TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 38: Oán trách lẫn nhau

Edit: Mạc Thiên Y

Bì thị và Điền thị vây quanh Vương Ngũ Nương vào nhà, vừa mới vén rèm lên, một mùi thuốc đông y buồn nôn liền xông vào mũi, Vương Ngũ Nương tức khắc lui ra sau một bước, đầy ghét bỏ oán giận nói: “Mẹ, bây giờ con đang mang thai đó, không chịu được cái mùi này!”

“Là thuốc Vu đại phu kê cho đấy, mùi có hơi nồng” Bì thị run rẩy nói: “Ngũ nương mau vào đi thôi, nhị ca con đang mong con đấy!”

Vương Ngũ Nương nghe vậy bĩu môi vào, chỉ thấy trên chiếc giường gạch lớn, đang nằm một người trần truồng, trên người chỉ đắp một chiếc chăn đơn, phần còn lại của thân thể đều thoa thuốc mỡ màu đen, đột nhiên nhìn thấy, cũng thật là dọa người. Đoán là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người nằm trên giường kia mở đôi mắt sưng như bong bóng cá lên, hữu khí vô lực nói: “Muội muội tới rồi đấy à!”

“Nhị ca sao thế này?” Vương Ngũ Nương rõ ràng bị tạo hình này làm giật mình, thị che miệng, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được cái người không giống người, ma không ra ma này chính là nhị ca lỗi lạc hào phóng của mình. Mấy người Bì thị bên cạnh thượng vàng hạ cám mà kể lại sự tình một lần. Nghe ra là Vương Nhị Lang bị tổ ong rơi trúng đầu cho nên mới ra nông nổi này, Vương Ngũ Nương không khỏi nói: “Ca ca sao mà không cẩn thận một chút, vô duyên vô cớ bị cái nạn lớn thế này!”

“Chắc chắn là người Tô gia giở trò quỷ!” Bì thị dùng khẩu khí tràn ngập hận ý nói: “Chính là cái thằng Tô Văn kia, nó sợ ca ca con giành mất nổi bật trước mặt Trần công tử, mới giở thủ đoạn hạ lưu này.”

“Đúng! Có lẽ còn có thằng ranh Vương Thất Lang kia nữa!” Điền thị cũng nói leo: “Tiểu súc sinh kia hận nhất gia đình ta, đích thị là nó giở trò quỷ rồi!”

Trên giường gạch, Vương Nhị Lang nghe lời của hai người họ, gương mặt đen như mực đã sắp vặn vẹo không còn hình người rồi, khắp người gã bị đốt không dưới 100 chỗ, bây giờ không có lúc nào là không cảm thấy một loại cảm giác đau nhức hòa lẫn ngứa ngáy, cái loại cảm giác này, gần như có thể bức điên con người ta. Gã không cam tâm thừa nhận là mình xui xẻo, lúc này nghe thấy lời của đám người Bì thị, một loại cảm giác hiểu được “chân tướng” dần dần nổi lên trong lòng lại càng cảm thấy người Tô gia người đáng hận đáng bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!!!

“Trần công tử? Ai là Trần công tử?” ngồi lên chiếc ghế nhỏ được nha hoàn dời tới, Vương Ngũ Nương nhẹ nhàng vỗ về bụng, cau mày hỏi.

Vương Nhị Lang không tiện nói chuyện, trả lời thị là Bì thị, mụ ta nói chuyện từ trước đến giờ mơ hồ, đem cảnh tượng giàu sang phú quý của Trần gia nói đến ba hoa chích choè, cuối cùng còn tiếc nuối thở dài: “Mẹ vừa thấy xe ngựa của Trần phủ đi đến Tô gia bên kia là vội vàng đưa tin cho ca ca con ngay, vất vả mới quá giang được một cơ hội như vậy, không ngờ đều bị cái tổ ong kia làm hỏng chuyện!”

“Trần gia?” Vương Ngũ Nương lẩm bẩm hai lần, bỗng nhiên hai mắt sáng lên nói: “Trần gia này con cũng từng nghe lão gia nhắc qua rồi, nói là con nối dòng của Tước gia gia trong Thượng Kinh đó, không phải người tầm thường đâu, ngay cả lão gia nhà con còn phải cung cung kính kính nữa là! Nhưng mà loại gia đình như Trần phủ kia sao lại có quan hệ tới Tô Tuệ Nương chứ? Chỉ bằng một ngón tú nghệ kia của nó à?” Vương Ngũ Nương cười lạnh trào phúng, hiển nhiên vẫn còn căm ghét câu nói “Một tiểu thiếp, mặc đồ cưới cái gì!” của Tô Tuệ Nương trước kia.

