TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 40: Chuẩn bị ngựa đến phủ Trường Ninh Bá

Trong nháy mắt đại sảnh rơi vào im lặng.

Sắc mặt Khương lão phu nhân bỗng nhiên chùng xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Nịnh Bảo, đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, làm cho trái tim của Hồng Hạnh cùng các tỳ nữ run bắn cả lên.

Khương Minh Dao gục đầu, mắt đẹp đỏ bừng, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo.

Tổ mẫu càng hy vọng nàng tốt, trong lòng nàng lại càng thấy khó chịu.

Tứ tỷ mang hai vị ma ma về, đúng thật là tốt hơn so với ma ma mà mẫu thân tìm cho nàng, nhưng đây là Định Quốc Công vì tứ tỷ mà tìm về, nàng mấy ngày nay vẫn học quy cũ do ma ma dạy dỗ, rảnh rỗi nàng lại lo lắng cho phụ thân đang hôn mê bất tỉnh, cùng mẫu thân đang bị sát khí tra tấn, chưa khi nào quan tâm đến những chuyện khác trong phủ.

không nghĩ tới, trong phủ vậy mà không đưa một ma ma cho tứ tỷ, cũng không vì hôn sự của tứ tỷ mà chuẩn bị, ngay cả giá y cũng đều do Định Quốc Công vì tứ tỷ mà chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, Khương Minh Dao lòng càng thêm hổ thẹn không được.

“Làm càn, tứ nha đầu, ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi còn là tiểu thư phủ Trường Ninh Bá, cùng vinh cùng nhục với phủ Trường Ninh Bá, bây giờ trong phủ chỉ có mình ngươi cùng ngũ nha đầu là đường tỷ muội với nhau chưa xuất giá, ngươi giúp đỡ ngũ nha đầu một chút, sau này ngũ nha đầu được tốt, ngươi cũng có thể có tỷ muội để giúp đỡ.”

Khương lão phu nhân mang sắc mặt đen kịt, tức giận mắng Khương Nịnh Bảo, giọng điệu mang đầy phẫn nộ cùng đau lòng, đứa cháu gái này lông đã cứng cáp, dám ngỗ nghịch với tổ mẫu là bà đây.

Đúng thật là giống y chang mẫu thân của nàng, không thể nào ôm nhiều kỳ vọng với nàng được.

Bị khương lão phu nhân chỉ trích một trận, sắc mặt Khương Nịnh Bảo vẫn bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng lão phu nhân, khoé miệng không tự giác hiện ra một tia trào phúng.

“Tổ mẫu, cháu gái không dám oán hận, cũng không yêu cầu tỷ muội giúp đỡ.” Giúp đỡ, nói cho dễ nghe, chứ có đại bá nương ở đây, ai sẽ giúp đỡ nàng.

“Tổ mẫu, cháu gái đã có ma ma dạy dỗ.” Khương Minh Dao đè nén suy nghĩ miên man của mình, nhìn vẻ mặt đau lòng, giận dữ của tổ mẫu, cúi đầu nói.

“Ma ma mà mẫu thân con tìm được sao có thể so được với người trong cung, hai người kia là người đãhầu hạ qua tiên hoàng hâu, chỉ cần có họ dạy dỗ qua, sau này Tạ gia sẽ không dám khinh thường.”

Khương lão phu nhân không nhịn được trừng mắt nhìn ngũ nha đầu, nha đầu này thật đơn thuần làm người lo lắng.

Hầu hạ qua tiên hoàng hậu, mà đương kim thánh tượng lại là con của bà, chỉ cần ngũ nha đầu được các nàng dạy dỗ, sau này cũng sẽ được người ta xem trọng.

Tạ lão phu nhân của phủ Định Quốc Công thật là hao tổn tâm huyết, tứ nha đầu này phụ mẫu đều vong thân, sợ nàng gả qua, giáo dưỡng sẽ bị người chê cười, liền tìm ma ma từng hầu hạ tiên hoàng hậu đến để dạy dỗ.

không có nhân mạch, không có địa vị, căn bản không chạm đến được ma ma trong cung tiên hoàng hậu.

Phủ Trường Ninh Bá của bọn họ, ngay cả ma ma bình thường bên cạnh phi tử còn không chạm tới được, đừng nói là mời được ma ma hầu hạ của tiên hoàng hậu.

Ngũ nha đầu ngốc đến làm người đau lòng, một chút cũng không giống mẫu thân khôn khéo không ăn thiệt của nàng.

