Bước vào tháng mười hai, lễ tết cuối năm cũng tới gần, nhà nào cũng bắt đầu bận rộn. Mấy ngày nay có tuyết rơi, trời đất trắng xóa, hương vị tất niên cũng đậm hơn nhiều.
Bên trong Phật đường, một thị nữ cầm cặp lồng đỏ trong tay, vội vàng từ bên ngoài đivào. Vừa mới vào cửa, nàng ta vừa dậm chân, vừa rũ tuyết đọng trên mũ trùm đầu xuống, hướng bên trong hô một tiếng: "Thế tử phi, nô tỳ đưa canh nóng tới cho ngài."
Cao Nhiên đang ôm lò sưởi tay ngồi ở bên cạnh cái bàn thấp, trên người là áo choàng lông sóc thật dày. Cho dù vậy, nha hoàn bên cạnh vẫn liên tục khều than trong chậu, sợ Cao Nhiên bị đông lạnh.
Phật đường vốn thanh tịnh, lại quanh năm liên tục đèn nhang, mùa hè thì mát mẻ, vào đông thì cái lạnh càng thấm vào tận chân tơ kẽ tóc của người ta. Cao Nhiên bị Lâm Vị Hi phạt chép hiếu kinh trong Phật đường. Ban đầu Cao Nhiên cảm thấy chỉ cần hai ba ngày là có thể chép xong, thế nhưng khi nàng ta tới mới biết, tình hình cũng không lạc quan như vậy.
Cũng may mặc dù Lâm Vị Hi phái người đến xem Cao Nhiên chép sách, nhưng cũngkhông ngăn cản người phía dưới đem đồ tới cho Cao Nhiên. Cao Nhiên ngại nơi nàyâm u lạnh lẽo, đặc biệt sợ đến ở một thời gian sẽ ảnh hưởng tới sinh dục của chính mình, liền để cho người ta chuyển đến mấy chậu than, còn có đệm, ghế ngồi, gối dựa các loại, dường như đem Phật đường thanh phạm uy nghiêm cải tiến thành noãn các của nàng ta.
Ngưng Phù vừa mới ra ngoài, chính là về Thanh Tùng viên lấy trà nóng cùng bánh ngọt mới ra lò. trên người Cao Nhiên mặc quần áo giữ ấm thật dày, lúc cầm bút vốn có chút bất tiện, chờ lúc Ngưng Phù đem trà bánh từng cái bày trên bàn, tay Cao Nhiên run một cái, dưới ngòi bút viết sai một chữ. Cả trang giấy sắp viết xong lại phải bỏ đi.
Trong lòng Cao Nhiên đột nhiên nổi lên một cỗ nóng giận vô danh, nàng ta quăng bút ném trên bàn, tiếng va chạm của cán bút với đồ sứ vang lanh lảnh, bên trong Phật đường yên tĩnh hết sức rõ ràng. Động tác của Ngưng Phù dừng một chút, Đào ma ma nhìn thấy sắc mặt của Cao Nhiên không tốt, vội vàng từ phía sau đẩy Ngưng Phù: "Thế tử phi còn đang chép sách, ngươi mang những đồ ăn uống này tới làm cái gì, chẳng phải là làm trễ nải việc chép sách của thế tử phi hay sao? Mau đi ra."
Miệng Ngưng Phù hơi há ra, không phải thế tử phi nói lạnh, để nàng ta trở về lấy chút đồ ăn nóng tới sao? Ngưng Phù không nói một lời đem đĩa cất vào trong hộp, khom người lui ra.
Cao Nhiên bực bội vô cùng. Bây giờ đã là cuối năm rồi, mấy ngày nay không biết trong phủ bận rộn đến đâu, thế nhưng nàng ta lại bị Lâm Vị Hi giam ở Phật đường, đến cả người ngoài cũng không thấy mặt. Cao Nhiên âm trầm ngồi một lúc, hỏi: "Mấy ngày nay quản sự đều tới Cảnh Trừng viện giao đối bài?"
