"Tam thiếu gia, lão gia cho mời ngài đến thư phòng."
Hạ Vũ theo bước chân của Lưu Nam - quản gia của Hạ gia đi đến thư phòng.
Cả một buổi trưa Hạ Vũ đều đang xem xét tất cả các vật phẩm trong thương thành của hệ thống thì Lưu Nam lại tiến đến gõ cửa phòng của hắn nói rằng Hạ Bình đã trở về, chỉ định muốn gặp mặt hắn một lát. Ngoài mặt biểu hiện vẫn ung dung bình tĩnh nhưng trong lòng Hạ Vũ đã có chút lo lắng, rốt cuộc lão cha tiện nghi này của hắn đang đánh lấy chủ ý gì?
Đứng trước cửa phòng, Lưu Nam liền đưa tay đẩy cửa ra. Làm động tác mời để Hạ Vũ đi vào.
"Tới rồi à, ngồi đi."
Vừa bước vào, một thanh âm uy nghiêm liền vang lên, Hạ Vũ bất động thanh sắc mà đánh giá Hạ Bình. Ông lúc này đang ra hiệu cho hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, mặc dù đã ngoài 60 nhưng nhìn ông vẫn vô cùng tinh thần, bộ dạng cùng Hạ Vũ tương tự đến bảy tám phần, cũng không khó để nhìn ra khi còn trẻ ông cũng là một vị mỹ nam tử.
Nhận ra sự trầm ổn thanh lãnh của Hạ Vũ, lại nhìn thấy gương mặt giống bản thân lúc trẻ như đúc của hắn, Hạ Bình càng nhìn càng thấy vừa lòng, đồng thời còn có cảm giác vô cùng hổ thẹn với đứa con trai này.
Mười ba năm trước, lý do khiến ông đưa Hạ Vũ đuổi khỏi Hạ gia là do bị kẻ có ý xấu gièm pha, đồn đãi rằng Hạ Vũ là do mẹ hắn cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau mà sinh ra. Bây giờ nghĩ lại, ông càng cảm thấy bản thân nợ Hạ Vũ thật sự là rất nhiều.
"Hạ Vũ, chẳng mấy chốc cũng đã qua mười ba năm rồi a. Bây giờ con cũng đã lớn đến như vậy rồi... "
Giọng nói của Hạ Bình bất tri bất giác đã tràn ra một loại ôn nhu cùng hoài niệm. Ánh mắt của ông khi nhìn Hạ Vũ cũng là một loại nhu hòa như đối với bản thân khi còn trẻ. Chỉ là lúc này ông ta đã hoàn toàn không nhận ra được một tia giễu cợt nằm sâu trong đáy mắt vô cùng lạnh lẽo của Hạ Vũ.
"Haizz, Hạ Vũ a, có lẽ con cũng biết Đại ca con đã mất từ năm 5 tuổi rồi nhỉ? Còn có Ngũ đệ của con cũng không phải là con ruột của cha mà là con của Vĩnh Tuyền cùng chồng trước của cô ấy. Mà cách đây 2 tháng, haizz, Nhị ca của con bị tai nạn giao thông mà bị liệt nửa người còn trở thành người thực vật. Cho nên, hiện tại tương lai của Hạ gia đều nằm trên vai của con."
Thì ra là vậy, lý do mà ông ta muốn đưa hắn trở về là vì lo sợ không có người thừa kế, không có người chăm lo cho ông ta về sau. Thật sự là nực cười, lúc không cần thì vứt đi, lúc cần thì tìm về, một cảm giác khốn khổ khiến hắn suýt nữa liền khóc, hắn biết rõ, đây là cảm xúc còn sót lại trong thân thể của "Hạ Vũ" trước kia.
Đáng thương cho một đứa trẻ bị chính cha ruột của mình vứt bỏ, bị tất cả mọi người quay lưng. Cuối cùng lại chết trong lạnh lẽo u uất mà ngay cả những giây phút cuối đời đều không gặp được người cha đã ruồng bỏ hắn cũng như không còn cảm nhận được tình thương mà hắn luôn khao khát có được.
"Xin lỗi con rất nhiều, Hạ Vũ. Cha sẽ cố gắng tìm cách bù đắp lại cho con những thứ mà cha đã thiếu... "
Nhìn thấy Hạ Vũ rũ đầu, Hạ Bình trong lòng cũng là một trận khổ sở. Trong cuộc sống, ông có lẽ là một người thành công đứng trên đỉnh cao nhân sinh. Nhưng là trong tình cảm, ông chưa bao giờ từng là một người chồng tốt, người cha tốt. Mà người ông cảm thấy thiếu nợ nhiều nhất chính là mẹ con Hạ Vũ, nhưng bây giờ tình nhân đã mất, ông cũng chỉ có thể đem hết mọi tình thương dành lên người Hạ Vũ mà thôi.
"Cha không cần xin lỗi, con cũng không cần cha đền bù gì cả..."
Người cũng đã chết thì bù đắp cũng có ích gì? Người chết còn có thể sống lại được hay sao? Hạ Vũ trong lòng điên cuồng gào thét, hắn không cần lời xin lỗi cũng như sự bù đắp của ông ta. Thứ nên thuộc về hắn, hắn sẽ tự tay lấy lại, người thiếu hắn, hắn cũng sẽ tự tay khiến kẻ đó vạn kiếp bất phục.