“Ngũ nha đầu, con đứng qua một bên trước đi, nghĩ lại cho kỹ.” Rốt cuộc cũng là cháu gái mình yêuthương từ nhỏ đến lớn, nên Khương lão phu nhân cũng không nghĩ bức nàng, Tạ gia là đại gia tộc, ngũ nha đầu muốn đứng vững ở Tạ gia, thì nàng phải có nhiều lợi thế.

Tứ nha dầu không cần bà lo lắng, tình huống của Định Quốc Công đặc thù, đời này, chỉ có mỗi một nữ nhân là nàng, sau này, không cần phải nói, khẳng định cũng đều tốt hơn bất cứ người nào, bà là càng lo lắng cho ngũ nha đầu đơn thuần ngay thẳng này.

“Tổ mẫu…” Khương Minh Dao cắn môi, cúi đầu không dám nhìn tứ tỷ.

Khương Nịnh Bảo không chớp mắt nhìn chằm chằm ngũ muội, đem do dự và áy náy vào mắt, thầm than, cũng hãy là một đứa nhỏ, nhưng nàng không phải là người mềm lòng.

“Tứ nha đầu, những lời ta vừa nói, ngươi nghe có hiểu chưa, về sau ngũ nha đầu cùng ngươi theo hai vị ma ma kia học tập.” Khương lão phu nhân không để ý đến cháu gái thứ năm đang rối rắm, quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Khương Nịnh Bảo, chuyên quyền độc đó mà ra lệnh.

Cả người Khương Minh Dao run lên, đầu cúi xuống càng thêm thấp.

Khương Nịnh Bảo giận đến bật cười, tổ mẫu đây là mạnh mua ép bán, nàng liếc mắt nhìn Khương Minh Dao không lên tiếng một cái, ánh mắt mang theo lạnh lẽo, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tổ mẫu, cháu gáicũng chỉ là câu nói đó, không đồng ý.”

Ánh mắt lão phu nhân càng thêm lạnh, tức đến nỗi môi cũng run run “Đồ hèn hạ, đường nghĩ là leo lên người Định Quốc Công, kê cao gối mà ngủ, đừng quên rằng Cẩn ca nhi còn ở trong phủ, ngươi đây là muốn huỷ hoại tiền đồ của nó?”

Cuối cùng cũng nói ra lời uy hiếp.

Tỳ nữ ở đây, trong mắt đều lộ ra khiếp sợ, đặc biệt là tỳ nữ thân cận Hồng Hạnh của lão phu nhân, cả kinh, mở to miệng, tròn mắt không dám tin được.

Nàng không nghĩ được, lão nhân nhân vậy mà lại vì ngũ tiểu thư, liền dùng tam thiếu gia áp bức tứ tiểu thư.

Đại sảnh nháy mắt lại yên lặng.

Đôi mắt đẹp của Khương Nịnh Bảo loé lên phẫn nộ cũng trái tim đã nguội lạnh, nắm chặt tay dưới ống tay áo, Khương lão phu nhân vậy mà lại uy hiếp nàng, tàn nhẫn, thật là đủ tàn nhẫn.

Khương lão phu nhân hôm nay, nhân chuyện nàng không đồng ý để hai ma ma cùng dạy dỗ ngũ muội, liền đem ca ca ra uy hiếp nàng, sau này nàng gả đến phủ Định Quốc Công, một khi bá phủ hoặc là vị đường đệ tỷ muội nào có chuyện, có phải hay không cũng mang ca ca ra uy hiếp nàng?

Nhường một bước, sau này bọn họ lại một tấc lấn một thước.

Khương Nịnh Bảo đối với lão phu nhân đã chết tâm, vốn cho rằng bà không thích mẫu thân nàng, ít nhất đối với cháu nội vẫn là yêu thương, ai ngờ, thì ra là nàng quá ngây thơ.

Khương Nịnh Bảo cười tự giễu.

Khương Minh Dao ngạc nhiên, nàng không nghĩ chuyện lại đến nước này, tổ mẫu vậy mà lại lợi dụng tam đường ca để uy hiếp tứ tỷ, cả người Khương Minh Dao run lên, bùm một tiếng quỳ xuống đấy, dập dầu một cái.

“Tổ mẫu, xin thứ cho cháu gái bất hiếu, hai vị ma ma ở tây viện là Định Quốc Công vì tứ tỷ mà đưa đến, tôn nữ không có tư cách, cũng sẽ không nhận sự dạy dỗ của họ.”

nói xong, Khương Minh Dao dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, nhìn tứ tỷ lạnh nhạt này của mình, môi khẽ động, nói câu xin lỗi không thành tiếng, liền đứng thẳng sống lưng cũng không quay đầu đi khỏi Thọ An Đường.

