Nghiêm Tiêu Nghi bảo Hoàng ma ma mang theo Cát Nhi và Tiêm Xảo đi sắp xếp lại đồ cưới của nàng, trong phòng chỉ lưu lại mình Tiêm Nhu hầu hạ.
Khương Kỳ sau khi uống dược liền nghỉ ngơi một chút. Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở gian ngoài, nàng lật xem sổ sách trong tay, xem các khoản thu vào chi ra của Ngọc Thanh Viện, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
“Tiêm Nhu, trước đó chẳng lẽ bên cạnh thế tử không có người hầu thân cận nào sao?” Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu hỏi.
đã là quý tộc huân tước, không có khả năng trước khi chính thê vào cửa đã nạp di nương, nhưng nha hoàn thông phòng thì lại không phải là không có. Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy một Khương Kỳ mười bốn tuổi đã có thể ở phố hoa cùng người khác tranh giành tình nhân, không có khả năng bên cạnh chẳng có ai.
Tiêm Nhu cúi người trả lời: “Bẩm phu nhân, quy củ trong phủ sâm nghiêm, trước khi thế tử thành thân, không được phép có người bên cạnh. Quốc Công gia cũng lập gia quy, nam nhân Khương gia nếu đến 40 tuổi vẫn không có con thì được phép nạp thiếp. Nếu có ngoại thất, cho dù sinh được nhi tử, nhưng vì lai lịch bất chính cũng không được phép nhận tổ quy tông”.
Những lời này đều là do Đại Trưởng Công chúa dặn nàng ta, coi như cho phu nhân một cái công đạo. Cho dù thế tử là người không đáng tin cũng sẽ không bỗng nhiên chạy ra một thứ trưởng tử khiến phu nhân không vừa mắt.
Nghiêm Tiêu Nghi gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Tình cảm giữa Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công chúa vô cùng tốt, việc này người trong kinh thành đều biết, cũng có vài kẻ lắm mồm nói Ninh Quốc Công chẳng qua kiêng kị thân phận của Đại Trưởng Công chúa, nhưng cũng có người nói phò mã bị bà chém trước kia không phải cũng có thông phòng sao. Cho dù thế nào, nữ quyến trong kinh này ai mà không hâm mộ Đại Trưởng Công chúa chứ?
Có điều Nghiêm Tiêu Nghi không nghĩ tới Khương Văn Chính lại lập ra gia quy như vậy, trói buộc hậu nhân Khương gia, coi như là cố gắng dẹp bỏ những việc bẩn thỉu nơi hậu viện. Nếu tới 40 tuổi vẫn không có nhi tử mới được nạp thiếp, cho dù đã có nhi tử qua tuổi này vẫn muốn nạp thiếp đi nữa, đích tử sợ rằng cũng đã trưởng thành, chủ mẫu một nhà sao còn phải kiêng kị những thị thiếp kia cơ chứ?
Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ tới bản thân trong thời gian dài sắp tới không cần phải đối mặt với vấn đề này, trong lòng nàng thầm thấy nhẹ nhõm.
Nàng chớp chớp đôi mắt có chút khó chịu, buông sổ sách xuống. Trước khi đi kính trà, nàng và Khương Kỳ mỗi người đều tự mình vội vàng uống chén cháo, bây giờ tuy chưa tới thời điểm dùng cơm trưa, nhưng lại có chút đói bụng.
“Tiêm Nhu, ngươi đi phòng bếp nhỏ, lấy ít điểm tâm… Còn có cháo nữa, để ta đi xem thế tử thế nào”. Tràng vị của Khương Kỳ trong thời gian ngắn không thích hợp ăn uống, chỉ có thể uống cháo loãng từ từ thích ứng.
Tiêm Nhu đi phòng bếp, Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy đi vào trong phòng.
Nàng đi tới trước giường, thấy hắn còn đang ngủ, suy nghĩ xem có nên gọi người dậy hay không, đúng lúc đó thì Khương Kỳ chậm rãi mở mắt.
Khương Kỳ chớp mắt mấy cái, nhìn rõ người đang đứng trước giường, hắn cười nhẹ gọi: “Nghi nhi”.
Nghiêm Tiêu Nghi rũ mắt, không nguyện ý nhìn hắn. Trong đôi mắt kia có quá nhiều điều, vui sướng, ỷ lại, còn có cả chút tình cảm nàng không nói ra được, giống như xé mở lòng nàng, mang đầy tính công kích.