"vâng." Đào ma ma cẩn thận nói, "Vương phi đem sân bên ngoài Cảnh Trừng viện tạo thành nơi gặp hạ nhân, bình thường mỗi ngày vào giờ Tỵ, bà tử quản sự đều đến đó bẩm báo công chuyện với vương phi, xin chỉ thị sắp xếp mỗi ngày, nếu như vẫn khôngnắm rõ, tới giữa trưa giờ Thân lại đi. Ngoại trừ hai giờ này, trừ phi có chuyện gấp đột nhiên phát sinh, nếu không vương phi không gặp bất luận kẻ nào. Vương phi nói, nếu là những bà tử quản sự bà này đến chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đến hỏi nàng, thì mộtngày vương phi cũng không làm được việc gì cả. Dứt khoát tập trung mọi người vàomột canh giờ nhất định, vương phi có lời gì, cũng có thể một lần nói rõ."
( Giờ Tỵ: 9h – 11h. Giờ Thân: 15h - 17h.)
Bốc ma ma bị điều đến Thanh Tùng viên, mặc dù vẫn là đại quản sự, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Bốc ma ma là bị đoạt quyền. Chỉ là không quản lý sự vụ trong vương phủ, nhưng Bốc ma ma còn có thể quản sự bên người thế tử, thể diện vẫn như cũ, lúc này mới không gây nên phản ứng thôi. Nước không thể một ngàykhông có vua, trong vương phủ cũng không thể không có người chủ quản. Bốc ma ma rời đi, người quản sự đương nhiên là vương phi rồi. Tác phong làm việc của Lâm Vị Hi khác biệt hoàn toàn so với Bốc ma ma, không những quy củ rõ ràng rất nhiều, cũng đãđịnh ra được thời gian bẩm báo công việc, trong một ngày ngoại trừ hai canh giờ này, Lâm Vị Hi không cho phép quản sự muốn đến lúc nào thì đến. Cho dù người đã đứng ngoài viện của nàng, chỉ cần không phải hai canh giờ này, Lâm Vị Hi nói không gặp tức là không gặp.
Bà tử ma ma đã quen nhàn hạ lười biếng đương nhiên ngại Lâm Vị Hi phiền phức. Nhiều lần có việc, thế nhưng là sau khi ăn mấy lần canh bế môn, bây giờ trong vương phủ không còn có người dám chống đối, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời, làm theoyêu cầu của Lâm Vị Hi. Cứ như vậy, quản sự mỗi ngày đều được đến gặp Lâm Vị Hi, bà tử dùng mánh lới trộm thời gian không còn dám ra ngoài đánh bạc uống rượu, còn có những người tuy an phận nhưng có chút ngu xuẩn đều có thể nhìn thấy chủ tử phíatrên của mình, vẫn có thể biết mình nên làm gì, có lời gì cũng có thể kịp thời đưa lên. Quản sự bắt đầu vào nề nếp, không đến mức cả một ngày cũng không thấy người, nha hoàn vú già phía dưới có người có thể hỏi, làm việc cũng nhanh nhẹn rất nhiều. Mới chỉ qua mấy ngày, trong vương phủ trên dưới rõ ràng, trật tự rành mạch, mắt thường cũng có thể thấy hiệu suất làm việc dần thay đổi.
sự thay đổi trong phủ không thể gạt được ánh mắt của mọi người, cho dù ban ngày Cao Nhiên vẫn ở trong Phật đường, nhưng cũng biết được một hai. Trước khi vào đây Cao Nhiên vẫn còn rất tự tin, Lâm Vị Hi chỉ là một bé gái cửa nhỏ nhà nghèo, làm sao có thể hơn được chính mình từ phủ anh quốc công kiến thức rộng rãi. Phủ Yến vương tương đương với một xí nghiệp hạng trung ở kiếp trước, tùy tiện tiếp đón chừng vài trăm người khẳng định xảy ra rối loạn. Chờ Lâm Vị Hi bị bêu xấu, không có năng lực thay đổi vương phủ lớn như thế, quyền quản lý kia sớm muộn gì vẫn là phải rơi về tay Cao Nhiên. Đến lúc đó, Hiếu kinh này một trăm lần có không chép, cũng không ai dámnói gì.