Khương Nịnh Bảo mở to mắt đẹp, hiển nhiên là không nghĩ đến Khương Minh Dao sẽ kiên quyết chống đối lão phu nhân như vậy, nàng nhìn thoáng qua lão phu nhân đang kinh ngạc, lạnh lùng cười: “Tổ mẫu, ý tốt của người đã bị ngũ muội từ chối rồi.”

Khương lão phu nhân, sắc mặt đen thui, đáy mắt loé tia sáng lạnh làm người hoảng sợ, chằm chằm nhìn tứ nha đầu, Khương Nịnh Bảo vẫn duyên dáng yêu kiều đứng đó, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, mang theo trào phúng, lại vô cùng lạnh nhạt.

“Được, rất tốt, cái nha đầu không cha không mẹ ngươi cút đi cho ta.”

Khương Nịnh Bảo không sao cả mà hành lễ, trước khi rời đi nàng hờ hững nói: “Tổ mẫu, cháu gái tôn kính ngài, nhưng trước hết ngài có đáng để cháu gái tôn kính hay không.”

“Làm người thì phải lòng hỏi lòng, ngài đừng quên, sản nghiệp của Trường Ninh Bá phủ lớn như vậy, phụ thân con cũng tránh không tranh, cháu gái cùng ca ca, từ trước đến nay đều không được đại phòng giúp đỡ, thậm chí hôn sự của cháu gái, cũng do chính bản thân cháu gái cầu mới có được.”

“Bá phủ lại dựa vào quan hệ thông gia của cháu gái cùng Định Quốc Công, đạt được nhiều lợi ích, có thể nói là trừ bỏ thân phận tiểu thư bá phủ này, cháu gái cũng không hưởng thụ được đồ tốt nào của bá phủ.”

Cho nên cũng đừng nghĩ tới muốn lợi dụng ta.

Lời này Khương Nịnh Bảo nói ra, nhưng tỳ nữ ở đây ai nghe lại không hiểu.

“không có thân phận bá phủ tiểu thư, ngươi cho rằng, ngươi có thể leo lên người Định Quốc Công.” Sắc mặt Khương lão phu nhân, lạnh càng thêm lạnh, cái trán dường như nổi đầy gân xanh, đập mạnh lên bàn trà một cái, vừa vặn đập trúng chén trà bên cạnh.

Bang một cái, chung trà rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, nước trà bắn đầy đất.

“Tổ mẫu, có thể để ca ca cùng cháu gái phân gia.” Nịnh Bảo một chút cũng không bị tức giận của lão phu nhân doạ sợ, giọng nói đầy khẩn thiết.

Lại nói, Khương Nịnh Bảo ước gì, được phân gia, để đại ca lập môn hộ, làm chủ gia đình.

Đáng tiếc muốn phân gia, cũng cần có được sự đồng ý của trưởng bồi và tông tộc.

Khương lão phu nhân trong cơn tức giận, cả người phát run, hung hăng trừng mắt với Nịnh Bảo, ngón tay run run chỉ vào nàng, quát gầm lên “Cút.”

Đáy mắt Nịnh Bảo thoáng thất vọng, như nàng suy đoán, lão phu nhân là tuyệt đối không muốn nhị phòng phân gia, nàng nhìn cũng không nhìn lão phu nhân một cái, dứt khoát mà đi khuất tầm mắt của lão phu nhân.

Bước ra khỏi Thọ Kim Đường, Nịnh Bảo nhìn trời âm u, lúc này nàng cũng thở mạnh ra một hơi, nàng thuận tay tuỳ tiện ngắt một đoá hoa mẫu đơn đỏ thẫm trong vườn hoa, đặt trong tay mà thưởng thức, khoé miệng nhịn không được mà nổi lên nụ cười, tâm tình lập tức liền tươi đẹp lên.

“Tiểu thư, người… Sao người lại hái hồng mẫu đơn mà lão phu nhân yêu thích nhất?” Xuân Hỉ nhìn tiểu thư từ trong Thọ Kim Đường đi ra, vừa đúng lúc thấy tiểu thư hái hoa mẫu đơn, trong lòng nhảy dựng, thiếu chút nữa bị doạ chết khiếp.

Bà tử chăm vườn hoa run bần bật, vẻ mặt lộ vẻ hoàng sợ, đây chính là loài hoa mà lão phu nhân yêunhất, một tháng trước, một bà tử không cẩn thận là hỏng một gốc mẫu đơn, bị lão phu nhân biết được, sai người đánh ba mươi roi, bây giờ vẫn còn thoi thóp.

Bà tử vội vàng quỳ trên đất khóc lóc thỉnh cầu.

