Dương Hàm ngồi ở chủ vị, Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi tiến lên chính thức làm lễ vấn an trưởng bối. Đợi sau khi ngồi vào chỗ, Khương Kỳ đem lễ vật đã được chuẩn bị tốt dâng lên.
Đó là một quyển sách cổ, vốn là một trong những lễ vật người ta đưa tới lấy lòng Khương Văn Chính, chỉ tiếc Phủ Ninh Quốc Công chẳng ai có hứng thú. Hôm qua hắn nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói tới sở thích của Dương Hàm liền nghĩ tới những vật bài trí trân quý trong thư phòng Khương Văn Chính.
Tuy Dương Hàm đã tòng quân, nhưng xuất thân vẫn là văn nhân, thấy được sách cổ ông nào lại không động tâm. Dương Hàm cẩn thận nhìn quyển sách cổ trong tay, ánh mắt phát sáng.
Khương Kỳ hướng Nghiêm Tiêu Nghi làm cái nháy mắt. Nàng xem! Vi phu lựa đồ đúng chưa! Cái này gọi là chọn theo sở thích là tốt nhất (投其所好 – đầu kì sở hảo - là hùa theo sở thích của người khác)
Nghiêm Tiêu Nghi khóe môi cong lên, không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Sách cổ vốn là vật quý hiếm, cho dù có tiền cũng khó mà mua được, bản Khương Kỳ đưa tới lại càng là hiếm của hiếm, ngàn vàng khó mua.
Ninh Quốc Công chấp chưởng 40 vạn đại quân ở kinh thành và ngoại ô, cũng có không ít giao hảo với tướng lãnh đóng ở các châu quận, có những người trước đây còn là cấp dưới của ông. Cho nên, Khương Kỳ là thế tử Phủ Ninh Quốc Công, hoàn toàn không cần lấy lòng người đóng quân ở xa tận Tây Nam thế này. Khương Kỳ cố ý lấy lòng Dương Hàm, chẳng qua bởi vì ông là cữu cữu của Nghiêm Tiêu Nghi mà thôi.
Nghĩ vậy, gương mặt vốn lạnh như băng của Dương Hàm rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Khương Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi, tính cả những năm ở trong mộng, trừ bỏ bên ngoại của Nghiêm Tiêu Nghi, hắn cũng sẽ không tận lực đi lấy lòng người khác. Địa vị của Vân Huy Tướng quân trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi hắn hiểu rất rõ, cho nên mặc dù trong lòng bất mãn nàng để ý một người khác hơn hắn, nhưng Khương Kỳ vẫn muốn khiến Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ. Huống gì Dương Hàm thật sự quan tâm nàng, người đối xử tốt với Nghiêm Tiêu Nghi, hắn tất nhiên sẽ không keo kiệt.
một người không cố ý làm khó, một kẻ muốn lấy lòng, có qua có lại, không khí cũng dần trở nên hòa hợp. Dương Hàm tinh thông cả văn lẫn võ còn Khương Kỳ từ nhỏ lại ở trong cung cùng các hoàng tử học tập nho giáo, cho dù hắn bất cần đời cũng không phải kẻ dốt nát kém cỏi như trong lời đồn, thêm nữa Khương Kỳ xuất thân nhà võ, mưa dầm thấm đất, đối với quân vụ cũng vô cùng quen thuộc.
Lăn lộn một hồi, Dương Hàm đối với Khương Kỳ lại có chút hảo cảm. nói đến những kiến giải độc đáo của Khương Kỳ, tuy không có gì đáng kinh ngạc nhưng bất luận là văn hay võ, đều có thể cảm nhận được căn cơ vững chắc từ trong lời nói của Khương Kỳ. Tuy không phải là một người xuất chúng hơn người, nhưng so với những lời đồn đãi, người này cũng không phải tệ đến vậy.
“Lại nói tiểu nhi tử của Thành An Tướng quân bị ngươi đánh gãy chân, mới một năm hiện cũng đã là Chính ngũ phẩm Đô Úy”. Dương Hàm cảm khái.
Khương Kỳ thuận miệng nói: “Chân tiểu tử kia tốt rồi sao?”
Nhưng vừa nói xong Khương Kỳ liền ngậm miệng, hắn có chút chột dạ nhìn Dương Hàm, bản thân đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, thật vất vả mới dỗ cữu cữu vui vẻ, giờ coi như xong rồi. Khương Kỳ đang muốn hướng Nghiêm Tiêu Nghi cầu cứu, liền nghe Dương Hàm nói: “Tiểu tử kia của Thành An tướng quân võ nghệ không tồi. Ta nhớ rõ hắn lớn hơn thế tử hai tuổi phải không?”
Khương Kỳ cười gượng gật đầu: “Đúng là như vậy”.
“Nếu nói như thế, thế tử có thể đánh gãy chân người lớn hơn mình hai tuổi, võ nghệ hẳn cũng không tồi”. Dương Hàm nói như đang khẳng định.
