Lúc này trong một con hẻm gần đó, một vị nam tử đã tình cờ trông thấy nụ cười tuyệt thế kia, trái tim bỗng dưng hẫng một nhịp. Cả khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên đỏ bừng, đôi mắt màu lục tinh anh vẫn dừng ở trên thân ảnh Trầm Thư Kính, chưa hề chớp lấy một lần.
Dưới ánh nắng, bạch ngọc bội hình tròn trên y phục màu lục càng thêm toả sáng. Trên ngọc bội khắc ba chữ “An Cát Nhĩ”.
Chậm rãi thu lại nụ cười, Trầm Thư Kính xoay người rời đi. Nhưng chân ngọc còn chưa nhấc được ba bước, đã bị người gọi giật lại:
“Đứng lại, ai cho ngươi đi? An Nhã bị thương, ngươi cũng có trách nhiệm, không được phép đi”.
An Mộng trong giây phút Trầm Thư Kính xoay người rời đi đã sực tỉnh. Nếu đã không thể trốn tội thì kéo thêm người chết cùng đi a. Dù gì An phu nhân cũng không thích Trầm phu nhân lắm, có Trầm Thư Kính đứng mũi chịu sào, nàng ta cũng có thể tránh được mũi nhọn.
Nghe lời nói vô căn cứ của An Mộng, Trầm Thư Kính tức giận đến bật cười, lời nói cũng không kiêng nể gì:
“An Mộng, ngươi nói lại lần nữa cho bổn quận chúa, bổn quận chúa khi nào thì đụng tới An Nhã Tam tiểu thư? Rõ ràng người là ngươi đẩy, còn ở đây hắt nước bẩn cho ta, ngươi bị điên à? Điên rồi thì về phủ mời Thái y trị bệnh, đừng có ở trên đường động một chút là phát bệnh”.
Ở bên cạnh, Túc Tình cũng đã sớm ngứa mắt An Mộng, lập tức thêm dầu vào lửa:
“Chủ tử, chỉ có người có phẩm hàm và tước vị mới có tư cách mời Thái y ở Thái y viện chữa trị. Còn thứ nữ, chắc chỉ có thể tuỳ tiện mời một Đại phu nào đó bên ngoài thôi”.
“A, bổn quận chúa nhất thời quên mất. Thân phận của ta thì đủ rồi, nhưng thân phận của An Mộng tiểu thư, quả thật có chút...”, Trầm Thư Kính cố tình dừng một chút, ở trong ánh mắt tò mò của dân chúng lạnh lẽo phun ra một chữ: “trèo cao”.
Từ xưa đến nay Trầm Thư Kính vẫn sống với quy chuẩn nước sông không phạm nước giếng, nếu An Mộng đã cố tình khơi mào, đừng trách nàng độc ác. Miệng lưỡi của nàng, thật ra chẳng thua kém ai đâu. Đời trước vẫn luôn vì hai chữ “thanh danh” đè nặng nên không dám lỗ mãng, đời này đã định vui đùa thoả thích, dù sao cũng đã có Trác Thiếu Hằng luôn ở bên cạnh nàng, thay nàng dọn dẹp “chiến trường”.
Nhắc đến Trác Thiếu Hằng, Trầm Thư Kính lại có chút nhớ hắn.
Nhìn An Mộng mãi lo đấu khẩu với Trầm Thư Kính mà không thèm cúi người đỡ mình dậy, An Nhã vừa đau vừa tức đến mặt mày trắng bệch. Nàng ta tuy mới mười ba tuổi nhưng là người rất thông minh. Trầm Thư Kính thân phận nay đã khác, mang trên mình phong vị Quận chúa Nhất phẩm, lại là Trấn Quốc vương phi tương lai, có thể nói đã được xem là một trong những người cao quý của Bình Tây quốc này rồi.
Mà mẫu thân đã dạy, gặp hòn đá cứng thì nên tránh, nếu đá phải có khi sẽ bật móng chân. Trong mắt An Nhã, Trầm Thư Kính đã vinh quang trở thành một cục đá vô cùng cứng rắn.
Nghĩ nghĩ một lát, chỉ sợ An Mộng ngu ngốc này sẽ gây thêm chuyện cho mẫu thân, An Nhã liền nương theo lực đỡ của tiểu nha hoàn bên cạnh mình mà chật vật đứng dậy. Nàng ta dùng thanh âm ôn nhu, nhưng lời nói lại lấp lửng sắc bén:
“Nhị tỷ, cũng đã trễ rồi, vết thương trên tay muội cũng cần xử lý nhanh, chúng ta trở về phủ đi. Nếu không...”.