Cho nên Cao Nhiên vẫn luôn ung dung không vội, thế nhưng mỗi ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, cửa ải cuối năm cũng càng ngày càng tới gần, mà những lộn xộn nhiễu loạn như trong dự liệu của Cao Nhiên vẫn không xảy ra. Cao Nhiên đứng ngồi không yên, mấy ngày liền đều cho người ra ngoài hỏi thăm, phát hiện Lâm Vị Hithật sự đem vương phủ rộng lớn như vậy quản lý ngay ngắn rõ ràng, nàng ta vừa chấn kinh vừa cảm thấy không thể tin được.
Làm sao có thể chứ, Lâm Vị Hi người vừa mới bước chân vào cửa, ngay cả hạ nhân trong phủ còn chưa nhận thức được hết, đối với quan hệ rắc rối của mấy gia nô này cũng hoàn toàn không biết gì cả. một tân vương phi mù dở như nàng, làm sao có thể an bài người thỏa đáng?
Cao Nhiên không nghĩ ra, nàng ta cố gắng coi nhẹ sự khủng hoảng đang không ngừng trỗi dậy trong nội tâm mình. Cao Nhiên cau mày suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đem hành động của Lâm Vị Hi giống như chó ngáp phải ruồi. Cao Nhiên ngồi bất động mộthồi, vẫn không cam lòng hỏi: "Cuối năm nhiều chuyện như vậy, chuẩn bị yến hội, chọn mua đồ tết, thẩm tra sổ sách đối chiếu cửa hàng điền trang, còn có đưa lễ vật vào cung cùng các phủ, giải quyết người dưới hiếu kính đưa lên, những chuyện này đều domột tay nàng ấy an bài?"
"Vâng." Đào ma ma nói, "Nghe nói mấy ngày nay viện tử của vương phi đặc biệt bận bịu, trong viện Cảnh Trừng người đến người đi đều như thoi đưa, tất cả là do một tay vương phi an bài."
một tân nương mới vào cửa được một tháng đã dám xử lý những chuyện trọng đại như vậy, bản lãnh chắc chắn không tầm thường. Trong lòng Cao Nhiên không rõ là tư vị gì, tháng hai nàng ta vào cửa, đến bây giờ đã gần một năm rồi, nhưng cũng cònkhông dám giải quyết những chuyện phức tạp to lớn như vậy, nhất là trong đó liên quan đến các vị quý nhân trong cung, đáp lễ đám người quyền quý như thủ phụ, đây cũng không phải là chuyện đùa. Nhưng Lâm Vị Hi tháng mười một mới thành hôn, có thể nói là vừa mới vào cửa đã tiếp nhận đại sự rồi, đối mặt với một đám người hoàn toàn xa lạ, lại không có ma ma bên cạnh chỉ bảo, dù là đặt vào nhà ai, cũng không ai dám coi thường.
Đào ma ma thấy Cao Nhiên yên lặng, trong lòng bà ta cũng không chịu nổi. Ở nhà mẹ đẻ Cao Nhiên một đường đi lên, về sau lại cao gả, mặc dù Cao Nhiên chỉ là thứ nữ, nhưng những năm này vẫn một mực thuận lợi mà đi, lúc nào phải chịu áp chế lớn như thế. Đột nhiên bây giờ lại nhảy ra một người có địa vị cao hơn Cao Nhiên, tiếng nóicũng có trọng lượng hơn, đến năng lực cũng mạnh hơn, đừng nói Cao Nhiên, ngay cả Đào ma ma cũng không chịu được.
