TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 67: Thọ yến ở Bá phủ

Edit: Mạc Thiên Y

Kiếp trước Tô Tuệ Nương đã từng làm hầu tước phu nhân, mà khi đó Đàm gia vì có một vị Hoàng hậu nương nương, nên trong kinh thành này, xem như một hào môn đỉnh cấp thật sự, mà rất hiển nhiên, phủ Uy Vũ Bá bây giờ còn xa lắm mới đạt được thịnh cảnh khi đó, tuy nhiên, đối với Mộc Hương lần đầu tiên bước lên ngưỡng cửa bá phủ mà nói, là chấn động đến thiếu chút nữa không nhích nổi bước chân rồi.

“Cẩn thận một chút.” Tô Tuệ Nương nhẹ nhàng kéo vạt váy cô nàng, hơi cảnh cáo nói: “Chỉ để ý đi theo ta, hai mắt đừng quét nơi khác.”

Mộc Hương nghe vậy lập tức phục hồi tâm thần, biết mình đã khiến tiểu thư mất mặt, vội trấn định mấy phần, thấp giọng đáp: “Vâng ạ!”

Trong phủ Bá tước tự động có ma ma quản sự đến đón tiếp, hai người Tô Tuệ Nương một đường đi tới hậu viện, dọc đường chỉ thấy lụa đỏ mang theo không khí vui mừng được treo dưới mái hiên, hạ nhân tới lui trên mặt đều treo nụ cười, chẳng bao lâu đã tiến vào đại sảnh với bốn phiến cửa gỗ lim rộng mở, chỉ thấy bên trong đã có hơn mười vị nữ quyến đang ngồi, ngồi ngay bên dưới chữ thọ chạm khắc không là Trần phu nhân thì ai.

“Tuệ Nương thỉnh an Trần phu nhân, chúc ngài vạn thọ vô cương, tùng trúc vĩnh thanh (mãi xanh như tùng trúc).” Tô Tuệ Nương liễm thần, mỉm cười hành lễ. Mộc Hương bên cạnh, biết cảnh mà dâng quà mừng lên.

“Đang chờ con đến đây!” Trần phu nhân sang sảng cười, vẫy tay bảo Tô Tuệ Nương đến bên cạnh bà: “Bé ngoan, chúng ta thế mà đã lâu không gặp rồi, mẹ con khỏe chứ?”

Tô Tuệ Nương thấy Trần phu nhân nói cười thân thiết, trong lòng thoáng vụt qua tia nghi ngờ, trong ấn tượng của nàng, Trần phu nhân cũng không phải người phụ nữ hiền hòa thân thiết như vậy a: “Phiền phu nhân nhớ đến, mẹ con vẫn khỏe ạ. Chẳng qua mấy ngày trước nhiễm phong hàn, nếu không hôm nay đã tự mình đến chúc thọ ngài rồi.”

“Không sao, không sao, con có thể đến, ta đã rất vui rồi.”

Chúng nhân bên dưới thấy Trần phu nhân cùng Tô Tuệ Nương thân cận, lại thấy cô gái trẻ này mặt mũi lạ hoắc, không khỏi nổi lòng hiếu kỳ, có vài người đặc biệt hỏi thăm lai lịch Tô Tuệ Nương, sau khi biết đối phương chỉ là một cô gái bình dân, chút hứng thú kia cũng nhanh chóng biến mất không còn một mảnh. Đối với điều này, Tô Tuệ Nương cũng hoàn toàn không thèm để ý, sau khi ra mắt xong, bèn ngồi xuống một góc trong đại sảnh. Có một tiểu nha đầu mặc áo hồng đến rót trà cho Tô Tuệ Nương, mượn lúc uống trà, Tô Tuệ Nương giương mắt tỉ mỉ quét xung quanh, Trần phu nhân là thọ tinh của ngày hôm nay, mọi người dĩ nhiên là vây quanh bà ta, mà xung quang những phụ nhân kia, cũng ngồi bốn năm thiếu nữ trẻ tuổi.

Thấy cảnh này, trong lòng Tô Tuệ Nương bèn hiểu ra vài phần, loại hành vi này kỳ thật cũng rất thường thấy, đơn giản là mọi người mượn cơ hội tụ tập, xem mắt một chút, trong nhà có con gái là phải nhân cơ hội dẫn ra ngoài lộ diện đôi chút, nhà có con trai thì trừng to mắt nhìn ngó con dâu tương lai, mà rất hiển nhiên, Trần phu nhân hẳn là thuộc loại người sau.

