Chúng tiên đã đến Nghênh Tiên Đài, liền có đệ tử Thanh Vân môn điều ra dẫn người đến chỗ ở đã chuẩn bị kỹ càng, Hồng Thông Thiên nhìn Mặc Ngôn, vuốt râu cười nói: “Sư đệ, chúng ta nhiều năm đã không nói chuyện, tối nay ngủ chung, nói chuyện bù đắp tình cảm được chứ?”
Mặc Ngôn nhận thấy cánh tay lại bị cuốn, trong lòng không khỏi lườm gia hỏa trong tay áo một cái, rồi khom người cười nói với Hồng Thông Thiên: “Chắc Nho Văn đã nhiều năm không gặp phụ thân nhỉ, kẻ làm sư đệ không dám quấy rầy cha con các ngươi gặp nhau.”
Nhâm Tiêu Diêu kéo Mặc Ngôn qua một bên, bất mãn với Hồng Thông Thiên: “Ngươi mới bế quan năm năm, bù dắp cái gì? Nơi ở của Mặc tiểu đệ ta đã sớm an bài xong, đi theo ta!”
Hồng Thông Thiên vốn tính để cho Côn Sơn ở cùng một chỗ, rồi ở trước mặt chúng đệ tử chọn vài sai lầm giáo huấn Mặc Ngôn một trận, hoặc là thừa dịp Mặc Ngôn không cẩn thận ra tay giết chết. Lại không ngờ Kiếm Tiên nhảy ra chặn ngang một đòn.
Tuy lão nóng lòng giết chết Mặc Ngôn, nhưng lão vừa xuất quan, không nên nhất thời nóng vội.
Huống chi, Hồng Thông Thiên nhìn bóng lưng Mặc Ngôn cùng Nhâm Tiêu Diêu rời đi, phát hiện nếu để cho y dễ dàng chết đi thì có lợi cho y quá rồi! Cần phải nghĩ ra biện pháp khiến y thân bại danh liệt, tiên pháp biến mất sạch sẽ rồi giết chết, mới có thể giải trừ mối hận trong lòng, cũng không uổng công năm năm bế quan đột phá.
Hồng Thông Thiên lặng lẽ tính toán kế hoạch, trong đầu diễn luyện đủ loại thảm trạng dành cho Mặc Ngôn, mà gương mặt vẫn luôn bình tĩnh, từ mi thiện mục. Lão dẫn đệ tử Côn Sơn đến chỗ Thanh Vân lão tổ chào hỏi xong, liền đi theo đệ tử Thanh Vân môn đến chỗ ở.
Hồng Thông Thiên vừa đi vừa quan sát, mắt thấy Thanh Vân môn khí thế bất phàm, đình đài lầu các, tiên tạ thủy hương mờ ảo khắp nơi, lại không ngờ đang bị đệ tử tiếp khách đưa tới một gian viện bình thường, bất giác thất vọng thoáng qua trong lòng. Nhưng giờ lão đang có việc muốn đi cầu cạnh Thanh Vân lão tổ, ở đây chịu lạnh nhạt cũng không dám phát tác, trái lại còn phải tán thưởng Thanh Vân môn tiên phong khắp nơi, tất cả môn hạ đệ tử bất phàm.
Đệ tử tiếp khách được Hồng Thông Thiên tán thưởng, cũng chỉ một mực khiêm tốn.
Hồng Thông Thiên dẫn theo chúng đệ tử đứng ở trong viện đánh giá xung quanh, chợt thấy ở xa một toà tiên sơn, xanh rì tươi tốt, trời đông giá rét tuyết bay khắp nơi nhưng vẫn vạn tử thiên hồng (1), đại điện trên đỉnh rộng rãi, dùng diệu thạch làm tường, bạch ngọc làm lan can, rất chi là rộng rãi, vừa khí thế bất phàm lại vừa xa hoa, liền chỉ tay chỗ đó hỏi: “Vị tiên hữu này, ở đó cũng là chỗ tiếp khách sao?”
