Edit:
Beta: Kỳ Vân
Thượng Dật Cảnh cảm thấy con mẹ nó Hoa Khâm chắc chắn là có bệnh, còn là bệnh không nhẹ.
Dáng vẻ tối qua rõ ràng là hận không thể bóp chết hắn, kết quả sáng hôm nay lại nói "Sau này ngủ ở đây với tôi."
Nếu như không phải trên cổ còn truyền đến từng cơn đau nhức, Thượng Dật Cảnh thật sự đã bị bộ mặt lạnh của Hoa Khâm lừa gạt.
Cho dù trong lòng không vui từ lúc tỉnh dậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe Hoa Khâm dặn dò dì Thanh dọn đồ, đến nửa quyền lên tiếng cũng không có.
Thượng Dật Cảnh cảm thấy loại người này thật phiền.
Trừ việc ghét bỏ Hoa Khâm, hắn còn vô cùng khó chịu đối với việc hai nam nhân ngủ chung với nhau.
Nhưng hắn lại không để ý là bây giờ hắn chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, vẫn như cũ cho rằng mình là một người trưởng thành.
Hoa Khâm phân phó xong tất cả, vừa nghiêng đầu, liền thấy Thượng Dật Cảnh đang ngẩn người.
Gần đây, hình như hắn rất hay thất thần.
Đôi mắt Hoa Khâm sâu thẳm lại.
Cô đi qua giữ chặt tay Thượng Dật Cảnh, sau đó kéo hắn đi xuống lầu.
Bây giờ là giờ cơm trưa, thức ăn cũng đã bày xong trên bàn.
Hoa Khâm vẫn ngồi xuống vị trí cũ, thả tay Thượng Dật Cảnh xuống.
Ghế bên cạnh đã kéo ra, Thượng Dật Cảnh hơi khựng lại, suy nghĩ một lát rồi vòng qua Hoa Khâm ngồi trở về vị trí cũ...
Nơi đó cách Hoa Khâm rất xa.
Ai ngờ, hắn mới bước qua một bước, Hoa Khâm đã nắm chặt cổ tay hắn lại, giọng điệu lạnh lẽo đến tận xương: "Định làm gì."
Thượng Dật Cảnh bình tĩnh nhìn lại Hoa Khâm: "Ăn cơm."
"Ngồi chỗ này." Hoa Khâm hơi dùng sức nắm chặt lấy tay hắn, Thượng Dật Cảnh cảm giác hơi đau.
Im lặng một lát, cuối cùng hắn tạm thời thỏa hiệp duy trì hòa bình.
Bây giờ hắn căn bản không có năng lực để phản kháng Hoa Khâm.
Cho nên, chỉ có thể thỏa hiệp, thỏa hiệp không ngừng nghỉ.
Ngồi vào ghế bên cạnh, Thượng Dật Cảnh kinh ngạc nhìn thức ăn được bày ra trên bàn.
Từ khi hắn đến nơi này, hắn chỉ nhìn thấy mỗi món cơm Tây, nhưng hôm nay vậy mà lại làm món cơm Trung Quốc?
Thượng Dật Cảnh không tự chủ được nhìn qua Hoa Khâm. Trên mặt cô luôn luôn chỉ có vẻ lạnh nhạt quanh năm.
Mọi cử động của cô đều vô cùng ưu nhã cao quý.
Sau khi tỉnh lại, Hoa Khâm có nhiều điểm khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Cũng giống như, trong quá khứ mặc kệ vì sao cô lại ghét bỏ hắn, nhưng tay Hoa Khâm không bao giờ đụng vào hắn, hoặc dùng roi, hoặc phạt quỳ, hoặc là dùng dao tạo ra vết thương trên người hắn.
Lại tỉ như, trước kia mặc kệ vì sao cô vui vẻ, cô cũng không nắm tay, hay ngủ chung với hắn, điều duy nhất cô làm chắc cũng chỉ mua cho hắn một vài món đồ thôi.
Lúc nàg Thượng Dật Cảnh mới để ý đến biến hóa của Hoa Khâm.
Hắn khựng lại, đè niềm nghi hoặc xuống đáy lòng, chuyên tâm ăn cơm.
Buổi chiều lúc ra cửa, Hoa Khâm gọi Thượng Dật Cảnh lại.
"Có muốn đi học Taekwondo không?" Cô hỏi.
Thượng Dật Cảnh hơi sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu.
Chỉ cần có thể ít về biệt thự này, cho dù là gì hắn cũng đồng ý.
Hoa Khâm cũng nhìn ra được, nhưng không nói gì.
Tầm mắt của cô nhìn thấy tóc Thượng Dật Cảnh có chút khô vàng, mắt sâu thẳm.
Thiếu dinh dưỡng sao?
Nên bồi bổ.
Sau đó, nhìn thấy ống quần hắn đã ngắn thành quần bảy tấc, lập tức nhíu mày.
"Bộ quần áo này đã mua bao lâu rồi?" Hoa Khâm hỏi dì Thanh.
"Là hai năm trước." Tất cả quần áo lúc đó mua đều là hàng giảm giá.
Từ chuyện này có thể thấy được, lúc đó Hoa Khâm ghét bỏ em trai mình tới mức mào.
Đến mức một bộ quần áo rẻ tiền cũng không muốn chi.
Hoa Khâm nghe nói như thế, lông mày càng nhíu chặt vào nhau hơn, từ trong túi quần lấy ra một thẻ ngân hàng màu vàng, giọng nói từ tính: "Dì vào trung tâm thương mại mua một ít quần áo cho hắn về đây, nhớ kỹ là mua loại tốt nhất, rút tiền trong đây là được, thẻ không có mật khẩu."
3/7/2019
Dân đánh úp đêm phia nè ~~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu Chọc
Chương 13: Thỏa hiệp không ngừng nghỉ, tạo nên một biểu tượng hòa bình
Chương 13: Thỏa hiệp không ngừng nghỉ, tạo nên một biểu tượng hòa bình