Thời gian dường như lại một lần nữa trở lại năm Cao Nhiên mười mấy tuổi, vẫn luôn bị ánh sáng của Cao Hi bao trùm. Lúc đó chính là như vậy, Cao Hi có thân phận đích trưởng tôn nữ, có ngoại tổ mẫu là đại trưởng công chúa, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng xuất sắc đến mức để cho người ta phải ngưỡng vọng. Khi đám tiểu bối ở phủ anh quốc công nhắc đến trưởng tỷ, đều là cảm giác sợ hãi thán phục lẫn cực kỳ hâm mộ, ngay cả một tia ghen ghét cũng không dám có. Cao Nhiên luôn luôn cảm thấy nàng ta thua là thua ở thân phận thứ nữ. Cho nên những năm đó nàng ta vẫn luôn nóng lòng kinh doanh, nghĩ hết tất cả biện pháp mua chuộc người ở bên cạnh Cao Hi, lấy được đồ của Cao Hi. Sau này còn trời xui đất khiến gả cho Cố Trình Diệu. Cao Nhiên vốn cho rằng đến đây là kết thúc rồi. Cuối cùng nàng ta cũng chứng minh được với tất cả mọi người là mình tốt hơn rất nhiều so với Cao Hi, đích thứ khác biệt chỉ là thành kiến. Nực cười thay, nàng ta phấn đấu lâu như vậy, dường như bây giờ lại trở về điểm xuất phát.
Bên ngoài có người tới, Đào ma ma đi ra một chút, lúc trở về thì sắc mặt có chút xấu hổ. Bà ta nhìn thấy sắc mặt Cao Nhiên không tốt, nhưng cũng không dám giấu, chỉ có thể ấp úng nói: "Thế tử phi, thế tử đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, mấy ngày naysẽ không về. Bốc ma ma nói thế tử phi còn phải chép kinh Phật, chỉ sợ không có thời gian hầu hạ thế tử, liền để Vân Tuệ theo thế tử đi thư phòng."
Cao Nhiên bỗng nhiên hoàn hồn, bàn tay còn đang nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào da thịt. Hôm đó Cố Trình Diệu bị Yến vương trừng phạt thế nào thì nội viện khôngcó quyền được biết. Cao Nhiên chỉ biết là lập tức Cố Trình Diệu phải làm rất nhiều bài học, ngày thường đến mặt cũng không thấy. Bây giờ Cố Trình Diệu càng là muốn làm tổ trong thư phòng, Cao Nhiên có thể hiểu được nam tử có lòng cầu tiến, nàng ta cũng nguyện ý ủng hộ. Nhưng sự ủng hộ của nàng ta chỉ là Cố Trình Diệu kham khổ đọc sách, mà không phải là bỏ xuống người thê tử là nàng ta, mang theo một nữ tử khác sớm chiều làm bạn, hồng tụ thêm hương.
Bốc ma ma ngăn người của Cao Nhiên, còn đưa Vân Tuệ đến thư phòng, thật sự bọnhắn cho rằng người khác không nhìn ra tâm tư xấu xa của mình hay sao? Cao Nhiên tức giận không ít, cuối cùng vẫn phải hít sâu nhịn xuống. nhỏ không nhẫn thì khôngthành đại sự được, nơi này là cổ đại, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Dù sao nàng ta mới là chính thê, tạm thời nhịn một chút những tiện tỳ này, đừng để Cố Trình Diệu sinh ra ý kiến với mình mới là đại sự. Đợi sau này nàng ta sinh ra nhi tử, địa vị vững chắc, cũng không phải có thể tùy ý xử trí những này tiện tỳ này sao?
Cao Nhiên khó khăn bình phục cơn tức giận trong lòng, nàng ta nhìn một mảnh Hiếu kinh trước mắt, thì lại bực bội. Ai mà kiên nhẫn chép những thứ cặn bã phong kiến này, ngoại trừ lãng phí thời gian còn có tác dụng gì? Nữ tử học tập cầm kỳ thư họa chính là vì lấy chồng, bây giờ nàng ta đã là cao gả, còn cần những chuyện này để làm gì? Thời gian ấy, Cao Nhiên có thể ra ngoài tham gia yến hội, cùng quý thái thái các nhà giao thiệp, cũng có thể nhìn oanh oanh yến yến bên người Cố Trình Diệu.
Cao Nhiên dừng một chút, biết mình cũng không thể chậm trễ hơn được nữa. Nàng ta gọi Đào ma ma tới, đưa lỗ tai nói nhỏ. Đào ma ma hiểu rõ, một lát sau, một người từ cửa hông phủ Yến vương ra ngoài đi về hướng phủ anh quốc công.
