Lúc đầu Cao Nhiên vẫn cười, khi nghe được lời Hàn thị nói, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt đi: " Làm sao đột nhiên di nương lại hỏi như vậy?"
"Còn không phải là vì con." Hàn thị nhìn thấy vẻ mặt của Cao Nhiên, trong lòng còn có cái gì không hiểu. Hiểu con gái không ai bằng mẹ, mấy ngày nay mặc dù Cao Nhiên ở phủ quốc công, khắp nơi đều là đại ngộ cô nãi nãi, còn thường xuyên đến viện của Hàn thị nhìn Cao Thầm đọc sách. Cao Nhiên nhìn như vui mừng, nhưng nụ cười trên mặt nàng ta lại rất miễn cưỡng, Hàn thị vừa nhìn liền biết, trong lòng Cao Nhiên có việc. Chỉ sợ về nhà ngoại còn có ẩn tình khác.
Tâm tư bị Hàn thị nhìn thấu, bỗng nhiên Cao Nhiên sinh ra một cỗ bực bội. Hôn sự của nàng ta là niềm kiêu ngạo của gia tộc, chúng tỷ muội đều hâm mộ nàng ta được gả thật tốt, làm sao Cao Nhiên chịu thừa nhận hôn nhân của mình lại xảy ra vấn đề. Hàn thị nhìn sắc mặt bất thiện của Cao Nhiên, thở dài, dời cái đôn thêu ngồi bên cạnh Cao Nhiên, cầm tay nàng ta tinh tế hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì, bây giờ không có ai, con nói một chút với vi nương đi."
Hàn thị chỉ là thiếp thất, cho dù Cao Nhiên là thân sinh, bà ta cũng không có tư cách làm mẹ của nàng ta. Mẫu thân của Cao Nhiên chỉ có Vệ thị. Bây giờ Hàn thị tự xưng "vi nương", không thể nghi ngờ là đi quá giới hạn rồi, thế nhưng khi Cao Nhiên nghe được lời như vậy, phảng phất lập tức trở lại lúc vừa mới xuyên qua tới đây. Lúc đó Hàn thị còn chưa được sủng ái, Cao Thầm cũng chưa sinh ra, chỉ có hai người các nàng sống nương tựa lẫn nhau.
Cao Nhiên che dấu ngột ngạt dưới đáy lòng, ủy khuất, thậm chí cả sự lo lắng bất an đối với hôn nhân của mình, lập tức toàn bộ bộc phát ra. Ánh mắt của nàng ta không khống chế nổi cay cay, lúc ấy liền rơi lệ: "Nương."
Hàn thị càng cảm thấy đau lòng, dỗ dành Cao Nhiên từ từ nói. một khi đã bắt đầu, còn lại liền dễ nói rồi, Cao Nhiên chậm rãi, đem chuyện Cố Trình Diệu như thế nào muốn nạp thiếp, Vân Tuệ như thế nào phách lối, Bốc ma ma như thế nào già mà không kính, toàn bộ nói ra. Mà trọng điểm trong đó bị vạch ra, đương nhiên là ác mẫu khó chơi của Cao Nhiên.
Hàn thị nghe những chuyện này, đợi bà ta nghe được Vân Tuệ chạy tới trước mặt Lâm Vị Hi xin ân điển, buộc Cao Nhiên nhấc vị phần cho mình, mới phẫn nộ một cách lạ kỳ: "thật là chẳng biết xấu hổ. Tuổi tác cũng đã hai mươi còn không được thu dùng, có thể thấy được là dung mạo xấu xí, vậy mà dựa vào thân thể dụ dỗ thế tử nạp nàng ta làm thiếp, thật sự là trời sinh thấp hèn. Nàng ta bị đưa ra khỏi kinh thành hoàn toàn là đáng đời."
Cao Nhiên cúi đầu, nói: "Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, con cũng là người hiền lương hào phóng, nếu như Vân Tuệ thủ lễ, cũng không phải là người sẽ không dung không được người khác. Thế nhưng nàng ta thật sự quá phóng đãng."