“Tô Văn và Trần Ngọc đều là học trò của Tử Do tiên sinh trong thư viện, hai người có quan hệ đồng môn.” Vương Nhị Lang hữu khí vô lực nói.(đồng môn: bạn học cùng trường)

Vương Ngũ Nương nghe vậy cũng không khỏi siết khăn tay, chua xót nói: “Sao chuyện tốt gì cũng bị cái nhà họ Tô kia chiếm hết vậy… Nhị ca cũng thật là! Sao lại không cẩn thận chút, để Trần công tử kia nhìn thấy trò cười như thế, sau này người ta còn chịu để ý tới huynh sao?” lời này của Vương Ngũ Nương như lưỡi kiếm sắc đâm thẳng vào tim Vương Nhị Lang, chỉ nghe gã thẹn quá hóa giận nói: “Cái đầu mày! Nếu không phải mày vô dụng, không được Huyện thái gia yêu thích, khiến tao ở trong nha môn chỗ nào cũng kém người ta một bậc, tao cần gì phải đi bợ đít Trần Ngọc kia?”

“Ca ca nói thế là sao!” Vương Ngũ Nương lập tức trả đũa mỉa mai: “Cũng đừng quên, vị trí chủ bạc kia của huynh là từ đâu tới? Còn nói gì mà tôi không được lão gia yêu thích? Trong bụng tôi đang mang là con trai duy nhất của lão gia đấy, đợi sinh nó ra rồi, tôi chính là nữ chủ nhân danh chánh ngôn thuận trong phủ, về phần những con hồ ly tinh vây quanh lão gia kia, tôi sớm muộn gì cũng đuổi cổ bọn chúng!”

“Mày ấy vậy mà thảnh thơi nhỉ!” Vương Nhị Lang cười nhạo nói: “Không sai, Huyện thái gia đúng là giúp tao ngồi lên vị trí chủ bạc, nhưng mày đếm thử trong nha môn có ai mà không phải là ‘họ hàng’ của Huyện thái gia. Phùng sư gia là cha đẻ Tam di nương, Lưu bổ đầu là đệ đệ Thất di nương, Vu đao lại là anh rể Bát di nương, à, còn cả Thập di nương vào cửa muộn hơn mày nữa, người ta bây giờ được sủng ái vô cùng, nghe nói ả ta cũng có toan tính cho ca ca ả một cái chức vị trống đây. Tao thấy a, người ta đã chọn trúng vị trí chủ bạc của tao rồi!” Nói đến chuyện này, Vương Nhị Lang lại phát bực, hai chữ chủ bạc nói ra dễ nghe, nhưng bên trong lại như cây bông rách bị sâu đục vậy, căn bản không vơ vét được bất kỳ chỗ tốt nào. Trong nha môn phàm là thứ có thể nặn ra béo bở đã sớm bị người ta phân chia sạch sẽ rồi, căn bản không đến phiên gã. Đã thế đám đồng liêu còn như có như không chèn ép chủ bạc Vương Nhị Lang gã đây, tất nhiên không được mấy vui vẻ rồi. Cho nên gã mới gấp gáp muốn móc nối đến sợi dây Trần gia kia a!

Vương Ngũ Nương nghe lời này, sắc mặt đã là xanh mét, trong phủ thị thật sự không được cưng chìu, tổng cộng cũng bị Huyện thái gia ngủ qua một lần chỉ là may mắn mang thai mà thôi. Huyện thái gia nhiều vợ, con gái lại càng nhiều, cho nên Vương Ngũ Nương mới đem toàn bộ hy vọng ký thác lên bụng mình, chỉ cần thị có thể sinh hạ con trai…

“Được rồi, được rồi, chúng mày là anh em ruột, nhẽ ra nên đồng lòng mới phải, sao còn cãi vả nhau!” Bì thị vội giảng hòa: “Ngũ nương à con cũng bớt một lời đi, nhị ca con còn đang bệnh đấy!”

Vương Ngũ Nương hậm hực hừ một tiếng, trong lúc không khí đang cực kỳ lúng túng, màn cửa nhoáng lên một cái, lại có người đi vào, là một tiểu cô nương bảy tám tuổi bưng chén thuốc đi vào, Vương Ngũ Nương thắc mắc: “Nó là ai thế?”

“Đây là con gái của tỷ tỷ Tề gia con.” Bì thị đơn giản nói hai câu về tình huống mẹ con Tề gia: “Tề Phương lên núi cắt rau cho lợn, không có ở nhà.”

Vương Ngũ Nương vẻ mặt như có điều suy nghĩ, nàng nhìn Tề Mai Mai sau đó lại nhìn Điền thị sắc mặt không tốt lắm, đột nhiên nở nụ cười: “Ra thế, nhắc tới lúc nhỏ con từng gặp qua Phương tỷ tỷ đấy, dù sao tỷ ấy thiếu chút nữa trở thành người nhà mình mà… ha ha….”

Mặt Điền thị càng đen hơn, ngay cả Tề Mai Mai cũng run tay, đầu càng cúi gằm.

