hắn chạy trốn, ngự kiếm đuổi sát theo hắn.
Người nọ mặc áo xanh, đạp nguyệt mà đi, Mặc Ngôn theo sát phía sau, cắn chết không buông, ở giữa khoảng không đánh một vòng, thì đột nhiên trường kiếm trên lưng người nọ vọt ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào người Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn không dám lơ là, dùng Phá hiểu mười vạn kiếm sở học của bản thân cùng địch đánh, Thu Thủy kiếm hóa thành ngàn vạn ảnh kiếm, cùng phi kiếm của người bí ẩn giáp chiến.
Hai người lơ lửng giữa trời, làm tách rời ánh trăng, người bí ẩn trước sau như một quay lưng lại với Mặc Ngôn, nên không thấy rõ hình dạng. Ngón tay Mặc Ngôn khẽ nhúc nhích, phi kiếm song phương vật lộn với nhau.
Chỉ thấy hơn một nghìn chuôi Thu Thủy kiếm hóa ra hàng vạn ánh sáng màu xanh, lẫn vào ánh sáng của mặt trăng, nhìn vào giống như ngàn vạn tia chớp đang phát uy, lại có phi kiếm màu trắng của địch, nhìn như Giao Long, lườn tẩu bên trong vạn vạn tia sáng xanh, tiêu sái uyển chuyển, lúc thong thả như sân vắng, lúc như gió dữ mưa quét, thật sự thành thạo điêu luyện.
Lông mày Mặc Ngôn cau lại, y nhận thấy đối thủ lần này không phải người thường, vận khởi Phá hiểu mười vạn kiếm — tuyệt chiêu Phá Thiên nhất kiếm.
Ngàn vạn Thu Thủy kiếm hợp thành một, nhắm thẳng vào địch thủ dưới trăng, chiêu kiếm này cho dù có Hồng Thông Thiên ở đây, chỉ sợ cũng khó đỡ được. Ai dè có điều làm y không ngờ đó là, bạch kiếm của địch, trong nháy mắt hóa thành một tấm khiên màu trắng, chắn trước Thu Thủy kiếm.
Ầm!
Trong khoảng khắc hai kiếm chạm nhau, mặt đất bầu trời cùng lúc run rẩy vì nó, nước biển bị kích động vọt tới giữa trời, sau đó ào ào rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, hai người bị nước biển tách ra, Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn nước biển như thác nước rơi xuống từ bầu trời, thoáng như trời xanh bị xuyên thủng, làm biển nước chảy ra từ bên trong.
Đợi nước biển trở về chỗ cũ, người nọ vẫn quay lưng liền xoay đầu lại, nhìn Mặc Ngôn cười hì hì: “Mười lăm năm không gặp, nhóc con đã đạt tu vi cỡ này! Không tồi không tồi!”
Dưới ánh trăng, người nọ một thân thanh y, bên hông đeo hồ lô, một thanh bảo kiếm tùy tùy tiện tiện đượ cầm trong tay, khóe miệng mang theo nụ cười lười nhác, chính là Nhâm Tiêu Diêu Kiếm Tiên của Thanh Vân môn mười lăm năm trước từng gặp qua một lần!
Mặc Ngôn vừa mừng vừa sợ, lúc đầu còn tưởng rằng người nọ là do Thanh Vân lão tổ phái tới, ai dè chướng ngại vật nửa đường chạy tới chính là Nhâm Tiêu Diêu.
Nhâm Tiêu Diêu cười hì hì: “Thế nào, không tính mời ta lên thuyền của ngươi ngồi một chút sao? Nói ra, có thể gặp gỡ ở đây, cũng xem như là hữu duyên…”
Mặc Ngôn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cuống quít mở miệng: “Xin mời!”
Hai người phiêu phiêu tiếp đất xuống chỗ đầu thuyền, đám người Nhạc Phong tới hành lễ bái kiến, Nhâm Tiêu Diêu tùy ý gật đầu xem như đáp lễ. Mặc Ngôn lại sai người lấy tiên quả rượu ngon chiêu đãi hắn, nói ra thì mọi người đi xa, cũng không mang thứ gì tốt, Nhâm Tiêu Diêu chỉ đem rượu Mặc Ngôn lên ngửi xong liền ném xuống biển, nghiêng đầu không ngừng đánh giá cả người Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn bị hắn nhìn cả người thấy khó chịu, hỏi: “Kiếm Tiên nhìn cái gì?”
Nhâm Tiêu Diêu nói: “Thấy dung mạo ngươi rất đẹp, đừng gọi ta là Kiếm Tiên, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi ta một tiếng Nhâm đại ca là được.”
Mặc Ngôn cảm thấy cánh tay của mình lại bị Thương Minh cuốn lấy, y có chút do dự, dẫn tới Nhâm Tiêu Diêu trừng mắt, cả giận: “Sao hả? Lẽ nào ta còn chưa xứng làm đại ca ngươi sao?”