Hàn thị mắng Vân Tuệ một lúc, từ nào cũng đều như là thấp hèn, phóng đãng. Con người thật sự là kỳ quái, chính Hàn thị cũng là thiếp thất, bà ta cũng dựa vào thân thể để giữ chân nam nhân, cũng lấy điều đó làm kiêu ngạo. Thế nhưng là đối với nữ nhi, bà ta lại yêu cầu tất cả nha hoàn nhà chồng đều đâu ra đấy, quy củ thủ lễ, dám biểu hiện ra nhan sắc đều là loại tiện nhân.
Sau khi Hàn thị thở ra một ngụm ác khí trong lòng, mới thấp giọng hỏi Cao Nhiên: "Vậy làm sao nàng ta bị cô gia đưa đi? Có phải con cũng bởi vì chuyện này, mới có hiềm khích với cô gia không?"
Cao Nhiên ngừng một chút, đem vấn đề này mập mờ cho qua, trong lúc vô hình chấp nhận: "Con cũng không biết thế tử nghĩ như thế nào. Tất cả con đều là vì muốn tốt cho chàng, nhưng mà lời thật thì khó nghe, người đối tốt chân chính với chàng thì chàng lại không chịu thân cận."
Hàn thị thở dài, thật cho là Cao Nhiên vì xử lý hồ mị tử, mới xảy ra mâu thuẫn với Cố Trình Diệu: "Nam tử đều là dạng này, chờ mấy ngày nữa, mới mẻ của cô gia với hồ mị tử qua đi, liền có thể hiểu rõ ý tốt của con. nói cho cùng con mới là chính thê, những thông phòng thiếp thất kia đều là đồ chơi, con coi các nàng như vật bày biện là được rồi, không thể mạnh mẽ bắt ép cô gia. Thời gian lâu dài, cô gia ngán những người kia, cũng vẫn sẽ trở lại bên cạnh con thôi. không được bởi vì nhất thời tức giận, tổn thương mặt mũi cô gia, vậy thì tình cảm vợ chồng của con sẽ không lấy lại được. Đại tỷ tỷ của con chính là ví dụ tốt nhất."
Lời nói này nếu như chính thê nói với đích nữ của mình thì không có vấn đề gì, nhưng từ miệng của thiếp thất Hàn thị phun ra, quái dị không nói ra được. Hàn thị nhắc đến Cao Hi vốn là để cho Cao Nhiên giải sầu, Cao Hi cùng thế tử náo thành cái dạng kia, so với Cao Hi thì Cao Nhiên tốt hơn nhiều. Chỉ cần so với Cao Hi một lần, Cao Nhiên cũng có thể thoải mái.
Nhưng mà ngoài dự liệu, Cao Nhiên nghe được tên Cao Hi, sắc mặt càng trầm thấp. Hàn thị kinh ngạc: "Làm sao vậy, hẳn là thế tử cùng con nhắc đến đại tiểu thư rồi?"
"không có." Cao Nhiên phủ nhận vừa nặng lại nhanh, cũng không rõ đến cùng là nói cho ai nghe. Hàn thị đối với thủ đoạn của nữ nhi mười phần tự tin, bà ta thấy Cao Nhiên phủ nhận, liền thật coi là Cố Trình Diệu vẫn còn mê luyến Cao Nhiên, tình nguyện từ hôn cùng Cao Hi, tình nguyện chọc giận Yến vương, cũng muốn cầu hôn nữ nhi của mình. Về phần mâu thuẫn nho nhỏ bây giờ, đương nhiên cũng chỉ là phu thê cãi nhau một chút, đến răng còn có lúc va vào miệng vào môi, nữa là đôi phu thê trẻ có mấy lần mặt lạnh với nhau.