“Chắc thế tử đói bụng rồi, thiếp sai Tiêm Nhu đi phòng bếp lấy đồ ăn, chàng chờ một chút”. Nghiêm Tiêu Nghi đỡ Khương Kỳ ngồi tựa ở đầu giường, lại giúp hắn chỉnh lại chăn trên người.
thật ra những lời Nghiêm Tiêu Nghi và Tiêm Nhu nói chuyện bên ngoài hắn đều nghe thấy cả. Trước kia hắn căn bản không để ý tới việc thanh danh của mình có tốt hay không, chỉ bằng việc hắn là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, kinh thành này có ai dám khiến hắn không thoải mái chứ? Chỉ cần hắn không phạm phải tội gì lớn, không gây ra án mạng, tất cả Phủ Ninh Quốc Công đều có thể gánh vác cho hắn.
Ở trong mộng, bởi vì hắn không thích Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng cũng không muốn chạm tới những nữ tử tiếp khách đến đi ở phố hoa, cho nên ở bên ngoài nuôi dưỡng ngoại thất. Khương Kỳ còn cho rằng chỉ cần hắn không có hài tử, cho dù phụ mẫu biết được cũng không làm gì hắn. khi đó hắn hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của Nghiêm Tiêu Nghi, càng không nghĩ tới cuối cùng người hạ độc hắn lại là ngoại thất đó.
hiện giờ, Khương Kỳ chính là cảm thấy chột dạ.
Lãnh đạm với chính thê, lưu luyến nữ nhân bên ngoài, cuối cùng bị kê đơn trở thành phế vật, sau đó còn vô sỉ mà hưởng thụ sự khoan dung và dịu dàng của chính thê. Khương Kỳ tự chế giễu bản thân, rốt cuộc hắn có tài đức gì chứ?
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi né tránh ánh mắt hắn, tâm trạng thấy không tốt. hắn muốn giải thích với nàng, nhưng những lời đồn đãi kia ít nhiều cũng là sự thật, hắn không giải thích được. Nghĩ tới ở trong mộng, trước khi hắn xảy ra chuyện, Nghiêm Tiêu Nghi đối xử với hắn lãnh đạm như người xa lạ, Khương Kỳ theo bản năng rùng mình một cái.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy người hắn run lên, vội vàng hỏi: “Thế tử lạnh sao?”
nói xong, nàng đã sớm lấy ở trên giá một cái chăn mỏng, chuẩn bị khoác lên vai hắn. Khương Kỳ đangchột dạ ngoan ngoãn để Nghiêm Tiêu Nghi ở giữa tiết trời tháng sáu phủ lên người hắn thêm một lớp chăn, chẳng dám dị nghị gì.
Khương Kỳ mở miệng, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Những lời lúc này nàng với Tiêm Nhu nói chuyện ở phòng ngoài, ta đều nghe được”.
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi trên ghế tròn ở một bên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khương Kỳ cười khan hai tiếng, có chút mất tự nhiên nói: “Ta, ta biết.. Aizzz! Nghi nhi, tuy rằng trước kia ta hành sự có chút hồ đồ, nhưng nàng phải tin ta, ta đi phố hoa cũng là vì thách đố với người ta, chưa từng chạm vào ai, không đúng, là ta không có dính lên những nữ nhân kia. Ta không có mặt mũi nói bản thân giữ mình trong sạch, ngoại trừ ghét bỏ những người ở đó, thật ra còn là vì sợ nếu xảy ra thật, phụ mẫu sẽ đánh ta. Còn có việc nuôi con hát kia, cũng là vì tranh hơn thua với người ta, cứng rắn đoạt được. không nói tới việc ta vốn không thích nghe diễn, người kia còn là nam nhân đấy. Còn nữa, còn đôi song sinh kia, không phải là ta giành được, bọn họ là được mua về. Sau đó nương nói lai lịch họ không rõ ràng, cũng đưa người đi rồi…”
Khương Kỳ thành thành thật thật khai báo, thật ra hắn cũng ỷ vào tình trạng thân thể hiện giờ khôngtốt, sẽ dễ khiến Nghiêm Tiêu Nghi mềm lòng mà thôi. Huống gì hiện tại hắn nói rõ với nàng sẽ tốt hơn sau này nàng lại nghe được những chuyện không tốt của hắn từ người khác.
Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nghe. thật ra đối với nàng mà nói, Phủ Ninh Quốc Công chẳng qua chỉ là một chỗ có thể khoan dung với sự tồn tại của nàng, bản thân nàng cũng khôngcó bao nhiêu tình cảm với Khương Kỳ. Nếu Khương Kỳ không tỉnh lại, nàng chẳng qua cũng chỉ là thủ tiết sớm thôi, Khương Kỳ sống lại, cho dù không có tình cảm, nhưng sau này có lẽ sẽ có một đứa nhỏ, sinh hoạt đại khái sẽ có thêm chút thứ để tưởng niệm.
Cho nên Nghiêm Tiêu Nghi chưa từng nghĩ tới Khương Kỳ sẽ có bao nhiêu tình cảm với nàng, không có hi vọng thì sẽ không có thất vọng. Những chuyện Khương Kỳ đã từng làm đối với nàng có liên quan gì đâu chứ?
Nhưng hiện thực lại cho nàng một kinh ngạc không lớn không nhỏ. Khương Kỳ tự nhiên ỷ lại vào nàng, khiến nàng có chút luống cuống chân tay. Thời gian chỉ mới chưa hết một ngày đã khiến Nghiêm Tiêu Nghi vốn nên chết tâm lại dâng lên gợn sóng không nhỏ.
Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, Quốc Công gia nắm quân quyền trong tay, Đại Trưởng Công chúa là cô cô của hoàng đế, cho dù là hoàng tử cũng không dám đến trêu chọc hắn. Người như vậy, vốn không cần kiêng nể gì.
Nhưng lúc này, hắn đang giải thích những gì bản thân đã làm qua với nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng hơi khẩn trương của Khương Kỳ, nàng không thể nói ra những lời như bản thân không để ý tới việc đó. Nàng sợ bản thân nói rồi, sẽ khiến người đang nghiêm túc giải thích với mình này cảm thấy khổ sở.
Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi thầm than, nàng mỉm cười nói: “Thiếp biết”.
“Cái kia, ta…!” Khương Kỳ sửng sốt, những lời hắn muốn nói như bị kẹt trong họng, một chữ cũng không thốt ra được.
“Trước kia thiếp và thế tử không biết nhau, những chuyện trước đó, thiếp không thể can thiệp được. Nhưng sau này, chúng ta là phu thê, thế tử làm việc xin hãy nghĩ tới thiếp”. Nghiêm Tiêu Nghi dịu dàng nói.
Khương Kỳ có chút thất vọng, nhưng cũng có chút vui vẻ. hắn thất vọng vì Nghiêm Tiêu Nghi thờ ơ, lại vui vẻ vì những lời nói của nàng.
hắn gật đầu, giòn giã nói: “Ta thề, trong lòng chỉ có mình nàng mà thôi”.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe lời hứa của hắn, nhưng nàng thật ra không tin, có điều bộ dáng nghiêm túc của Khương Kỳ khiến trong lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng mà yên bình.
Đúng lúc này, Tiêm Nhu mang đồ ăn tới.
Nghiêm Tiêu Nghi bưng bát cháo lên, đưa tới trước mặt Khương Kỳ. Khương Kỳ mở miệng, bộ dáng chờ được nàng đút cho.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bát cháo trong tay, lại nhìn Tiêm Nhu bên cạnh.
Tiêm Nhu đang đứng bên cạnh bàn thấp, hơi hơi cúi đầu, động tác trong tay nhanh hơn. Sau khi dọn đồ lên xong, nàng ta vội vàng cúi thấp người lui ra ngoài.
Nghiêm Tiêu Nghi thở dài, thấy Khương Kỳ vẫn bày ra bộ dáng nàng không đút ta không ăn, đành phải bất đắc dĩ múc lấy thìa cháo đưa tới trước mặt hắn.
Khương Kỳ ghé sát vào, một hơi ăn hết thìa cháo.
Lúc Nghiêm Tiêu Nghi đang múc muỗng cháo thứ hai cho hắn, bên môi nàng cảm thấy mềm mại. nàng đưa mắt nhìn, Khương Kỳ đang cầm một khối điểm tâm đưa tới trước mặt nàng, muốn đút nàng ăn.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, Nghiêm Tiêu Nghi muốn nói gì đó, Khương Kỳ lại nhân cơ hội mà nhét miếng bánh vào miệng nàng. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn bộ dáng đắc ý của hắn, nàng ăn miếng điểm tâm trong miệng, bất đắc dĩ thở dài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê
Chương 9: Thẳng thắn
Chương 9: Thẳng thắn