Vương Ngũ Nương ở nhà họ Vương hơn hai canh giờ mới rời đi, Bì thị gấp gáp gọi cô ta trở về một chuyến cũng có nguyên nhân, đơn giản là mụ muốn Vương Ngũ Nương cấp cho trong nhà chút tiền, dù sao Vương Nhị Lang xem bệnh hốt thuốc, đối với trong nhà cũng là gánh nặng tương đối lớn. Vương Ngũ Nương không tình không nguyện để lại hai mươi lượng bạc, chỗ tiền này là thị ngày thường khó khăn lắm mới để dành được. Lúc ra khỏi nhà, trong lòng thị chợt động, nhưng nghĩ chả mấy khi đi ra ngoài, sao không tự mình đi qua Tô gia xem một chút. Thứ nhất là hỏi thăm hư thực về quan hệ giữa Tô gia và Trần phủ, thứ hai, cũng tiện thể cho ả Tô Tuệ Nương kia biết nhà họ Vương thị có Huyện thái gia ở sau lưng làm chỗ dựa. Nghĩ thế, thị lập tức gọi Bì thị đi qua, Bì thị đã sớm nhìn Tô Tuệ Nương không vừa mắt, nghe vậy, chắc chắn ngàn vạn nguyện ý. Hai mẹ con cứ thế dương dương tự đắc mà thẳng hướng Tô gia, ai ngờ, ăn bế môn canh, Tô Tuệ Nương và Lâm thị đã sớm đến nhà thím Ba chơi. Vương Ngũ Nương đứng trước cửa rủa xả một hồi, cuối cùng không chịu được cái nắng gắt, chỉ có thể tức tối trở về.

*bế môn canh: chè bế môn, từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

Tin tức Vương gia Nhị Lang bị ong vò vẽ đốt cho không ra hình người, đã thành đề tài tán gẫu trong lúc trà dư tửu hậu của các thôn dân Vương Gia Ao. Người người đều nói đến, cũng tránh không khỏi cười nhạo, hàm ý hả hê khi người gặp họa không thể nói ra, ngay cả Vương Lục Lang gần đây cũng rất biết điều, cả ngày đều ở nhà, cũng không biết đang mày mò cái gì.

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, đảo mắt đã đến tháng 10 nóng nhất năm. Tô Tuệ Nương đã sớm thay màn cửa sổ thành vải mát, màn vải bông ở cửa cũng tháo xuống, đổi thành màn trúc. Mùa hè trời nắng gắt, nàng bèn dùng loại vải mỏng nhẹ may cho mình hai bộ quần áo, hình thức tương tự như váy mềm (giống váy quây cúp ngực phía dưới để rộng). Phần cúp ngực bên thì thêu hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo tơ tay rộng, bên dưới là hai lớp váy dài màu xanh nhạt, phấn hồng. Vừa không lộ quá nhiều vừa đẹp đẽ mát mẻ, thực dẫn dụ ánh mắt người khác. Vĩnh viễn không thể để mình thua thiệt, cũng coi như là một mục đích trong đời Tô Tuệ Nương rồi.

Một ngày nọ, nàng tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, lười biếng tựa lên gối mềm không muốn động, màn cửa nhoáng lên một cái, Vương Thất Lang quét vào như cơn gió, lúc nhìn thấy Tô Tuệ Nương lại bần thần cả người. Chỉ thấy cô gái lúc này đang ngồi tựa lên gối, tóc mai hơi rối, thần thái lười biếng mà ngáp một cái, dáng vẻ kia mười mươi y như một con mèo Ba Tư cao quý, mỹ lệ khiến người ta hoảng hốt.

“Làm sao vậy?” Tô Tuệ Nương thấy Vương Thất Lang ngẩn ra đó không khỏi nghi ngờ hỏi, thằng bé đỏ mặt lắc đầu, lại không kiềm được nhìn nàng thêm vài cái, cậu cảm thấy Tuệ tỷ tỷ hôm nay phá lệ xinh đẹp.

“Tuệ tỷ tỷ, tỷ xem này!” cậu như hiến vật quý, nâng thứ gì đó trong tay lên, lại thấy trong chậu đồng một đám trai đang phun bọt khí. Tô Tuệ Nương thấy liền vui vẻ, nàng thò đầu qua nhìn kỹ một lần, rồi cười nói: “Bắt được từ đâu vậy?”

“Trong suối ngoài thôn đấy.” Vương Thất Lang cười nói: “Bọn họ không biết, thứ này có thể ăn được đấy, trước kia lúc đệ ở trên núi, đến hè là đi mò ăn.” Những con vật như trai, ốc bươu, ếch vào lúc này chưa được ăn, mọi người cho là ăn chúng vào trong bụng sẽ có trùng. Thật ra chỉ cần làm sạch, những thứ này ăn rất ngon. Kiếp trước, đầu bếp nữ trong nhà Tô Tuệ Nương từng làm một lần, mùi vị vừa tươi vừa cay kia lại khiến nàng khắc sâu ấn tượng!

“Vậy cũng vừa lúc, dù sao buổi chiều không có việc gì làm, hai ta đi mò trai đi!” Tô Tuệ Nương hưng trí bừng bừng nói. Một chậu này không đủ ăn a!

Đọc truyện chữ Full