Hàn thị thả lỏng trong lòng, bà ta nghĩ đến lúc trước Cố Trình Diệu rầm rộ cầu hôn Cao Nhiên, ánh mắt không khỏi mang theo chút ý tứ sâu xa: "Nhiên nhi, con chớ quên, lúc trước thế tử là như thế nào cầu hôn con. Con có ân cứu mạng với hắn, lại là thập phần gian nan mới tu thành chính quả, đối với hắn con chính là nốt ruồi chu sa trong lòng. hắn ở trên người nữ nhân khác thỏa mãn dục vọng thì thôi, thật sự mà nói, đương nhiên con vẫn là người quan trọng nhất. Dáng dấp con lại đẹp, dung mạo còn tốt hơn mấy lần so với nương, xuất thân cũng cao hơn nương. Con trở về nói lời nhỏ nhẹ, vừa khóc vừa ủy khuất, ở trên giường lại nghe lời một chút, khẳng định cô gia sẽ không nỡ vắng vẻ con đâu."
Nếu là quý nữ khuê tú nghe được lời này tất nhiên sẽ giận, từng lời nói của Hàn thị coi các nàng xem như là gì? Chỉ có nữ tử nơi trăng gió, ca cơ đào kép mới có thể thể hiện công phu ở trên giường, cái này ngay cả thiếp thất cũng không bằng. Thế nhưng Cao Nhiên cũng không phải là nữ tử thuần cổ đại, đối với mấy chuyện này nàng ta cũng không bài xích, chỉ là nghe xong lại cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Nhất là khi Cao Nhiên nghe được Hàn thị ca ngợi dung mạo nàng ta thanh tú xinh đẹp, lập tức trước mắt nàng ta hiện ra khuôn mặt của Lâm Vị Hi. Dung mạo của tiểu thư quý tộc dù có đẹp đến đâu đi nữa cũng không thể so được với Lâm Vị Hi, ngay cả Yến vương cũng không nỡ nói nặng lời với gương mặt kia cơ mà. Cố Trình Diệu cùng Lâm Vị Hi tiếng là mẹ con, thế nhưng tuổi tác hai người lại tương đương, Cố Trình Diệu vô cùng che chở nhường nhịn Lâm Vị Hi. So sánh ra, thê tử là nàng ta ngược lại tốn công mà lại không có kết quả gì.
Hàn thị thấy vẻ mặt Cao Nhiên lạnh lẽo, nơi nào còn có dáng vẻ hân hoan mở mày mở mặt của một năm trước.. Hàn thị cảm thấy đau lòng, nhỏ giọng nói: "Con đừng lo lắng quá, mọi thứ đều phải đã mất đi mới hiểu được trân quý. Mấy ngày nay con ở nhà mẹ đẻ, bên người cô gia không có con, khẳng định đã sớm không quen rồi. Con cho hắn bậc thang, hắn ta biết được nhất định sẽ tới đón con về."
Cao Nhiên đau khổ cười cười, nội tâm nàng ta âm thầm trả lời một câu, sẽ không.
Nếu như chuyện tính kế Vân Tuệ không bị phát hiện, Cao Nhiên cũng có thể tràn đầy tự tin nghĩ như vậy. Nhưng mà chẳng biết tại sao cái ấm âm dương kia lại ở trong tay Cố Trình Diệu, lúc trước Cao Nhiên một mực xây dựng chính mình thành vẻ chân thiện mỹ, bây giờ hình tượng nhân vật đổ sụp, không biết Cố Trình Diệu có bao nhiêu thất vọng về nàng ta. Mà trước khi đi Vân Tuệ còn nhắc tới chuyện năm đó liên quan tới đôi ngọc bội song ngư, cũng làm cho Cao Nhiên rất sợ hãi.