Nụ cười trên mặt Khương Kỳ gượng gạo vô cùng. Cái gì mà không tồi chứ? Nếu không phải năm đó hắn đi theo phụ thân xin cơm học được vài chiêu, kết quả kia chưa thể nói chính xác được. Những thủ đoạn kia đánh nhau trên chiến trường thì có thể dùng, nhưng ở ngày thường thì không lên được mặt bàn.
Khương Kỳ lại không biết rằng, Dương Hàm xuất thân là văn nhân, võ nghệ của ông ngoại trừ một chút cơ bản học qua để thân thể khỏe mạnh, những thứ khác đều là ở trên chiến trường học được từ các cựu binh lão luyện, chiêu số cũng chẳng tốt hơn Khương Văn Chính là bao. Lúc đầu Dương Hàm còn mang theo tư thế văn nhân, cảm thấy những thủ đoạn kia bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, có thể sống được mới là trọng yếu.
Dương Hàm nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Khương Kỳ liền hiểu rõ. Nhưng cũng có sao đâu? Ở trên chiến trường, thắng bại là quan trọng nhất, Khương Kỳ chẳng qua cũng chỉ là chỉ dạy trước cho đối phương quy củ này mà thôi.
Mắt thấy cũng sắp đến giờ Ngọ, thân vệ trước đó mang lão quản gia rời đi tiến vào bẩm báo, nói ngọ thiện đã chuẩn bị tốt. Mọi người cùng nhau tới tiền thính, Nghiêm Tiêu Nghi phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều là món nàng thích.
“Lão nhân ở trù phòng trước đây đều đã hầu hạ mẫu thân con, có lẽ khẩu vị này cũng hợp với con”. Dương Hàm nói.
Nghiêm Tiêu Nghi thở dài: “Sau khi mẫu thân qua đời, phòng bếp Nghiêm phủ cũng đổi người, con thật sự vô cùng hoài niệm”.
Khương Kỳ nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói vậy liền nói: “Nếu nàng thích, vậy để Lý ma ma tới chỗ sư phó phòng bếp chỗ cữu cữu học cũng được”.
Dương Hàm tiếp lời: “Cũng vừa vặn, tuy đều là món ăn gia đình, nhưng cũng cần phái người thông minh, học nhanh một chút”.
“Vâng!” Khương Kỳ gật đầu: “Chờ về phủ con liền lập tức phái người qua đây”.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn hắn, bật cười nói: “không cần vội”.
“Sao lại không vội?” Khương Kỳ nghiêm túc nói: “Lỡ phu nhân đột nhiên muốn ăn thì sao, chúng ta cũng không thể chạy tới quý phủ cữu cữu được!”
Nghiêm Tiêu Nghi ngại ngùng nhìn Dương Hàm, Dương Hàm lại vẫy tay cười. Ông nhìn ra Khương Kỳ đối tốt với Nghiêm Tiêu Nghi không phải chỉ để người ngoài nhìn, hắn thời thời khắc khắc đều quan tâm, để ý tới Nghiêm Tiêu Nghi. Như vậy về sau ông cũng yên tâm.
Lúc Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi rời đi cũng đã là giờ thân. Dương Hàm tiễn hai người đi rồi liền tới từ đường trong phủ. Từ đường ngoại trừ bài vị phụ mẫu Dương Hàm còn có bài vị của Dương thị.
Theo quy củ thông thường, nữ nhi đã xuất giá, sau khi qua đời không thể tự tiện lập bài vị ở nhà mẹ đẻ, trừ phi nữ nhi này đã hòa ly, hoặc nhà phu quân đã mất, có điều Dương Hàm hoàn toàn không quan tâm tới quy củ này.
Dương Hàm cắm hương vào lư hương xong liền ngồi chồm hỗm trên bồ đoàn, nhìn bài vị trước mặt, chậm rãi nói: “Trước khi tỷ rời đi đã không ngừng dặn dò đệ chăm sóc tốt cho Nghi nhi, là đệ vô dụng, cũng xem thường sự vô sỉ của người Nghiêm Gia, khiến Nghi nhi nhà ta bị ủy khuất. Cũng nhờ ông trời thương xót, bây giờ Nghi nhi sống rất tốt, vị Khương Gia kia tuy không được coi là hiền tế nhưng cũng đối xử với nàng thật lòng thật dạ. Tỷ tỷ ở dưới có biết, cũng có thể an tâm được rồi!”
nói xong, Dương Hàm lạy ba lạy, đứng dậy mở cửa. Chân ông còn chưa ra khỏi bậc thềm, đã thấy lão quản gia đứng trước cửa, miệng nghẹn lại, gương mặt oán hận.
Dương Hàm kỳ quái hỏi: “Toàn bá sao vậy?”
Toàn bá nhìn từ đường một lát rồi nói: “Biểu tiểu thư giờ cũng đã thành hôn, tướng quân cũng nên suy nghĩ một chút cho hôn nhân đại sự của mình”.
Được rồi, lão nhân gia lại mơ hồ rồi.
Dương Hàm cười khổ nói: “Toàn bá, hiện giờ ta thường chinh chiến bên ngoài, nào có thời gian…”
“Đừng cho là lão già mà nói này nọ, trước khi lão gia ra đi, lão nô đã đồng ý, phải chăm sóc tốt cho tướng quân. Tướng quân vứt văn theo võ, lão nô không xen vào, nhưng lão nô không thể trơ mắt nhìn Dương gia không có người nối dõi”. Toàn bá nhất thời cảm khái rồi rơi lệ.