(1)vạn tử thiên hồng: muôn tía nghìn hồng (trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp)
Đệ tử Thanh Vân môn lập tức gật đầu, nói: “Đúng, đó là chỗ tốt nhất để chiêu đãi khách mời của Thanh Vân môn ta, xưng Long Ngâm các, trong các bốn mùa như xuân, có Ôn Tuyền lưu bộc, ban ngày có khi còn thấy được cầu vồng, buổi tối còn được ngắm sao đầy trời, đẹp không sao tả xiết.”
Hồng Thông Thiên đã sống ở Đại lục Trung thổ nhiều năm, từng gặp qua vô số mỹ cảnh, nhưng trong lòng vẫn mang ngóng trông chỗ đẹp nhất của Thanh Vân môn, sinh ra mấy phần ước ao, mấy phần đố kị với người được ở trong đó. Lão do dự giây lát, hỏi: “Vậy, xin hỏi vị tiên hữu, lão tổ đại thọ lần này, vị nào mới được ở trong đó? Hồng mỗ không ý tứ gì khác, chỉ nghĩ là người được lão tổ coi trọng, tất nhiên tiên pháp đạo hạnh đều phải thượng thừa, muốn làm quen một, hai.”
Đệ tử nọ hơi kinh ngạc nhìn Hồng Thông Thiên, nói: “Hồng sơn chủ không biết sao? Là do Đại chưởng môn tiêu dao Kiếm Tiên cố ý để cho khách quý Mặc sư thúc.”
Hồng Thông Thiên cười híp mắt vuốt râu: “Hóa… Hóa ra là y… Sư đệ ta cỡ nào, cũng xem như… Cũng xem như rất xứng…”
Đệ tử Thanh Vân môn cáo từ, nụ cười trên mặt Hồng Thông Thiên dần dần đọng lại, lỗ mũi hừ từng tiếng một, ước ao tràn đầy cõi lòng đã tan sạch, hoàn toàn hóa hết thành căm ghét, bất giác quay lại nhìn Hồng Nho Văn, nghĩ tới con trai của lão lại đi mê luyến Mặc Ngôn, thì càng phẫn nộ trong lòng, quát to: “Xem con đi, năm nay cũng đã ba mươi tuổi, vẫn không có tí tiến bộ, pháp lực thấp kém quả thực làm mất mặt ta! Từ hôm nay trở đi, nhất định phải ngày đêm tu luyện, nếu dám có nửa phần lười biếng, ta đánh gân con!”
Hồng Nho Văn không hiểu ra sao, không biết tại sao phụ thân luôn luôn hòa ái lại nổi nóng với hắn, đành phải vâng dạ, chuẩn bị đi tìm bồ đoàn đả tọa tu luyện, ai ngờ động tác hơi chậm, rước lấy Hồng Thông Thiên tát cho một cái. Lại có đệ tử thấy Hồng Nho Văn chịu đòn, tới khuyên bảo, kết quả là bị Hồng Thông Thiên tức giận mắng cho một trận, bắt quỳ ở trong viện.
Hồng Thông Thiên đánh con trai, mắng đồ đệ vẫn chưa hết hận, ở trong phòng tu luyện Phá hiểu thuật cả một đêm, mới dần dần bình tĩnh lại.
Nói tới Mặc Ngôn bị Nhâm Tiêu Diêu mang tới Long Ngâm các, thấy thời tiết rét đậm tức khắc hóa thành trăm hoa nở rộ, cây cối sum suê, tâm thần thoải mái hẳn lên.
Nhâm Tiêu Diêu dẫn y vào trong điện, tiền điện là chỗ tiếp khách, trong điện dùng bạch ngọc làm cột, tinh thạch màu đen làm đá lót thềm, phản chiếu rõ ràng người đi trên nó, khi đi trên đó, thật giống như đang đi trên mặt nước.