“Tứ tiểu thư, vườn hoa mẫu đơn này không hái được, cầu người để cho lão nô tỳ một con đường sống.”

Khương Nịnh Bảo không chút để ý, xoa nát hoa mẫu đơn trong tay, giọng điệu hờ hững: “Chuyện bé xé ra to, cũng chỉ là đoá hoa mà thôi, còn có thể so được với tiểu thư, thiếu gia, quý giá không bằng sao?”

“Ngươi nói thẳng với tổ mẫu, là ta hái, bà ấy sẽ không trách tội ngươi đâu.”

nói xong, Khương Nịnh Bảo dưới ánh mắt hoảng sợ của bà tử, lại ngắt thêm vài đó hoa đỏ thẳm, Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ bên cạnh, đều khiếp sợ không thành lời.

Tiểu thư hôm nay dường như có điểm khác thường.

“Xem ra là trời sắp mưa rồi, Xuân Hỉ, Xuân Nhạc, chúng ta nhanh về viện.” Nịnh Bảo đưa mắt nhìn trời càng đầy mây đen, đem mấy đoá hoá đỏ thẫm trong tay ném xuống đất.

Vừa dứt lời, một ánh sáng chói loá xẹt qua trong không trung âm u, ngay sau đó là tiếng gầm.

Xuân Hỉ và Xuân Nhạc hoảng sợ, vội vàng đuổi theo tiểu cô nương, nhanh bước chân về tây viện.

Bà tử đưa mắt nhìn mấy tỳ nữ cùng bà tử đang ở xa xa nhìn trộm, cắn chặt răng, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đấy, nơm nớp lo sợ chạy đến Thọ Kim Đương nhận tội.

Khương lão phu nhân đang lúc nổi nóng, Hồng Hạnh là tỳ nữ thân cận vội vàng dâng cho lão phu nhân một chén trà nhỏ, ai ngờ lúc này, một bà tử nghiêng ngả, lảo đảo chạy vọt vào, bùm một cái quỳ trênmặt đất.

“Lão phu nhân, nô tù đáng chết, Tứ tiểu thư đã hái mấy đoá hoa hồng mẫu đơn mà người yêu thích ở ngoài vườn.”

Trong phủ ai chẳng biết, lão phu nhân yêu quý nhất là hồng mẫu đơn.

Tứ tiểu thư đây là cố ý đánh vào thể diện của lão phu nhân.

Khương lão phu nhân vỗn dĩ cơn giận còn chưa tan, nghe được tin tứ nha đầu vậy mà lại to gan lớn mật hái hồng mẫu đơn của bà, chén trà trong tay lập tức bị quăng xuống đất, nát bét.

Lúc này, trên bầu trời lại nổi lên tiếng sấm.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người cố gắng, làm cho chính mình vô hình, trong cơn tức giận, lão phu nhân thế mà đã ngất đi.

Thọ Kim Đường hoảng loạn một mảnh.

……

Lúc này, Nịnh Bảo thừa dịp chưa có mưa, nắm váy chạy nhanh về tây viện, mới bước vào nhà, còn chưa kịp thở, mưa ào ạt từ không trung rơi xuống.

Xuân Hỉ, Xuân Nhạc liền vội vàng đi đóng cửa sổ.

Khương Nịnh Bảo mặt váy lụa đỏ thêu hoa, lặng lẽ đứng dưới mái hiên, tựa như hoa hải đường nở rộ, xinh đẹp vô cùng, trên trời thỉnh thoảng hiện lên tia sáng trắng, cùng với tiếng sấm ầm ầm, mưa to tầm tã.

Lúc này, một thân ảnh cầm ô xuất hiện trước mặt nàng.

“Ca, sao ca lại đến đây?”

Nịnh Bảo nhìn thấy đại ca mình đến đây, khoé miệng hiện lên tươi cười xinh đẹp, lấy khăn tay đưa cho hắn, Khương Cẩn vừa đến mái hiên, lập tức gấp ô lại, nhận lấy khăn lau nước trên mặt, quan tâm nói: “Nịnh Bảo, tổ mẫu không làm khó dễ muội chứ?”

Khương Nịnh Bảo trầm mặc, chậm rãi đem chuyện ở Thọ Kim Đường rõ năm rõ mười nói với đại ca, cuối cùng nàng nhìn chăm chăm đại ca mình, giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu “Nếu hôm nay muội lùi mộtbước, sau này muội liền buộc phải nhân nhượng vô số lần, ca, muội không hối hận chống đối tổ mẫu, ca không trách muội chứ?”

Khuôn mặt Khương Cẩn lập tức lạnh xuống, trên trán gân xanh hiện ra, trong lòng một trận lạnh lẽo.

