Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Vân Phi mới vừa luyện công xong, mồ hôi chưa lau đã vội đi đến phòng khách: “Trương tổng quản sáng sớm quang lâm tệ phủ, không biết là vì chuyện gì?”
Trương Trình chắp tay: “Vân tướng quân khách khí, lão nô chỉ là phụng mệnh mời Cảnh Vương vào cung thôi.”
Vân Phi nheo mắt, nàng cư nhiên lại quên mất điều này, Hoàng Thượng quả nhiên thương Cảnh Vương, lão ngũ vừa mới về nhà mẹ đẻ ngủ lại một đêm, liền vội vàng chạy tới.
Chỉ sợ trong lòng cũng không thoải mái đi?
Nhưng mặt vẫn không đổi sắc, hàm chứa ý cười không xa không gần: “Thánh thượng đối Vân phủ của ta thật sự là hậu ái. Tứ điện hạ là một hài tử hiếu thuận biết lễ, vẫn là thánh thượng cao minh, Vân mỗ cũng không lường trước lại có một mối nhân duyên tốt a!”
“Chỉ là Trương tổng quản, chiếu chỉ này của thánh thượng, tiểu nhi Vân Mạc có hay không……”
Trương Trình cười cười, Vân tướng quân cho tới bây giờ cũng không phải là một mãng phụ.
Những lời này nàng cũng biết là muốn mượn nàng nói cho người nào đó nghe.
Có điều nghĩ đến việc Phượng Đế cần làm: “Lão nô chỉ truyền lời thôi. Thánh thượng hôm nay chỉ triệu kiến Cảnh Vương điện hạ.”
Tin tức khác không bao giờ để lộ ra một câu.
Có thể làm được tâm phúc của Phượng Đế, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, đơn giản chính là một cái đầu.
Chờ thật lâu, Phượng Khuynh mới lôi kéo Vân Mạc khoan thai tới muộn, cũng là muốn cáo biệt.
Ngủ lại một đêm còn tạm được, nếu còn ở lại, thì không còn là tức phụ lại mặt!
Chương Trình nhìn tiểu lưỡng khẩu* ngọt ngọt ngào ngào, ánh mắt khẽ chuyển, trong lòng thở dài một tiếng.
*Tiểu lưỡng khẩu: đôi vợ chồng trẻ.
“Cảnh Vương điện hạ, mời cùng lão nô vào cung đi!”
“Vào cung? Hiện tại?” Phượng Khuynh nhíu mày, cũng chỉ suy tư một lát.
“Thanh Trĩ, Hồng Ưng. Các ngươi hộ tống Vương quân hồi phủ.”
“Trương tổng quản, chúng ta đi thôi!”
Tuy rằng không biết Mẫu Hoàng lúc này có chuyện gì cần gấp, vừa là nữ nhi vừa là đại thần trong triều, nàng vẫn sẽ đi.
……
Càn Khôn Điện.
Hai mẫu tử vừa uống trà, vừa ngồi nói chuyện phiếm.
Toàn bộ Đại Dận, cũng chỉ có Phượng Khuynh ở trước mặt Phượng Bắc Thần mới có thể làm càn như thế.
Liền giống như một đôi mẫu tử bình thường ở đây lảm nhảm việc nhà.
“Khuynh Nhi, cùng Mẫu Hoàng nói một chút, ngươi có phải thật lòng thích hài tử Vân Mạc kia hay không? Không oán Mẫu Hoàng ban ngươi một chính phu như vậy?”
“Không oán! Mẫu Hoàng, nhi thần cảm ơn ngài! Ngài đã cho nhi thần một cái hảo phu quân.”
“Nga —— Khuynh Nhi, ngồi bên cạnh Mẫu Hoàng. Vậy nói tiếp, cứ như vậy liền thích rồi? Muốn phân phát hậu viện? Nhiều mỹ nhân như thế, ngươi đều bỏ được?”
Bản năng của Phượng Khuynh cảm giác vấn đề này có chút nguy hiểm.
Hơi ngừng lại: “Mẫu Hoàng, cũng không phải. Ngài cũng biết, những mỹ nhân đó đều là một đám lên không được mặt bàn. Hiện giờ nhi thần đã thành thân, ngài ban Vương quân cho nhi thần, nhi thần tất nhiên phải tôn trọng yêu quý, đương nhiên không thể không nên thân giống như trước a. Thành gia lập nghiệp, sau này nhi thần khẳng định sẽ không làm Mẫu Hoàng thất vọng.”
Nàng không muốn người trong thiên hạ nói nguyên nhân là Vân Mạc.
Cho dù là Mẫu Hoàng của nàng cũng không được.
Hơn nữa, 5 năm sống ở hiện đại, nàng cũng coi như rõ ràng một chút.
Cũng giống như những trưởng bối không muốn nữ nhi cưới nữ tế liền quên đi nương thân, Phượng Bắc Thần khẳng định cũng không thích nàng vừa cưới Vương quân đã bị mê đến tam mê ngũ đạo**.
**Tam mê ngũ đạo (三迷五道): ý nói thần trí không rõ ràng. (Theo baike.baidu.com)
Quả nhiên mày Phượng Bắc Thần đã giãn ra một chút: “Vậy là tốt rồi! Thật sự rất tốt! Khuynh Nhi của trẫm đã trưởng thành rồi! Có điều hài tử Vân Mạc kia, xác thật là ủy khuất ngươi! Hơn nữa ngươi biết hiện tại ngôn luận không tốt về ngươi và Tiểu Mạc ở Phượng Đô cũng không ít, Mẫu Hoàng cũng suy nghĩ một chút.”
Nàng dừng một lúc, chưa nói có tận mấy người tấu tội phu thê Cảnh Vương. Bằng không với tính tình nóng nảy của nha đầu này, chắc chắn còn phải nháo lên.
Khẽ vỗ bả vai Phượng Khuynh: “Khuynh Nhi, nói rất đúng. Thành gia lập nghiệp, trước thành gia, hậu viện hiện tại của ngươi chỉ còn mỗi Vương quân, Mẫu Hoàng quyết định, cho hậu viện của ngươi vài người nữa. Kinh Hồng!”
Phượng Khuynh trước còn gật đầu ứng hòa, tới khi nghe được câu cuối mới phát giác có điều không đúng: “Cái gì? Mẫu Hoàng ngươi nói cái gì? Thêm người?”
“Kinh Hồng gặp qua Cảnh Vương điện hạ!”
Bạch y như tuyết, thanh nhã như tiên. Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.
Hàm từ vị thổ***, nhất tiếu khuynh thành.
***Phiên nhược kinh hồng: nhẹ tựa chim hồng
Uyển nhược du long: Uyển chuyển như rồng
Hàm từ vị thổ: Ngậm lời chưa nói
=> ba câu thơ trong bài Lạc thần phú của Tào Thực. (Nó dài qué nên ai có hứng thú thì lên tìm hiểu nha.)
Phượng Khuynh ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức liền phục hồi lại tinh thần.
Đây là một nam nhân yêu nghiệt!
Hơn nữa còn không giống nam nhi Đại Dận chút nào.
Nhưng trong trí nhớ của nàng ở kiếp trước hay kiếp này, đều chưa từng gặp qua người nào như vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
Chương 32: Yêu nghiệt
Chương 32: Yêu nghiệt