Bởi vì chút phần tình cảm vi diệu kia của Trần Ngọc đối với mình, Tô Tuệ Nương cũng không kiềm được nhìn những thiếu nữ kia mấy lần, trong bốn người, có hai vị nữ tử tương đối xuất chúng, một người mặc váy màu lam phớt hồng, diện mạo không xem là dễ nhìn lắm, nhưng cả người cũng có một loại khí chất nhã nhặn lịch sự, một người còn lại mặc váy hồng, dáng vẻ xinh xắn, thoạt nhìn cũng hoạt bát, bu quanh Trần phu nhân ríu ra ríu rít nói chuyện, Trần phu nhân thoạt nhìn cũng rất thích cô ta. Mà trong lời nói, Tô Tuệ Nương cũng biết, đám phu nhân kia đại đa số đều là người nhà của tướng quân phụng kiếm nào đó, hoặc là của quan tứ ngũ phẩm nào đó, bàn về tước vị trong kinh thành này cũng coi như tương đối thấp, mà từ điểm này không khó nhìn ra tình trạng của phủ Uy Vũ Bá bây giờ, trong giới xã giao quý tộc của kinh thành hẳn đã xem như là loại gia đình ở bên rìa rồi.

Bày thọ yến, mục đích là muốn làm khí thế náo nhiệt, chẳng bao lâu, bên ngoài đã có người đến báo nói sân khấu đã dựng xong, mời các vị phu nhân tiểu thư dời bước. Mọi người bèn cười hì hì tiến vào sân, Tô Tuệ Nương ngồi trên ghế dựa khoảng sau ba hàng, trước kia cũng từng nói qua, Tô Tuệ Nương là một người si kịch, không phải si của si mê, mà là si của si ngốc, mà hôm nay trên đài diễn đúng cái loại “văn hí” khiến nàng cảm thấy nhàm chán nhất. Song, ở giữa đám người tràn đầy phấn khởi, chốc chốc lại khen thưởng khen hay, nàng dù có buồn chán cách mấy chăng nữa, cũng phải làm ra dáng vẻ thích thú, rõ thật có vài phần nhọc xác.

Vở “Ma Cô chúc thọ” diễn tầm hai canh giờ, Tô Tuệ Nương ngồi bên dưới cũng sắp cứng cổ đến nơi, đám diễn viên trên sân khấu cũng không có ý dừng lại, đại để là uống trà có hơi nhiều, lúc này bụng có hơi căng, lôi Mộc Hương bên cạnh, hai chủ tớ từ trong đám người vòng ra ngoài, hỏi rõ phương hướng, liền một đường tìm tới, đi ngoài xong, Tô Tuệ Nương giờ thật sự không muốn trở về chịu tội nữa, muốn kéo thêm chút thời gian, đợi gần kết rồi hẵng trở lại.

“Nô tỳ vừa rồi có thấy, bên kia hình như có vườn hoa, tiểu thư có muốn đến ngắm chút không?”

Tô Tuệ Nương gật gật đầu, lên tiếng nói: “Được!”

Hai chủ tớ chậm rãi đi tới, quả nhiên tại nơi khúc quanh bắt gặp vài nhánh cây đào, lúc này đã qua mùa đào nở rộ, cho nên đập vào mắt chỉ có một mảnh gốc cành khô trơ trọi, nhưng Tô Tuệ Nương cũng không để ý, chỉ cần có thể để nàng yên tĩnh ngồi một lát là được, song, ông trời hình như muốn đối nghịch với nàng vậy, nàng còn chưa hồi phục được một hơi, chút âm thanh đứt quảng bỗng chui vào trong lỗ tai.

“Ngọc ca ca, đây là hà bao tự tay muội thêu, xin huynh hãy nhận lấy.” Một giọng nói mang theo thẹn thùng vang lên, vừa nghe cũng biết là của con gái.

“Hảo ý của Lâm tiểu thư tại hạ xin lĩnh tấm lòng, song, nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ sao có thể nhận đồ của tiểu thư, xin Lâm tiểu thư hãy thu về.”

Tô Tuệ Nương sững người, nàng không ngờ mình đã trốn đến chỗ yên tĩnh cũng có thể bắt gặp chuyện như vậy, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ lúng túng, nghĩ đoạn bèn đứng dậy tránh đi, nhưng cái con tiểu nha đầu Mộc Hương này, ấy mà như thể ăn phải thuốc kích thích, lỗ tai gióng lên rõ cao, mặc kệ Tô Tuệ Nương nháy mắt thế nào, cũng đứng tại đó không chịu nhúc nhích.

Ngay lúc này, hai người trong cánh rừng kia cũng không biết vừa nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nữ chợt cất cao âm độ, rất là kích động kêu lên: “Ngọc ca ca, tình cảm muội đối với huynh, huynh cũng có thể đã nhìn ra, sao còn đối với muội lạnh lùng như vậy, thật khiến Châu Nhi đau lòng.”