Cao Nhiên tự thuyết phục chính mình là Cố Trình Diệu cực kỳ chán ghét Cao Hi, chắc chắn hắn ta sẽ không tin những lời nói của Vân Tuệ đâu. Thế nhưng ngộ nhỡ thì sao? Chẳng may Cố Trình Diệu thật sự tin tưởng, còn cảm thấy nàng ta trong ngoài bất nhất, sẽ không còn tin tưởng nàng ta nữa thì sao. Phải làm gì bây giờ?
Mỗi lần nghĩ đến đây Cao Nhiên đều hận không thể chém Vân Tuệ thành muôn mảnh.
Cao Nhiên nhịn không được liền muốn hỏi Hàn thị: "Di nương, năm đó người mang thai Cao Thầm suýt nữa bị sinh non ở từ đường, về sau phụ thân lại cãi nhau một trận với Vệ thị vì người, nhưng mà có ai ngờ rằng, cứ như vậy bà ta ngã bệnh. Sau khi Vệ thị chết, đã có khi nào bởi vậy mà phụ thân giận chó đánh mèo lên người không? Khi đó phụ thân vẫn quan tâm đến người như cũ chứ?"
Hàn thị nghe được những chuyện cũ này lòng cũng lạnh xuống, bà ta cứ nhìn chằm chằm ánh nến, ngừng một lát, mới nói: "Việc này có gì quan trọng đâu, sau đó không lâu ta liền sinh Thầm ca nhi, có nhi tử bên người, những thứ tình cảm này rồi cũng thành hư ảo. Dù sao bên cạnh hắn ta cũng không thiếu người, mà ta vẫn có Thầm ca nhi, như vậy là đủ rồi."
Hai mẹ con đều yên tĩnh lại, nhìn ngọn nến đang cháy mà trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng. Bên ngoài đều nói hai người các nàng là người cười cuối cùng, Hàn thị cũng Cao Nhiên cũng cố gắng thể hiện như vậy. Nhưng mà khi đóng cửa lại ai có thể biết, bất kể là Hàn thị hay là Cao Nhiên, trước mặt đều vắt ngang một người đã khuất. một người đã khuất, chắc chắn không có cách nào tranh, mà cũng không có cách nào tính toán.
Rất nhanh Hàn thị hồi thần, bà ta cầm thật chặt tay Cao Nhiên, nói: "Con gái của nương, vì đại kế trước mắt, con sớm ngày sinh hạ dòng dõi đi. Chỉ cần dưới gối con có nhi tử, mặc kệ bên người cô gia oanh oanh yến yến nhiều đến đâu, con vẫn là chính thê không ai lay chuyển được. Chờ ngày mai ta mang con đi tìm lão phu nhân, để lão phu nhân cùng mẹ chồng của con nói một chút. Con chính thê về nhà ngoại, cô gia lại một chút động tĩnh đều không có, hắn ta khinh thường con như vậy, thì nên để mẹ chồng con ra mặt thôi."
Nghe đến đây Cao Nhiên bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu: "đi cầu nàng?"
"Con cũng đừng ương ngạnh nữa. Nàng là vương phi, nhi tử cùng con dâu náo ra mâu thuẫn, cũng không phải mẹ chồng là nàng nên phân xử hay sao. Ngày mai con theo vi nương đi tìm lão phu nhân, trước mặt lão phu nhân con dịu dàng ngoan ngoãn một chút, cố gắng nhận sai, sau đó để tổ mẫu con mời Yến vương phi tới cầu tình. Đến lúc đó Yến vương phi làm khách, con đi theo hầu hạ bên người nàng, buổi tối cũng có thể thuận thế theo nàng về vương phủ. Con cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ như này, sẽ bị người chê cười."