Hậu điện có một Ôn Tuyền, trên đỉnh có gắn thủy tinh, khúc xạ ra vạn tia sáng, bên cạnh Ôn Tuyền, một chiếc cầu vồng treo lơ lửng, thật như tiên ảnh nhân gian.
Hai bên trái phải các có một quan sơn, một quan vân, được hai tiểu đồng đứng hầu trong đó, thuận bề coi cửa.
Nhâm Tiêu Diêu chỉ vào suối nước nóng, nói, “Ôn Tuyền này là tục vật thế gian, nhưng có nhiều chỗ tốt cho người tu tiên. Nếu ở trong đó tắm rửa tu hành, thì rất bổ ích cho pháp lực tu vi. Các đời tổ tiên Thanh Vân môn ta, không ai không tắm qua chỗ này.”
Mặc Ngôn kinh ngạc vạn phần, nhảy vào trong suối, quả nhiên cảm thấy kinh mạch cả người thông thuận, từng tia pháp lực từ suối tràn vào trong cơ thể, dĩ nhiên thật sự có thể tăng cao pháp lực.
Nhâm Tiêu Diêu cũng nhảy vào suối, mở miệng nói: “Ở đây tiên khí nồng nặc do các đời tổ tiên để lại, chúng ta có nói gì, người bên ngoài cũng dò xét không tới. Ngày đó đệ cùng ta nói chuyện… Là lời nói từ đáy lòng, ta nhất thời không chịu nhận.”
Mặc Ngôn ngẩn ra, thế mới biết tại sao Nhâm Tiêu Diêu muốn đưa y đến đây, hóa ra ở đây nói chuyện bàn việc, Thanh Vân lão tổ sẽ không phát hiện được.
Nhâm Tiêu Diêu nói: “Ngày đó nhất thời tức giận, bỏ đi luôn, từng nghĩ phải tìm sư đệ đối chất, vạn nhất chỉ sợ điều đệ nói là sự thật, sẽ đi hại ngươi? Bất luận ra sao, nói chung đa tạ đệ đã nhắc nhở ta, đệ yên tâm, ta sẽ cẩn thận đề phòng, sẽ không rơi vào lồng của người ta.”
Mặc Ngôn thấy vẻ mặt Nhâm Tiêu Diêu trịnh trọng, thay đổi gương mặt vui cười ngày xưa, liền biết hắn đang thật sự nghiêm túc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đó mới chỉ là điều ta suy đoán, đại ca đừng vì chuyện này mà buồn phiền cả ngày.”
Nhâm Tiêu Diêu gật gật đầu, liền bỏ qua chuyện này, thoả thích tắm rửa ngâm mình, hai người ngâm cả một ngày trong suối, Mặc Ngôn rốt cục cảm thấy pháp lực bản thân bị hao hụt, chống đỡ không nổi sức mạnh của Ôn Tuyền, liền nhảy ra bên cạnh suối, vận khởi tâm pháp, y phục ướt nhẹp chớp mắt được hong khô.
Nhâm Tiêu Diêu pháp lực thâm hậu, tất nhiên sẽ không ngại, tiếp tục ở trong nước, giải thích: “Ngươi còn chưa biết chỗ tốt ở đây. Nếu như ăn tiên đan, ở chỗ này vận chuyển tâm pháp, tốc độ hấp thu tiên đan sẽ nhanh hơn trăm lần mà không ngừng!”
Mặc Ngôn nói:” Nếu vậy, thì sư huynh đệ nhà huynh sẽ đến đây thường xuyên chứ? Sao lại không có ai cho được?”
Nhâm Tiêu Diêu than thở: “Lấy tu vi của ta và sư đệ, tiên đan tầm thường không có tác dụng nhiều. Còn các đệ tử khác, pháp lực hơi thấp nếu ngâm ôn tuyền sẽ bị bức cho chết; chỉ có đệ tử đạo hạnh đủ sâu, tu hành chăm chỉ, hoặc có công lao, mới được phép đến đây một ngày.”