“Lâm cô nương hẳn đã hiểu lầm, tại hạ đối với cô nương không hề có tình cảm nam nữ, còn xin cô nương tự trọng…”

Trong đầu Tô Tuệ Nương chợt lóe lên câu “hoa rơi hữu ý cớ sao nước chảy vô tình”, liền thấy phía trước bỗng xuất hiện một người, không phải Trần Ngọc kia thì ai? Cô gái khóc như ‘hoa lê dưới mưa’ đang đuổi theo sau lưng hắn, chính là cô nương áo hồng xinh đẹp vừa rồi. Cô nương kia dường như cũng thật không ngờ bắt gặp người ở chốn này, đột nhiên thấy Tô Tuệ Nương đứng chặn ở đó, trên mặt thoáng chốc trắng nhợt, cũng không thèm tiếp tục biểu lộ tình ý với người trong lòng nữa, xách váy liền hốt hoảng bỏ chạy.

Ngược lại, Trần Ngọc dừng bước, cùng Tô Tuệ Nương nhìn nhau từ xa.

Trên mặt Tô Tuệ Nương hiện ra vẻ kinh ngạc một cách rất tự nhiên, nghi hoặc kêu một tiếng: “Thật khéo nhỉ, thì ra Trần công tử cũng tới ngắm hoa.” Dáng vẻ hoàn toàn như: tôi vừa tới đây, không nghe được gì cả.

Trần Ngọc nhìn nàng thật sâu, nụ cười theo thói quen treo bên khóe miệng kia trong chút bất tri bất giác đã biến mất, sau một lúc lâu, hắn nói: “Phải, thì ra Tô cô nương cũng là người yêu hoa.”

Thế là, một nam một nữ, liền ở dưới gốc cây trơ trụi đầy sân, đối lập mà trông.

Cảnh tượng kia quả nhiên là có vài phần hoang đường buồn cười.

Nhìn đôi mắt đen láy của Trần Ngọc, chẳng hiểu sao Tô Tuệ Nương lại cảm nhận được một tia chột dạ, nàng vờ ho khan mấy tiếng, gật gật đầu với Trần Ngọc, sau đó liền xoay người rời đi.

“Vừa rồi những lời của vị cô nương kia, nàng đừng xem là thật.” Sau lưng truyền đến thanh âm hơi trầm thấp của Trần Ngọc: “Tại hạ đã có người ngưỡng mộ trong lòng.”

Bước chân Tô Tuệ Nương chợt dừng, sau đó bước nhanh hơn. Rất có loại cảm giác chạy trối chết.

Thọ yến của Trần phu nhân đến giờ Dậu mới xem như tàn tiệc, Tô Văn muốn trực tiếp thư về thư viện, cho nên Tô Tuệ Nương liền cùng Mộc Hương trực tiếp về Tô phủ, vào cửa rồi báo với Lâm thị một tiếng, bởi thân thể đã mệt mỏi, nên nàng trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm.

Tháo trâm sai trên đầu, Tô Tuệ Nương ngồi trước gương, nhẹ nhàng chải tóc.

Mộc Hương ở một bên sửa sang lại quần áo, cũng liến thoắng không ngừng nói những điều mắt thấy tai nghe ở phủ Uy Vũ Bá hôm nay, cũng cường điệu nói cái chuyện bắt gặp được trong hậu viện kia.

“Tiểu thư, ngài nói cái cô Lâm cô nương gì đó vậy mà lớn mật thật nhỉ… cơ mà tiếc quá, Trần công tử người ta không thích cổ… thật đáng thương, khóc đến nỗi mặt kèm nhèm!…” Lúc này, Đại Thụy mới lập, lễ giáo phong kiến giữa nam nữ chưa nghiêm ngặt như đời sau, như loại chuyện vụng trộm gặp riêng, thầm bày tỏ tâm ý này, chỉ cần làm lặng lẽ, không để cho mọi người biết, cũng không coi là vấn đề lớn lao gì.

“Em nói xong chưa?” Tô Tuệ Nương buông lược gỗ sầm hương trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi.

Mộc Hương dù sao không ngốc, nào không nhìn ra sắc mặt của chủ tử, vội ngậm miệng lại, run rẩy kêu hai tiếng: “Chủ tử…”

Mở ra một cái hộp năm cạnh tinh xảo, gảy ra chút dầu hoa, bôi lên lòng bàn tay, Tô Tuệ Nương nói: “Đi ra ngoài, quỳ ở cửa.”

“Tiểu thư…” Mộc Hương bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, lúc này đã khiếp đảm hồn vía, quỳ phịch xuống đất: “Đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ nói sai, tiểu thư xin ngài hãy tha cho nô tỳ đi.”

“Em không nghe rõ lời ta nói đúng không?” Đem dầu hoa bôi từng dải lên tóc, trên mặt Tô Tuệ Nương đã có vẻ sắc lạnh: “Ta bảo ngươi quỳ ở trước cửa, không phải quỳ ở đây.”

Mộc Hương sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy đứng lên, đi đến ngoài cửa, mắt đượm lệ quỳ xuống.

Tô Tuệ Nương đổi một bộ đồ lót mới, tắt đèn, vén chăn lên, sột soạt một cái liền chui vào, một đêm đó, nàng ngủ rất ngon, thậm chí không có mộng mị, khi mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đọc truyện chữ Full