Dù cho Cao Nhiên không tình nguyện, cũng biết chỉ có thể như này. Nhưng mà nàng ta vừa nghĩ tới chính mình phải cầu tình Lâm Vị Hi, vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Ngày thứ hai, Hàn thị dậy thật sớm đi thỉnh an lão phu nhân anh quốc công. Lão phu nhân anh quốc công méo mó nằm trên giường La Hán, Hàn thị phụng dưỡng lão phu nhân súc miệng ăn cơm, sau đó còn tự mình tiếp nhận chùy mỹ nhân trong tay nha hoàn, thành thạo quen tay đấm chân cho bà ta: "Lão tổ tông, ngài nhìn tam cô nãi nãi cũng ở nhà đã mấy ngày rồi. Nàng dâu tuổi trẻ da mặt mỏng, náo loạn mâu thuẫn cùng cô gia, chính mình cũng không biết nên làm sao bây giờ. Ngài nhìn, hay là ngài dạy dỗ nàng một chút?"
Cao Nhiên nghe được lời nói thì đứng lên, cung kính đứng trước mặt lão phu nhân anh quốc công: "Tạ tổ mẫu dạy bảo."
Kỳ thật mấy ngày nay lão phu nhân cũng gấp đến phát hỏa, nhưng bà ta là lão tổ tông, không chịu chủ động nhắc đến chuyện này, nhất định phải để người khác tới mời, bà ta mới hạ mình quanh co chỉ điểm một hai: "Ngươi cùng thế tử náo loạn chuyện gì, vậy mà lại về nhà ngoại?"
"Thế tử muốn nạp thiếp thân nha hoàn làm thiếp. Nha hoàn kia hầu hạ thế tử tầm mười năm, trong phủ nhân duyên rất rộng, nàng ta ỉ mình lớn tuổi, liền không để tôn nữ vào mắt, nhiều lần gây sự. Tôn nữ nhìn không được, mới nói nàng ta vài câu. Mặc dù thế tử đưa người ra khỏi kinh, lại bởi vậy mới xảy ra khúc mắc với con."
Lão phu nhân anh quốc công làm sao biết, ở trong miệng Cao Nhiên, chân tướng sự tình lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Bà ta nghe được lời nói này còn cảm thấy bất ngờ, bà ta còn tưởng tình cảm của thế tử phủ Yến vương đối với Cao Nhiên đậm sâu vô cùng. Bây giờ xem ra, cũng không khác là bao so với nam nhân nhà bình thường khác. Cứ như vậy, Cao Nhiên càng không thể ở lại phủ quốc công, nếu không nàng ta ở nhà mẹ đẻ mười ngày nửa tháng, bên kia thế tử oanh oanh yến yến không ai quản thúc, thừa cơ mang thai thì phiền toái rồi.
Lão phu nhân anh quốc công thuận thế nói ra: "Được rồi, nếu con đã thành tâm cầu ta, vậy ta liền thay con ra mặt một lần. Điều quan trọng nhất của nữ tử chính là trong trắng nhu thuận, tuyệt đối không thể hẹp hòi đố kị. Về sau không cho con làm ra loại chuyện đuổi thiếp thất đi như vậy, biết chưa?"
"Vâng."
Lão phu nhân thấy dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn của Cao Nhiên, trong lòng không khỏi mềm nhũn, liền chỉ điểm nói: "Vừa vặn mấy ngày nay trong phủ dựng sân khấu kịch, lão thân viết thiếp mời, mời Yến vương phi đến phủ chúng ta xem kịch. Ta biết con cùng thế tử là vợ chồng son, tình cảm sâu đậm, trong mắt còn không dung được nữ nhân khác. Nhưng nữ nhân nào cũng đều như vậy, nếu như tiểu thiếp thông phòng kia thật sự quá phận, con đi cầu Yến vương phi, để nàng làm chủ cho con."
Tất cả mọi người đều chỉ điểm nàng ta đi cầu Lâm Vị Hi, lấy lòng Lâm Vị Hi, nan đề này của nàng ta tương đương với việc lao lên nhận một đao. Bởi vì Cao Nhiên cùng Lâm Vị Hi rõ ràng là cùng tuổi, thậm chí nửa năm trước, Lâm Vị Hi mới là người ở nhờ vương phủ. Đối với sự chênh lệch này Cao Nhiên vô cùng bất bình tức giận, thế nhưng cho dù nàng ta không cam lòng, cũng phải thừa nhận, đây là sự thật…
Uyển Nguyệt đi vào từ cửa sau liền nhìn đến thiếp mời màu vàng trên bàn, kinh ngạc: "Lại là phủ anh quốc công đưa tới? Nhà bọn họ mời vương phi tới làm gì?"