Mặc Ngôn mới ngâm một ngày mà pháp lực bản thân đã có chút tăng trưởng, chỉ tiếc với tu vi của y bây giờ, tiên đan tầm thường đã vô dụng. Đan dược thượng phẩm cũng không dễ dàng có, mà có cũng chưa chắc ôn tuyền giúp ích được, đành thở dài thườn thượt.
Mặc Ngôn ngồi bên bờ suối cùng Nhâm Tiêu Diêu nói chuyện, trong lúc hai người đang tán gẫu đến quên trời quên đất, chợt nghe một tên tiểu đồng đi vào thông báo, bốn cha con Kim gia đến đây bái phỏng.
Nhâm Tiêu Diêu nhíu nhíu mày, hắn không thích cả nhà Kim gia, nhưng vẫn nhảy ra khỏi Ôn Tuyền, cùng Mặc Ngôn đi ra tiền điện, quả nhiên nhìn thấy Kim lão gia tử cùng ba anh em Kim gia đang đợi, còn Bạch Liên thì không thấy đâu.
Mặc Ngôn chắp tay nói: “Đa tạ đã qua đây thăm ta, bốn vị cùng lúc đến đây, là có chuyện gì…?”
Kim Tham Thương thở dài một hơi, trước đó ở sơn môn Bạch Liên làm mất mặt, cũng không biết có đắc tội Mặc Ngôn hay không, dù có hay không, đều đến đây nhận lỗi.
Lão nhìn Mặc Ngôn không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một lát mới nói: “Mặc lão đệ lần trước từng nói, ta đã suy nghĩa rất lâu, tuy ta có không thích, nhưng rất có đạo lý. Đã nghiêm lệnh không cho Bạch Liên đi vào tiên viên.”
Mặc Ngôn không hiểu ra sao, không biết tự dưng Kim lão gia tử nói vậy là có ý gì, y cùng Kim lão gia tử hàn huyên vài câu, Kim Tham Thương liền tìm cớ rời đi, chỉ để lại ba cậu con trai.
Ba cậu con trai Kim gia không hề kiêng kỵ mặt mũi như Kim lão gia tử, liền nhất nhất kể ra chuyện về Bạch Liên.
Thì ra từ lần Kim lão gia tử thấy được bộ mặt thật của Bạch Liên trong Nguyên quang kính xong, tuy rất căm ghét y, nhưng dù sao cũng là cháu ngoại, không nỡ cắt bỏ tình máu mủ, xuống tay độc ác.
Còn ba cậu thì khác, nhìn thấy Bạch Liên bọn họ sẽ muốn buồn nôn, rất muốn đuổi ra khỏi cửa, nhưng vì có Kim lão gia tử che chở, không thể vô duyên vô cớ đuổi ra ngoài.
Sau đó ba cậu thương lượng, quyết định thừa dịp đại thọ Thanh Vân lão tổ, đưa Bạch Liên ra khỏi cửa, tùy tiện ném cho một môn phái tam lưu nào đó, tính toán không muốn mang về nữa.
Mặc Ngôn nghe xong vẫn chưa hiểu, hỏi: “Sao lại đưa đến môn phái bình thường, thực lực còn kém hơn tiên sơn trung (2)?”
(2): Có 4 phái to nhất nằm trong tiên sơn.
Cậu ba Kim Nhược Thủy nói: “Quả thật đưa tới môn phái tam lưu làm đồ đệ sẽ không hay. Chỉ sợ sẽ có lời đàm tiếu nói Kim gia chúng ta không dung nổi một đứa cô nhi; cho nên muốn chọn cho nó một hôn sự, ở rể ở phái khác, bớt cho chúng ta cả ngày nhìn thấy nó sẽ buồn nôn, có tiên đan cũng ăn không vô! Còn nếu môn phái kết hôn với nó, là đại phái Thanh Vân, Hiên Viên, Côn Sơn, chẳng phải sẽ là mầm họa phiền phức cho Kim gia chúng ta hay sao? Cho nên mới muốn chọn một… Ân, không kể mạnh yếu, cũng mặc kệ môn hạ đệ tử có nhiều hay ít, chỉ cần có người thật lòng với nó. Đương nhiên, cũng không phải thuộc dạng càng kém càng tốt… Nói chung, không thể quá mạnh là được rồi.”