Nhưng là những lời nói của Hạ Vũ lại khiến Hạ Bình càng thêm đau xót. Con trai cư nhiên lại thấu tình đạt lý như thế, không những không hận ông mà còn thấu hiểu, tha thứ cho ông. Sau này ông nhất định sẽ dành lấy những thứ tốt nhất mà trải đường đi cho đứa con này.
"Hạ Vũ, cha nghe nói thành tích học tập của con rất tốt đúng chứ? Cha đã giúp con báo danh vào trường đại học Thắng Thiên rồi, ngày mai con có thể trực tiếp đến trường mà học năm 2."
Theo trong trí nhớ của Hạ Vũ, thành tích học tập của hắn quả thật là vô cùng tốt. Nhưng mà, đó không phải là thành tích của chính hắn, thật sự mà nói ở kiếp trước hắn học tập là Vô Cùng Tệ. Mỗi khi nhìn thấy một đống bài học thì đầu hắn liền trở nên "ong ong" - bởi vì hắn lười.
Cảm khái mà nhìn Điểm cảm xúc đang gia tăng, Hạ Vũ đã đoán trước được rất nhanh hắn liền phải tốn vô số "gia sản" để hối đoái vật phẩm rồi. Mặt dù nghĩ như vậy, nhưng Hạ Vũ vẫn lạnh nhạt gật đầu.
Thấy thế, Hạ Bình liền ở trong lòng tán dương Hạ Vũ. Trước kia ông luôn một mực đào tạo Hạ Trạch ( tên của Nhị thiếu gia) nhưng là ngoại trừ khiến đầu óc nó trở nên gian xảo cùng tính cách nóng nảy cao ngạo thì mọi thứ khác đều kém xa Hạ Vũ. Bàn về tâm tính, khí chất, năng lực, Hạ Vũ hiện tại càng thích hợp trở thành người thừa kế hơn đứa con trai thứ hai kia của ông rất nhiều.
"Nếu con có cần thứ gì thì cứ trực tiếp nói với Lưu quản gia, đừng ngại. Còn có, vài ngày nữa cha sẽ tổ chức một bữa tiệc để tẩy trần cho con."
Đối với việc này, Hạ Vũ liền yên lặng xem như ngầm thừa nhận. Nhưng là hắn thật sự nghĩ như thế nào thì chỉ có hắn mới có thể biết được.
- --------------------------------
Hạ Di Di trên hành lang liên lục đi tới đi lui, đôi mắt trong giây lát lại không khống chế được mà nhìn về phía cửa thư phòng ở dưới lầu.
Tại sao lại lâu như vậy chứ. Ngay khi Hạ Di Di sắp tức giận mà trở về phòng thì cửa thư phòng lại mở ra, thân ảnh cao gầy của Hạ Vũ liền xuất hiện trong mắt cô.
"Ồ, trùng hợp a, bổn tiểu thư..."
Vừa đặt chân lên cầu thang, Hạ Vũ liền bị Hạ Di Di "tình cờ" cho chặn lại, không nói một lời, Hạ Vũ liền trực tiếp tránh sang cô rồi bước lên.
"Nè, cái tên này, bổn tiểu thư đang chào hỏi anh đó...A... "
Hét toáng lên một tiếng, bàn chân đang sải bước để đuổi theo Hạ Vũ liền bị vấp phải bậc thang. Toi rồi! Gương mặt xinh đẹp của cô! Cả thân thể Hạ Di Di không khống chế được mà ngã về trước, mắt thấy gương mặt của mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, trong lòng cô liền vô cùng ảo não.
Bả vai bị một đôi tay tinh xảo hữu lực bắt lấy, đầu của cô vô ý thức liền ngã vào một lồng ngực rắn chắc, một hương thơm cỏ non u lãnh liền thấm vào ruột gan.
"Cẩn thận một chút."
Âm thanh lãnh đạm vang lên từ đỉnh đầu, Hạ Vũ lúc này là mặc áo sơ mi trắng, cúc áo gắn cao, tay áo đều được khấu đến một cách chặt chẽ. Cả người tràn ra một cỗ khí tức cấm dục kỳ lạ. Khi nói chuyện, bạc môi mỏng liền chậm rãi đóng mở, trong phút chốc Hạ Di Di liền nhìn đến có chút mê muội, trái tim trong lồng ngực đều như nai con nhảy loạn.
Thật sự rất muốn hôn hắn. Theo bản năng, Hạ Di Di liền như chịu mê hoặc mà nhón chân lên, ngay khi môi cô sắp chạm đến môi Hạ Vũ thì hắn lại như vô ý thức mà buông cô ra, xoay người liền đi.
Nhớ lại khi nãy bản thân định làm gì, Hạ Di Di liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả gương mặt nhỏ nhắn đều trở nên hồng thấu, nhưng là xen lẫn trong đó là một cảm giác vô cùng hụt hẫng. Cô cảm thấy bản thân thật sự là bệnh rất nặng rồi.
Nhưng mặc kệ nội tâm của cô lại như thế nào rối loạn, Hạ Vũ là hoàn toàn không biết bản thân vừa liêu xong một cái ngạo kiều tiểu công chúa. Mà dù biết, hắn cũng sẽ chỉ mừng trong lòng, cổ vũ bản thân tiếp tục cố gắng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống
Chương 6: Tâm sự cùng Hạ Bình
Chương 6: Tâm sự cùng Hạ Bình