An Mộng mặc dù kiêu căng ngạo mạn nhưng không ngốc, đã sớm nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của An Nhã, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn rất hống hách mà quát lớn với Trầm Thư Kính:
“Trầm Thư Kính, nếu ngươi biết điều thì mang lễ vật đến An gia đền bù cho muội muội ta, nếu không đừng trách tại sao An gia ta độc ác, lúc đó cho dù có là Thánh Thượng cũng không bảo đảm được cho ngươi đâu”.
Trầm Thư Kính sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo phân phó Túc Tình:
“Vả miệng”.
Vừa dứt lời, Túc Tình đã nhanh chóng vọt lên phía trước, ở trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của An Mộng đánh xuống một bạt tai. Bạt tai này Túc Tình còn rót thêm nội lực vào, tát cho An Mộng ngã sõng xoài xuống đất.
Trên má bỏng rát, trong miệng sộc lên mùi ngai ngái, An Mộng hốt hoảng mở miệng, hai cái răng liền “bạch bạch” rơi xuống, sợ đến nói không ra lời.
Không nghĩ đến Trầm Thư Kính sẽ ở trước mặt mình và dân chúng động thủ, An Nhã đen mặt chất vấn:
“Phượng Nghiên quận chúa, dù gì An Mộng cũng là tiểu thư An gia, ngươi ở trên đường cái động thủ đánh người, là không để An gia ta vào mắt phải không?”.
“Nếu đến cả ngươi còn biết bổn quận chúa là Phượng Nghiên quận chúa do đích thân Hoàng đế sắc phong, vậy mà An Mộng cứ một câu liền lôi họ tên ta ra mà gọi. Tên của bổn quận chúa, nàng ta xứng gọi sao? Bổn quận chúa chỉ cho nàng ta một cái tát đã thủ hạ lưu tình, đã nể mặt An gia lắm rồi. Nếu không chỉ một tội danh mạo phạm hoàng tộc cũng đã khiến cho An gia các người ăn không tiêu. An Nhã, ngươi nói xem bổn quận chúa nói có đúng không?”, Trầm Thư Kính không để uy quyền như con hổ nhỏ đang múa vuốt của An Nhã vào mắt, từ tốn nói.
Đột nhiên ở phía xa vang lên tiếng vó ngựa chạy về phía này, từ trong khúc quanh, một con ngựa toàn thân màu đỏ sậm, bờm ngựa lại một màu đỏ tươi như máu, trên yên ngựa bọc da báo ngồi một nam tử trên mình khoác chiến bào bạch kim, khuôn mặt yêu nghiệt diện vô biểu tình.
Trầm Thư Kính vừa xoay người lại đã bị một bàn tay ôm lên ngựa, thanh âm trầm thấp của nam tử cũng vang lên:
“Nàng không chỉ là Phượng Nghiên quận chúa, còn là Trấn Quốc vương phi của bản vương. Đừng nói chỉ là một cái tát, cho dù vương phi có giết người, bản vương cũng nhất định thay nàng xử lý. An Tam tiểu thư, quay về nói với Chính Thái Hầu gia hãy dạy lại nữ nhi cho tốt, nếu còn có chuyện như thế này, bản vương sẽ cho Hầu gia biết bản vương rốt cuộc có thể làm được cái gì”.
Dứt lời liền giữ lấy eo Trầm Thư Kính, chân thúc vào bụng ngựa, xoay ngựa biến mất ở khúc quanh.
Nam tử trong góc khuất vẫn luôn nhìn theo bóng Trầm Thư Kính cho đến khi nàng biến mất, chặc lưỡi than thở:
“Mỹ nhân tốt như thế lại thuộc về người khác mất rồi, thật là đáng tiếc a”.
Y vừa xoay lưng, phía sau đã đứng một người, doạ y hoảng hồn không tự chủ lùi về phía sau hai bước. Người kia cũng mặc chiến bào nhưng là hàng tầm thường, trên tay cầm một thanh trường kiếm rất mỏng, cả khuôn mặt nhìn không thấy biến hoá gì, lạnh giọng nói với y:
“An Cát Nhĩ tộc vương tử, vương gia của ta chuyển lời cho thế tử. Vương gia nói ắt hẳn vương tử rất biết nhìn người, nhất định sẽ không dây dưa với vương phi của vương gia. Nhưng nếu vương tử thật sự không có ánh mắt, vậy thì đừng trách vương gia nhà ta ra tay tàn độc”.
Vương tử An Cát Nhĩ Bố Lạc mồ hôi đầy đầu, không dùng não cũng đoán được vương gia trong miệng nam nhân kia là ai, liền vội vàng cúi đầu nói:
“Ta làm sao dám mạo phạm vương phi, vương gia là lo lắng quá rồi. Xin vương gia cứ yên tâm, Bố Lạc nhất định sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 58: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên [2]
Chương 58: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên [2]