Mặc Ngôn vội vàng chấp mệnh: “Nhâm đại ca…”
Nhâm Tiêu Diêu đổi giận thành vui, lấy hồ lô của mình, uống một hớp, đưa vào trong tay Mặc Ngôn, nói: “Côn Sơn các người nào có được rượu ngon? Nếm thử rượu của ta đi, đây mới là rượu ngon!”
Mặc Ngôn thấy miệng hồ lô nước dính óng ánh, cũng không biết là nước bọt của Nhâm Tiêu Diêu hay rượu, khó xử vô cùng. Muốn chối từ, mắt thấy Nhâm Tiêu Diêu lại muốn tức giận, đành phải cắn răng uống, kết quả vừa đưa hồ lô tới mép, cánh tay lại căng thẳng, làm tay Mặc Ngôn suýt chút nữa bắt không được hồ lô.
Nhâm Tiêu Diêu cau mày xoa xoa mũi, nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Thật lạ, hình như ta vừa ngửi thấy mùi nguy hiểm…”
Mặc Ngôn vội vã đổi tay cầm hồ lô, để tay che giấu Thương Minh ra sau lưng, nhắm mắt uống một hớp rượu trong hồ lô, mới uống được một nửa thì bị Nhâm Tiêu Diêu đoạt lại.
Nhâm Tiêu Diêu cực kỳ không vui: “Tiết kiệm, ta vất vả lắm mới trộm được từ Ma giới! Đây chính là thứ tốt tôn chủ Ma giới cất giấu hơn vạn năm đó!”
Mặc Ngôn uống một ngụm còn chưa kịp nuốt, liền phun thẳng ra ngoài.
Nhâm Tiêu Diêu thấy thế, vừa đau lòng vừa chờ mong, hỏi: “Ngươi quá lãng phí! Sao nào, hương vị rất được chứ?”
Mặc Ngôn uống một ngụm còn phải lo lắng đề phòng, còn cánh tay cũng sắp muốn bị Thương Minh cuốn đứt, nào có tâm tư thưởng thức mùi vị của rượu ra sao? Đành phải thành thật trả lời: “Ta không uống rượu, nên không biết phân biệt ngon dở, cảm thấy bình thường.”
Nhâm Tiêu Diêu vô cùng vui mừng: “Quá tốt rồi, vậy thì chỉ một mình ta uống, không phải chia cho ngươi!”
Mặc Ngôn dở khóc dở cười, hỏi hành tung Nhâm Tiêu Diêu những năm qua, kết quả lại làm cho y bất ngờ quá mức.
Nhâm Tiêu Diêu năm đó sau khi rời khỏi Côn Sơn, vẫn chưa từng về Thanh Vân môn, du tẩu một năm có thừa, nghe nói rượu ngon trên đời ở Ma giới, liền mạo hiểm xuyên qua đáy vực ác quỷ Lạc Nhật, lẻn vào Ma giới, ẩn núp đầy đủ mười ba năm, mới thừa dịp Ma Cung phòng giữ lỏng lẻo thì trộm được bầu hồ lô rượu ngon.
Nói đến chỗ này, Nhâm Tiêu Diêu khá chi là tiếc nuối, một tay cầm vặt vai Mặc Ngôn, nói: “Mặc tiểu đệ, nói cho ngươi chuyện! Ta ở Ma giới ẩn núp mười ba năm, biết được một bí mật động trời!”
Mặc Ngôn cùng Thương Minh trong tai áo mau chóng rửa tai lắng nghe.
Nhâm Tiêu Diêu xìn chung quanh một chút, ghé sát vào lỗ tai Mặc Ngôn, nhỏ giọng nói: “Ta tìm hiểu được, tên tôn chủ Ma giới, thì ra gọi là Thương Minh!” ( Editor: Ha hả…)
Mặc Ngôn cùng Thương Minh muốn phun một cân máu tươi.
Nhâm Tiêu Diêu thấy Mặc Ngôn không có phụ họa ngạc nhiên theo, thất vọng tạm thời. Hắn gãi gãi đầu rồi nói: “Chỉ tiếc, chuyến đi này, nghe nói Thương Minh đang bế quan tu luyện, không gặp được hắn. Không thì đã có thể giao thủ, xem thử ai lợi hại hơn! Đúng rồi, Mặc tiểu đệ, đệ nói… Là đại ca ta tiên pháp mạnh, hay đạo hạnh ma đầu kia sâu hả?”
Mặc Ngôn cảm thấy Thương Minh đang dùng đuôi cọ cánh tay mình, tình cảnh này, làm cho y thật sự hối hận khi để Thương Minh ẩn thân trong tay áo, là quyết định ngu xuẩn cỡ nào.
Hai mắt Nhâm Tiêu Diêu sáng rực, đầy lòng mong chờ nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, hi vọng nghe được lời y nịnh nọt tâng bốc.