Bên trong Cảnh Trừng viện, cuối cùng Lâm Vị Hi cũng đã giải quyết tốt những quản sựđến đây bẩm báo sự vụ trong phủ, nàng trở về phòng mình, Uyển Tinh vội vàng chèn gối mềm sau lưng, Uyển Nguyệt cũng đưa trà nóng cho Lâm Vị Hi: "Vương phi, ngài bận rộn cho tới trưa, uống chén trà thấm giọng đi."
"Được." Lâm Vị Hi tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, hỏi: "Phật đường bên kia, vị kia vẫn chưa chép xong?"
nói đến cái này, vẻ mặt Uyển Nguyệt có chút quái: "Chỉ nhiều hơn một quyển so với hôm qua."
Lâm Vị Hi đặt tách trà xuống, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi. Lâm Vị Hi thừa nhận lúc trước nàng phạt Cao Nhiên là có chút tư tâm, để nàng ta chép phạt một trăm lần, thế nhưng Hiếu kinh không đến hai ngàn chữ, chỉ là nhiều lần một chút, hai mươi ngày còn không chép hết hay sao? Lâm Vị Hi dự tính thời gian là nửa tháng, nữ quyến phạm sai lầm, cấm túc chép sách nửa tháng là chuyện rất bình thường, trừng phạt này cũng không nặng không nhẹ, tránh thời điểm cuối năm đi lại Cao Nhiên lại không có mặt, người nhiều chuyện còn nói nàng khắc nghiệt con dâu. Nhưng thật sự Lâm Vị Hikhông nghĩ tới, Cao Nhiên ở trong đó hơn hai mươi ngày, từ đầu tháng đến gần cuối năm, vẫn còn chưa xong.
nói ra thì xấu hổ. Cuối năm các nhà các hộ bắt đầu qua lại, rất nhiều phu nhân đến vương phủ, chỉ gặp Lâm Vị Hi mà không thấy Cao Nhiên, khó tránh khỏi muốn hỏi mộtlần. Mấy ngày nay Lâm Vị Hi giải thích nhiều lần với người khác, sở dĩ thế tử phi vắng mặt, bởi vì nàng ta còn chép Hiếu kinh cho Yến vương.
Dù sao người mất mặt chính là Cao Nhiên, lại có Yến vương làm lá chắn, Lâm Vị Hi thản nhiên nói thật. Thư pháp của Cao Nhiên không xuất sắc, không chép hết mộttrăm lần Hiếu kinh, còn có thể trách Lâm Vị Hi sao?
Đường đường nữ nhi quốc công phủ, thế tử phi phủ Yến vương, chữ viết không dễ nhìn thì cũng thôi, ngay cả cẩn thận nắn nót cũng không làm được thì là kiểu gì. Kiến thức cơ bản qua loa sơ sài đến thế này, Lâm Vị Hi xấu mặt thay Cao Nhiên, tầm mười năm học hành, Cao Nhiên học được cái gì vậy?
Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhướn lên, cũng không che giấu sự mỉa mai trong mắt mình, Uyển Nguyệt cũng cảm thấy thế tử phi thật sự không có dáng vẻ, nhưng loại lời này không phải nàng ta có thể nói, Uyển Nguyệt chỉ có thể dời chủ đề, nói ra: "Vương phi, hôm nay đã hai mươi ba, từ hôm nay vương gia có thể hưu mộc, không cần phải vào triều."
( Chị em chăm đọc ngôn tình cổ đại cũng biết hưu mộc là gì rồi đúng không. Nó cũng tương đương với ngày nghỉ của công chức đi làm)
Bất tri bất giác, đã hai mươi ba rồi. Lâm Vị Hi nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên nói: "Hôm nay hưu mộc, vương gia không phải nghị sự trong cung, hiện tại e là đã trở về rồi. Ta ra bên ngoài nhìn xem sao."
Uyển Tinh ai một tiếng, sốt ruột nói: "Vương phi, từ sáng cho tới trưa hôm nay ngài đều sắp xếp công việc cho hạ nhân, cả người đều nhức mỏi rồi, ngài cứ nghỉ một lát rồi lại đi ra."
Lâm Vị Hi đã nhanh chân bước ra ngoài, không thèm để ý nói: "không cần."