"Còn có thể bởi vì cái gì, thế tử phi về nhà ngoại tìm chỗ dựa, dù sao bây giờ cũng phải tìm một lý do để trở về a." Uyển Tinh nói.
Cũng phải, Cao Nhiên khí thế hùng hổ trở về nhà mẹ đẻ, nhưng mấy ngày trôi qua, căn bản vương phủ không ai để ý đến nàng ta. Việc này rất lúng túng, kể cả Cao Nhiên xấu hổ, không muốn mặt mũi, cũng phải tự tìm cho mình một bậc thang, lấy lòng Lâm Vị Hi, để Lâm Vị Hi dẫn nàng ta trở về.
Uyển Nguyệt hiểu rõ, hỏi: "Vương phi, vậy ngài muốn đi sao?"
Lâm Vị Hi thở dài, kỳ thật nàng không muốn đi, nhưng lão phu nhân anh quốc công lớn hơn nàng bốn năm mươi tuổi đích thân cho người chuyển lời, mặt mũi này nàng vẫn phải cho. Lâm Vị Hi nói: "Sắp xếp mọi xã giao ngày hôm đó lui lại đi, ta đi một chuyến đến phủ anh quốc công."
Uyển Tinh Uyển Nguyệt được lệnh, đáp dạ rồi lần lượt ra ngoài bố trí. Ngày đó, xe ngựa Lâm Vị Hi dưới sự hộ tống đông đảo của người hầu, vững vàng chậm rãi chạy tới phủ anh quốc công.
Đây là lần đầu tiên sau khi Lâm Vị Hi trọng sinh đi tới, hoặc là nói về lại phủ anh quốc công. Nàng đoan chính ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ dần bay xa.
Kết cục nguyên bản trong quyển sách kia, đích tỷ ác độc kiêm vợ trước đã mất đi tất cả, nam nữ nhân vật chính ở cùng một chỗ có cuộc sống hạnh phúc, mà đệ đệ nhân vật nữ chính, trở thành quốc công gia phong quang vô lượng. Tỷ đệ Cao Nhiên cùng Cao Thầm hoàn toàn thay đổi xuất thân con thứ của chính mình, bất kể là ở đâu đều chúng tinh phủng nguyệt, cũng bởi vậy Hàn gia trở thành thân thích đúng tiêu chuẩn của phủ quốc công.
Chính thê Vệ thị, đích nữ Cao Hi, thậm chí cả nhạc gia chân chính đại trưởng công chúa Thọ Khang của thế tử phủ anh quốc công đều chôn vùi bên trong dòng lũ. Chỉ có lúc kể lại chuyện xưa, mới bị người thuyết thư hả hê nhắc đến giễu cợt đôi câu.
Thậm chí Lâm Vị Hi còn biết, sau này Cao Thầm sẽ đem bài vị Hàn thị đặt ở chính giữa từ đường, đứng ngang hàng cùng Vệ thị. Về sau, dần dần bài vị Vệ thị lâu không người tế bái, liền bị người làm mất. Hàn thị công khai, thay thế chân chính vị trí thế tử phi của Vệ thị.
Lâm Vị Hi tự nói với mình vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh ra đã đứng ở trên cao, có người thắng thì cũng sẽ có người thua, đây là thiện ác hữu báo. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Hàn thị sẽ thay thế địa vị của mẫu thân, nàng vẫn phút chốc nắm chặt lòng bàn tay.
Lâm Vị Hi, ngươi cam tâm thật sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước
Chương 74: Chuyện cũ
Chương 74: Chuyện cũ