Mặc Ngôn cắn răng một cái, nói một đằng làm một nẻo: “Đương nhiên là đại ca lợi hại! Tiên giới Trung thổ, ai mà không biết Thanh Vân môn có hai vị chưởng môn, là nhân vật nhất đẳng, còn Thương Minh gì đó gặp phải đại ca, nhất định sẽ chạy trối chết!”
Nhâm Tiêu Diêu nghe lời thổi phồng xong, rất chi là hài lòng, đưa mắt thoáng nhìn cánh tay Mặc Ngôn, thấy lạ liền hỏi: “Tiểu đệ, sao tay đệ run?”
Mặt Mặc Ngôn như đưa đám: “Nhâm đại ca đừng hỏi, trong lòng ta có nỗi khổ… Không nói ra được.”
Nhâm Tiêu Diêu vội vàng hỏi: “Sao vậy, Tiểu Thiên Thiên lại nghịch ngợm bắt nạt đệ?”
Mặc Ngôn rất vui khi vị Nhâm đại gia nói sang chuyện khác, vội vàng đem chuyện mười lăm năm qua thuật lại từng li từng tí, nói thẳng ba ngày ba đêm, tuyệt không cho Nhâm Tiêu Diêu có cơ hội nghi ngờ nào.
Nhưng cuộc sống của y quá khô khan, nói đủ ba ngày ba đêm xong, lại lo Kiếm Tiên hỏi chuyện “Kiếm Tiên cùng Thương Minh ai mạnh hơn, suy ra ai càng đẹp trai hơn” liền biến thủ thành công, hỏi: “Tại sao đại ca lại muốn chặn ta ở trên biển vừa rồi, ta không đắc tội huynh chứ?”
Nhâm Tiêu Diêu cười nói: “Ta mới vừa về từ Ma giới chưa được nửa năm, nghe nói Tiên giới Trung thổ xuất hiện một tên mới, lại học Phá hiểu mười vạn kiếm của Đan Dương Tử năm đó, liền muốn gặp để tỷ thí thử xem, để coi là đệ mạnh, hay ta lợi hại.”
Nói đến đây, Nhâm Tiêu Diêu có hơi phiền muộn: “Mấy năm trước đây, ta đã từng cùng sư phụ Đan Dương Tử của đệ giao thủ, thua dưới Phá hiểu mười vạn dưới kiếm của ông. Thù này không báo không phải quân tử, đáng tiếc ông đã phi thăng… Nhưng may là lần nảy dựa vào sinh thần của sư đệ ta, mời đệ đến đây, nhìn xem Phá hiểu mười vạn kiếm đệ tu luyện thế nào.”
Mặc Ngôn ngẩn người, hỏi: “Thiệp mời Côn Sơn là huynh viết?”
Nhâm Tiêu Diêu khá là đắc ý: “Đương nhiên là ta viết, ta ở chỗ này chờ đệ đã lâu! Vốn còn tính ở trên biển đùa với đệ mấy tháng, ai biết lại bị đệ nhìn thấu nhanh như vậy, thật mất mặt!”
Mặc Ngôn thế nào cũng không ngờ thiệp mời là do Nhâm Tiêu Diêu viết, y nhớ lại trước đó còn nghi do Thanh Vân lão tổ mời mình nên phải đề phòng nhất cử nhất động, bây giờ không khỏi nghẹn một cục ở yết hầu.
Nhâm Tiêu Diêu cười hì hì: “Tiểu đệ, không ngờ đệ đã lớn như vậy, lại cùng ta đàm luận, tiên pháp tinh linh. Nếu lần này đến Thanh Vân môn rồi cũng đừng về sớm, ở lại với ta, ban ngày cùng nhau uống rượu, buổi tối cùng luận đạo, nếu ở lâu thấy buồn thì cùng ta ngao du tứ hải, chơi với ta hai, ba trăm năm thế nào?”
Cánh tay Mặc Ngôn lại bắt đầu run, Thương Minh đã sắp làm đứt cánh tay y!
Dù biết từ chối Nhâm Tiêu Diêu, sẽ chọc hắn ta không vui, nhưng nếu đồng ý, Thương Minh sẽ càng tăng thêm sự kinh khủng.
Mặc Ngôn cân nhắc rất lâu, mới gian nan mở miệng: “Đa tạ ý tốt của Nhâm đại ca, ta… Ta thích ở một mình.”
Nhâm Tiêu Diêu quả nhiên thất vọng vô cùng, Thương Minh trong tay áo thì vui vẻ vô cùng.
Mặc Ngôn cảm thấy cánh tay lại bị Thương Minh cuốn chặt hôn mạnh một cái, làm cho da thịt Mặc Ngôn muốn phát đau, hận không thể tự tay ngắt từng cái vảy trên người Lão Long.
__________
Ảnh Lão Long cuộn người nọ kia cho ai không hiểu QAQ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 51: Nhâm Tiêu Diêu
Chương 51: Nhâm Tiêu Diêu