Cô Lỗ đã kiểm tra phòng ở, thế nào cũng không có vấn đề.
Cuối cùng, Quân Từ đã biết hai vợ chồng này họ Thường, ông Thường và bà Thường ở đây đã mấy chục năm.
Là người già ở điạ phương.
Có lẽ cô sẽ ở lại chỗ này khoảng ba tháng, vì ba tháng sau là thi đại học, Quân Từ ắt sẽ chuyển vào trong kí túc xá.
Cô nói đơn giản cho bà cụ hiểu tình trạng của mình, thảm thương làm người ta rơi nước mắt.
Bà cụ trước mắt đồng ý để Quân Từ trả tiền phòng một tháng trước, còn nói trả một nửa.
Quân Từ không đồng ý.
Lời nói đều là Cô Lỗ dạy Quân Từ nói, cô là một hoàng thái tử, nhưng không nói ra được lời tuyên dương chuyện thân thế thê thảm của mình.
Còn không phải do Cô Lỗ nói người tất có lúc sa ngã...
Bằng không cô sẽ không khuất phục!
Nhưng miễn nửa tiền thuê nhà thì thôi đi.
Cái này đã đủ chiếm lợi rồi, lại nói trong lòng Quân Từ có thẹn.
Tuy rằng ấn tượng đầu tiên của cô về thế giới này không tốt, nhưng vì đây là hai vợ chồng già, trong lòng đã ở từ từ ổn định chấp nhận.
Đêm đó, cô tốn chừng năm trăm đồng, dưới sự lãnh đạo của Cô Lỗ mua một loạt vật phẩm cực kỳ đáng giá giường chiếu màn.
Coi như tiền tài là lớn nhất rồi.
Bây giờ tiền Quân Từ cũng phải chia thành hai phần để tiêu, lúc buổi tối, khoảnh khắc như thế cũng mơ màng qua đi.
Bản thân soán vị, khiến mình bị giết, nên thất lạc đến thời đại này, nắm giữ một thân thế bi thảm, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Nhưng lập tức, ánh mắt cô hiện ra ánh sáng sắc bén khiếp người.
Đáng, có gì không đáng chứ.
Người sống một đời, không thể không câu chấp để mình điên cuồng một lần, cũng đi không một lần.
Càng có lỗi với danh tiếng ban đầu của Quân Từ cô.
Bi thảm thì sao?
Không bò lên từ chỗ thấp, sao có thể cảm nhận được niềm vui thú của đời người?
Thời đại này, chờ xem, sớm muộn sẽ có một ngày, tên của Quân Từ cô, sẽ khiến người ta khiếp sợ như khi ở thời đại vũ trụ.
Làm cả thế giới khiếp sợ!
Buổi chiều đầu tiên ở xã hội thời đại khảo cổ.
Bi thảm thê lương lạnh lẽo.
Nhà họ Trương cũng sẽ không tìm ra Quân Từ.
Ở trong lòng bọn họ, nói không chừng ước gì Quân Từ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết ở bên ngoài cho xong.
Ngày mai phải đi học, Quân Từ ngồi trên giường đã tạm thời chuẩn bị xong, lại không buồn ngủ chút nào.
Nhàn rỗi nhàm chán cô đã sáng tác được thêm mười vạn chữ.
Với tốc độ này, nói ra sẽ bùng nổ.
Vì là ngày đầu tiên, tác phẩm đăng trên trang web tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì.
Quân Từ dừng lại nghỉ ngơi một lúc, Cô Lỗ đề nghị: "Điện hạ, có muốn tôi chiếu phim cho ngài xem không? Cậu có thể hiểu nội dung trong phim ảnh của thời đại này."
Vốn dĩ Quân Từ không có điều kiện để xem tác phẩm điện ảnh, đa số là ở nhà thỉnh thoảng xem vài lần trên TV.
Hiểu biết về giới giải trí không nhiều.
Nếu quả thật Quân Từ muốn đi vào hàng ngũ đạo diễn, vậy có nền móng là cần thiết.
Chỉ là cô có phần mềm hack Cô Lỗ ở đây, cũng không cần lo lắng nhiều đến những phương diện này.
"Tạm thời không cần."
Bây giờ trong lòng Quân Từ vẫn hơi loạn, dù sao cũng là ngày đầu tiên ở thế giới khác, cô vẫn cần xử lý suy nghĩ của mình.
Tình huống hiện tại rất đơn giản, không có tiền không có bản lĩnh.
Nhất định bộ tiểu thuyết thứ nhất của bọn họ phải có chút thành tích, Quân Từ mới có thể có cơ hội để chuẩn bị những chuyện khác.
Chuyện thứ nhất hiện nay, là chuẩn bị chiến đấu với kỳthi đại học cho tốt, đến lúc đó thi vào những thành phố khác, hết thảy mọi kế hoạch có thể bắt đầu áp dụng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng
Chương 17: Trường học
Chương 17: Trường học