TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sở Tâm Lam Lại Đến Đây
Chương 67

“Cô mật ong vì Tiểu Uy được cô ôm rất thích trên người cô có mùi hương như mật ong… Giống với mùi hương trên quần áo của mẹ Khả Như!” – Tiểu Uy nói, cũng như giải đáp được thắc mắc cho Hiểu Thần. Nghe Tiểu Uy nói trong lòng Hiểu Thần vang lên tiếng chuống khe khẽ, đúng vậy Tiểu Uy từ khi sinh ra đã không còn mẹ hơi ấm của mẹ mà em biết được chính là mùi hương trên quần áo của Khả Như… Đó cũng giải thích vì sao Tiểu Uy lạ thích Tâm Lam như vậy, cũng giải thích vì sao Tâm Lam có thể xoa dịu Tiểu Uy như vậy.

“Vậy Tiểu Uy có muốn cô ôm con không?” – Nghe Tiểu Uy nói, Tâm Lam mở rộng vòng tay nói với con.

“Muốn ạ!” - Nói đoạn bánh bao Tiểu Uy nhanh chóng tuột khỏi vòng tay Hiểu Thần đến trước Tâm Lam, cô ôm Tiểu Uy âu yếm, nước mắt lại không kiềm được mà chảy ra.

“Vậy Tiểu Uy cũng cho dì Nặc ôm con với, dì cũng muốn ôm Tiểu Uy lắm!” – Y Nặc không chấp nhận được bước lên tươi cười nói.

“Không thích!” - Tiểu Uy chui vào lòng Tâm Lam nói.

“Con nít thiệt tình!” - Tống phu nhân cười cười gỡ hòa cho Y Nặc.

“Anh về rồi à?” – Tống Hiểu Thiên bước vào phòng bệnh nhìn thấy Hiểu Thần ngạc nhiên nói. Rồi đưa ánh mắt đến người đang ôm Tiểu Uy ngạc nhiên nói.

“Sở tâm Lam sao cô cũng ở đây? 2 người thân thiết vậy bao giờ vậy!” – Vừa nói tay vừa chỉ Tâm Lam cũng Tiểu Uy, Tống Hiểu Thiên nhìn hai người vô cùng ngạc nhiên.

“Chú!’ – Tiểu Uy trong vòng tay Tâm Lam vui vẻ gọi.

“Con làm chú sợ lắm đó, phải bắt chuyến xe chạy ngay về đây này!” – Tống Hiểu Thiên cười cười nói. Quả thật với Tống gia Tống Khả Uy như một báu vật vô cũng quý giá và quan trọng – “Em có chuyện muốn bàn với anh! Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện sớm!”

“Tôi xin phép bây giờ cũng trễ tôi xin phép về trước!” – Tâm Lam thầy Tiểu Uy đã đượm mệt nhanh đứng lên xin phép - “Tạm biệt bánh bao nhỏ, con ngủ ngoan nhé, hôm khác cô lại ghé thăm con được không?”

“Cô hứa nhé! Cô mật ong!” – Tiểu Uy nghe vậy gương mặt đang bí xị liền trở nên vui vẻ ngay lập tức.

“Cô hứa!” – Tâm Lam mỉm cười âu yếm nhìn bánh bao nhỏ. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô đã mất đi hai năm được bên cạnh đứa con trai bé bỏng của mình rồi.

“À Tống thiếu! Sang tuần tôi sẽ gửi cho anh bản kế hoạch buổi ra mắt bộ sưu tầm mới!” - Tâm Lam quay sang nói với Tống Hiểu Thần người vẫn đnag ngồi yên ôm bánh bao nhỏ đang lim dim trong vòng tay, âm trầm nhìn cô.

“Cô đợi tôi chút tôi có chuyện muốn nói!” – “Tôi đưa cô về!” – Tống Hiểu thần và Tống Hiểu Thiên cũng nhau lên tiếng một lúc khi nhìn thấy Sở Tâm Lam quay người bước đi. Rồi cả hai cùng nhìn nhau.

“Tối nay mẹ ở đây với Tiểu Uy, con mới đi công tác về nên về nhà trước đi! Còn đưa Y Nặc về nữa. Chuyện gì để bàn bạc sau đi!” – Tống phu nhân nhanh lên tiếng, bà tiến lên ôm Tiểu Uy đã ngủ trên tay Tống Hiểu Thần rồi cả hai cũng nằm xuống giường.

“Đúng vậy chúng ta về sớm cho anh còn nghỉ ngơi, em nhìn anh đi vài bửa có vẻ mệt mõi chắc ăn uống không ngon miệng đúng không?” – Nghe Y Nặc nũng nịu thấp giọng nói Sở Tâm Lam ngước nhìn thái độ của Tống Hiểu Thần, ăn không ngon miệng sao?

“Không phải, chỉ vì chưa ăn gì trong ngày thôi!” – Tống Hiểu Thần nhìn qua Tâm Lam rồi trã lời.

“Sở Tâm Lam!” – Như nhớ ra điều gì đó, Tống Hiểu Thần, mở túi trên bàn lấy 1 hộp sữa giấy của Tiểu Uy đưa cho cô. Rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ của anh, nhưng cũng nhanh chóng cúi chào Tống phu nhân và cùng bước ra bên ngoài. Lan tẩu ngồi đợi bên ngoài thấy mọi người bước ra cùi chào rồi nhanh đi vào trong.

“Tống Hiểu Thiên, xe em ở đâu?” – Tống Hiểu Thần nói.

“Đằng này, sao vậy?”

“Anh buồn ngủ quá, anh quá giang em nhé!” - Nói đoạn Hiểu Thần đi về phía hướng chỉ của Tống Hiểu Thiên.

4 người ngồi trên xe không khí đột nhiên trở nên có chút gì đó kỳ quặc, Tâm Lam ngồi trên cùng với Tống Hiểu Thiên còn bên dưới Y Nặc ngồi cùng với Tống Hiểu Thần.

“Sao hai người lại cũng nhau đến bệnh viện vậy?” – Y Nặc không nhịn được tò mò nên đánh tiếng.

Tâm lam nhìn lên gương chiếu hậu quan sát Tống HIểu Thần, anh không đáp.

“À chúng tôi đi công tác chung!” - Sở Tâm Lam trã lời, trong lòng cô có cái cảm giác rất mắc cười. Bản thân cô danh chính là vợ anh, vậy mà lại đang đi giải thích cho một người khác.

“Hóa ra vậy!” - Người nói câu nói này lại là Tống Hiểu Thiên.

“Tôi hoàn toàn không biết công việc tại cửa hàng cũng cần đi công tác!” – Y Nặc cắn chặc môi nói.

“Thật ra....” – “Chuyện là vậy thôi!” - Tống hiểu Thần đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu nói của Sở Tâm Lam, rồi lại âm trầm nhắm mắt vô cùng mệt mõi.

Sau đó không khí im lặng bao trùm lên xe cho đến khi Tâm Lam xuống xe, mọi người mỗi người mang một suy nghĩ riêng, âm trầm.

….

<dr.meohoang>

Đọc truyện chữ Full