Cửa chính phủ Yến vương, Cố Huy Ngạn mới từ trong cung trở về, mang người đi vào trong vương phủ. đi theo phía sau hắn chính là Triệu Tiềm và Chu Mậu Thành.
Triệu Tiềm cũng là lão tướng đã theo Cố Huy Ngạn nhiều năm rồi, ông ta đã sớm nghenói Yến vương đại hôn, nhưng ngặt nỗi thân ở biên quan, không thể tham gia, chỉ có thể sai người đưa hạ lễ đến kinh thành. Bây giờ cuối năm về kinh báo cáo công tác, Triệu Tiềm mượn cơ hội này mới có thể đến phủ Yến vương, chính miệng nói mộttiếng "Chúc mừng." với Cố Huy Ngạn.
"Vương gia, thuộc hạ chúc mừng ngài tân hôn vạn phúc. Thời điểm tháng sáu nghe được tin thuộc hạ đã muốn đến chúc mừng ngài, chỉ là ở biên quan sự vụ phức tạp bề bộn, vẫn không thoát thân nổi, đến tận bây giờ mới tìm được cơ hội vào kinh thành."
"Cũng không sao cả. Ngươi tận tâm trông coi biên quan mới là chuyện quan trọng."
"Thuộc hạ hiểu rõ. Thuộc hạ sợ cô phụ tấm lòng của vương gia, một khắc cũng khôngdám buông lỏng." Triệu Tiềm bắt đầu cảm thán nói: " Trước đó thuộc hạ vẫn luôn cảm thấy ngài một thân một mình, mặc dù rảnh rỗi mạnh mẽ đấy nhưng vẫn khó tránh có chút cô tịch. Bây giờ ngài cưới tân vương phi, thật sự là giải quyết xong một mối bận tâm trong lòng chúng lão thần nhiều năm qua a."
Thường ngày bất kể là tướng sĩ thân thiết cỡ nào, chỉ cần nhắc đến chuyện tục cưới vương phi, sắc mặt Cố Huy Ngạn kiểu gì cũng sẽ lạnh lùng trầm xuống. Lúc đầu Triệu Tiềm đã chuẩn bị tốt, kết quả ông ta lại phát hiện Cố Huy Ngạn cũng không dừng bước, sắc mặt còn rất nhu hòa, Triệu Tiềm giật nảy cả mình, vô ý thức nhìn về phía Chu Mậu Thành.
Chu Mậu Thành hiểu rõ, nói tiếp: "Vương phi mỹ mạo thiện tâm, cũng chân thành đối với mọi người, tình cảm của vương gia với vương phi rất hòa hợp."
Chu Mậu Thành là người dính máu lăn lộn mà đi đến tận bây giờ, có thể được ông ta đánh giá là "Chân thành với mọi người", có thể nghĩ đây là đánh giá cao cỡ nào. Triệu Tiềm càng cảm thấy kinh ngạc, ông ta nhìn thấy Cố Huy Ngạn đối với việc này cũngkhông có vẻ là không vui, hiển nhiên thật sự cảm thấy tân vương phi mười phần hoàn mỹ. Triệu Tiềm ngạc nhiên, liền đem lòng hiếu kỳ hỏi lên: "Vẫn chưa từng bái kiến vương phi, chỉ là không biết vương phi là người nơi nào?"
Dựa theo đánh giá cao với vị tân vương phi này, vấn đề vừa rồi của Triệu Tiềm thật sựlà rất bình thường. Thế nhưng không nghĩ tới bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái, Cố Huy Ngạn đi ở phía trước nên không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ có Chu Mậu Thành lại dùng sức ho khan.
Triệu Tiềm không hiểu: "Thế nào?"
Chu Mậu Thành đi nhanh về phía trước, lại nháy mắt với Triệu Tiềm: "Ngươi còn nhớ kỹ Lâm Dũng không? Vương phi chính là con gái của hắn ta."
Triệu Tiềm há hốc miệng, hơn nửa ngày vẫn không kịp phản ứng: "Lâm Dũng... Congái?"
( Chúng ta đã đi cùng nhau được gần 1/2 quãng đường rồi)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước
Chương 50: Chép phạt
Chương 50: Chép phạt