Đây là tổ mẫu tốt của hắn.

Khương Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Nịnh Bảo, bàn tay thon dài vuốt ve đầu nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, đau lòng nói: “Nịnh Bảo, muội làm đúng, là ca không đủ mạnh mẽ, làm muội chịu uỷ khuất rồi.”

Cái mũi Nịnh Bảo chua xót, ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt với Khương Cẩn.

“Ca, muội không uỷ khuất, muội không phải là người chịu đựng thua thiệt, lúc trở về, muội còn cố ý hái mấy cái hoa mà tổ mẫu yêu thích.”

Khương Cẩn nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ xuống, chờ hắn về lại thư viện, tính tình của Nịnh Bảo cũng sẽ không bị thiệt, khuôn mặt tuấn tú trầm trầm, lạnh nhạt lộ ra nụ cười “Nghịch ngợm, bất quá, làm tốt lắm.”

“Chờ muội viết thư nói cho Quốc Công gia.” Khương Nịnh Bảo cười tươi rói, không chút nào che dấu tâm tư muốn cáo trạng của mình.

Khương Cẩn nhướng mày, cười gõ gõ đầu nàng “Ca đợi muội.”

Nịnh Bảo còn học chiêu cáo trạng cùng Định Quốc Công, bất quá như vậy cũng tốt, khẳng định là Quốc Công gia sẽ che chở cho Nịnh Bảo, cách làm của tổ mẫu hôm nay đã làm hắn hoàn toàn thất vọng, buồn lòng, ngay cả tổ mẫu ruột thịt còn đối đãi với Ninh Bảo như vậy, phủ Trường Ninh Bá càng khôngthể dựa vào.

“Dạ, bây giờ muội liền đi viết thư cho Quốc Công gia.” Khương Nịnh Bảo tươi cười càng thêm rạng rỡ, nàng đưa mắt nhìn mưa rơi tầm tả, như trút nước, rời đi ôm ấp của Khương Cẩn, kéo gấu váy đi về phòng viết thư cho Quốc Công gia.

Khương Cẩn: “……”

Thời gian một chén trà, Nịnh Bảo đã viết xong thư, đưa cho Xuân Nhạc, để người đem thư đưa đến phủ Định Quốc Công, lúc này, Thọ Kim Đường truyền ra tin tức, lão phu nhân ngất xỉu.

Khương Nịnh Bảo khẽ cười, nên dùng cơm trưa rồi, nàng để cho Xuân Hỉ đi phòng bếp nhỏ truyền lời, không hề nghĩ là sẽ dầm mưa đi Thọ kim Đường vấn an lão phu nhân.

Nhưng Khương Cẩn thì không, hắn không thể nhận lấy thanh danh bất hiếu, chỉ có thể bung ô, mang theo hai tên sai vặt, mạo hiểm trong mưa tầm tả chạy đến Thọ Kim Đường.

“Xuân Hỉ, nói phòng bếp nhỏ nấu canh gừng, chờ tam thiếu gia trở về liền đưa qua.” Mình là đau cho ca ca của mình, trông cậy vào người thân trong bá phú, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Phủ Định Quốc Công.

Tạ Hành nhận được thư của Nịnh Bảo đưa đến, đáy mắt lạnh lùng thoáng ấm dần lên, không biết tiểu cô nương lúc này viết gì, ôm tâm tình chờ mong mở thư ra đọc, nhu hoà vừa có liền nhanh chóng mất đi, thư trong tay cũng bị vò nát.

Trong đầu không thể không hiện ra tình cảnh tiểu cô nương bị người thân khi dễ, chỉ dám uỷ khuất trốn trong chăn khóc thút thít, trái tim Tạ Hành như bị ai đó bóp chặt, khuôn mặt lạnh lùng dâng lên mộttầng sương lạnh, sát khí trên người không khống chế được phát ra, trong thư phòng khắp nơi đều là hơi thở âm lãnh đầy thô bạo.

Nhóm thân vệ ngoài cửa thư phòng đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh bức người, giật mình sợ hãi, hai mắt nhìn nhau, Quốc Công gia không phải là vừa nhận được thư của Khương tứ tiểu thư sao?

Chẳng lẽ Khương tứ tiểu thư xảy ra chuyện, làm cho Quốc Công gia liền tức giận, nhóm thân vệ mang một mặt đầy lo lắng.

Lúc này, trong thư phòng đột nhiên truyền ra giọng nói vô cùng lãnh khốc.

“Chuẩn bị ngựa, đi đến phủ Trường Ninh Bá.”

Đọc truyện chữ Full