Dương Hàm có thể nói là người gặp thần giết thần nhưng khi đối mặt với lão nhân đã đoạt lại thi thể phụ thân ông từ trong tay phản quân lại không thể làm gì: “Toàn bá, vậy đợi một thời gian nữa, sang năm ta sẽ thành thân”.
Dương Hàm đỡ lão quản gia đi xuống bậc tam cấp. Toàn bá nghiêng đầu, mày nhíu chặt, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Dương Hàm: “Đại thiếu gia đừng có lừa lão nô, bằng không lão nô liền nói với lão gia rằng hôm nay Đại thiếu gia ngài trốn học”.
Dương Hàm than nhẹ, lão nhân gia lại mơ hồ rồi...
*** *** ***
Ngọc Thanh Viện.
“Cữu cữu có nhiều đất như vậy?” Khương Kỳ nhìn khế đất trong tay Nghiêm Tiêu Nghi, còn có một chút ngân phiếu và sổ sách. hắn đi ra trước nhìn, mặt như sắp dán lên mặt Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi hơi nghiêng đầu ra ngoài, buông khế đất trong tay xuống rồi nói “Ba cửa hiệu mặt tiền này đều là đồ cưới của nương, nương đi rồi, cữu cữu liền thay thiếp quản lý.
Khương Kỳ nắm tay Nghiêm Tiêu Nghi, ôm nàng vào lòng hắn rồi ngồi xuống, cằm để lên vai Nghiêm Tiêu Nghi, mặt dán lên mặt nàng mà cọ cọ: “Đều ở vị trí tốt, cũng không trách lợi nhuận lớn như vậy”
Nghiêm Tiêu Nghi đánh lên tay Khương Kỳ đang để trên khuy áo bên hông nàng, tức giận nói: “Chàng nhanh buông tay”.
Khương Kỳ nắm tay nàng thật chặt: “Mặt trời sắp lặn rồi, không phải ban ngày, phu thê tất nhiên nên thân mật chút”.
Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì được: “Lúc nào chàng cũng lấy cớ, ban ngày thiếp cũng không thấy chàng thành thật”.
“Ban ngày với bây giờ không giống nhau mà”. Khương Kỳ cúi đầu hít vào mùi hương của nàng, hô hấp càng thêm nặng nề.
“Thế tử, người vẫn nên nhanh buông thiếp ra, mấy thứ này còn phải ghi vào sổ sách”. Mỗi ngày Khương Kỳ đều như vậy, hiện giờ Nghiêm Tiêu Nghi cũng không còn quá e dè.
“Cái này không vội”. Khương Kỳ hoàn toàn không muốn buông nàng ra. Thân thể hắn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc tắm rửa cũng từng nghĩ tới Nghiêm Tiêu Nghi mà tự làm qua, kết quả lại càng khiến hắn buồn bực. Ngày thứ hai cánh tay không những ê ẩm mà canh giờ cũng ngắn.
hắn thật sự không muốn mất mặt trước mặt nàng, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt, hắn không chịu được.
“…” Nghiêm Tiêu Nghi cũng lười khuyên, chỉ có thể tùy Khương Kỳ ôm nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi cầm lấy sổ sách, cẩn thận lật xem.
Nghiêm Tiêu Nghi không phản kháng, Khương Kỳ lại có chút không thoải mái. hắn nghiêng đầu, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Nghi nhi…”
Mặt Nghiêm Tiêu Nghi ửng hồng nói: “Thế tử, đừng lộn xộn”.
“..” Khương Kỳ sửng sốt, nàng không để ý hắn sao? hắn vô cùng ủy khuất, tức phụ không để ý tới hắn, thân là nam nhân sao có thể nhịn.
Trong lòng Khương Kỳ bất mãn, hắn cầm lấy sổ sách trong ty nàng, cũng không đợi nàng có phản ứng liền đứng dậy kéo nàng vào trong phòng, đặt nàng lên giường, đè Nghiêm Tiêu Nghi xuống không cho nàng cơ hội ngồi dậy.
Toàn thân Khương Kỳ đều đặt trên người nàng, suýt làm nàng hít thở không thông.
“Thế tử, ngài đang làm gì?” mặc dù chuyện tới nước này, Nghiêm Tiêu Nghi cũng không cảm thấy sợ hãi, nàng rất rõ ràng, Khương Kỳ sẽ không làm tổn hại tới nàng.
Khương Kỳ chôn đầu ở cổ nàng, khó chịu lên tiếng: “Nghi nhi, nàng đừng đẩy ta ra, ta không làm gì khác, để vi phu sờ một chút là được”.
Khương Kỳ cảm thấy hắn thật đáng thương, sờ tức phụ của mình còn phải xin. Khi nào thì hắn mới tốt hoàn toàn? Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Kỳ cảm thấy mình ủy khuất thấu trời rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê
Chương 28: Ủy khuất thấu trời
Chương 28: Ủy khuất thấu trời