Mặc Ngôn nói: “Đây là chuyện Kim gia các ngươi, tìm ta là có ý gì hả?”
Kim Nhược Thủy lúng túng cười nói: “Đây là… Cũng là suy nghĩ của ba chúng ta. Tiểu tử họ Bạch kia, không phải vẫn cùng Hồng Nho Văn quý phái có chút không minh bạch sao? Vạn nhất nó có suy nghĩ gì kỳ lạ chạy tới tự tiến cử, chúng ta lo cho Mặc sư thúc sẽ bị tiểu tử kia lừa, liền đồng ý với nó… Cho nên, cho nên kính mời sư thúc làm chủ, nếu như tiểu tử kia có đến, đánh đuổi nó là xong.”
Mặc Ngôn trầm tư một lát, nói: “Nếu là trước đây, tất nhiên ta sẽ đồng ý với các ngươi. Nhưng mà bây giờ… Sư huynh của ta đã xuất quan, chuyện của Nho Văn, huynh ấy mới có thể làm chủ, dù ta có phản đối, sợ là rất khó!”
Ba cậu Kim gia ba mặt nhìn nhau, bọn họ đã từng nghĩ tới việc đi tìm Hồng Thông Thiên, nhưng phải nói chuyện này thế nào với Hồng Thông Thiên được đây?
Hồng Thông Thiên không giống Mặc Ngôn, biết rõ nội tình trong đó. Cũng không căm ghét Bạch Liên như Mặc Ngôn, lẽ nào chủ động tới nói “Chúng ta sợ hãi cháu ngoại đi tìm chỗ dựa, cho nên muốn ném nó vào một môn phái tam lưu, thuận tiện để cho hôn lễ biến thành lễ tang”?
Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt ba cậu Kim gia thay đổi liên tục, liền biết ba cậu có lòng hổ lang với Bạch Liên, nói: “Ba vị cứ về suy nghĩ thử xem phải nói thế nào với sư huynh ta, còn ta nếu có cơ hội, thì sẽ khuyên nhủ sư huynh, thật ra điều cấp bách nhất là phải mau chóng tìm được người thu nhận Bạch Liên, thì mọi chuyện mới dễ làm.”
Ba cậu Kim gia lắc lư trở về, hôm qua với hôm nay, bọn họ đã từng đến mấy môn phái chưa đủ tư cách tra hỏi. Có cái mấy môn phái không đủ tư cách, cũng nhìn thấy cảnh tượng Bạch Liên ở sơn môn bị một tiểu đồng chế nhạo, nên không có ai chịu kết duyên song tu với y.
Chỉ có hai nữ tu thấy dung mạo Bạch Liên tuấn tú, cũng không tính nhân phẩm của y ra sao, càng không chê đạo hạnh y thấp kém, đồng ý thu y. Có điều hai nữ tu nọ đã mất hết thanh danh, trong động phủ dưỡng nam nữ sủng quyến không hơn một nghìn cũng phải một trăm. Nghe đồn các nàng tu luyện thải dương bổ âm rất là đáng sợ, nếu ai đạo pháp thấp kém sẽ bị dằn vặt tới chết. Ba cậu phân vân không biết có nên trắng trợn đưa Bạch Liên cho hai nữ tu nọ đùa chết hay không.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Thấy có người hỏi Tiểu Bạch sa là ai, còn nhớ Diệt thế sa năm đó cắn Mặc Ngôn một cái không hử ~
Editor: Edit còn sai lỗi ngữ pháp, đã rất sát nghĩa so với nội dung, mọi người thấy chỗ nào không ổn thì góp ý cho tui nhé~~~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 54: Hôn sự của Bạch Liên
Chương 54: Hôn sự của Bạch Liên