Nhậm Thái Tuấn nhìn thẳng vào mặt họ, cất giọng trầm trầm.
- Các khanh đến diện khiến trẫm ngày hôm nay là vì nguyên nhân gì?
Thật ra trong lòng Nhậm Thái Tuấn đã biết ý đồ của bọn họ, thế nhưng hắn muốn xem họ định giở trò gì?
Quốc Cửu Lưu Phàm liếc nhìn tên quan nhất phẩm đứng bên cạnh, hắn liền hiểu ý bước tới cung kính bẩm báo.
- Hoàng thượng thần nghe nói đêm qua Hoàng thượng đã ra lệnh giam cầm Ngọc Nhi Tiểu thư.
Nhậm Thái Tuấn nộ khí xung thiên, đập mạnh tay vào thành ghế tạo ra âm thanh lớn.
"Bang........."
Khiến đám quan chức giật mình, đứng rung nôm nớp.
Ánh mắt băng lãnh phóng ra hàn khí, nhìn vào đám quan chức vô dụng phía dưới cất giọng phẫn nộ.
- To gan!
Khanh đang chất vấn trẫm!
Tên quan nhất phẩm cúi đầu không dám đối diện với long nhan, giọng nói run run vang lên.
- Thần....thần.... không dám.
Thái Sư Trường Quan nhìn thấy tình hình căng thẳng, ông bước tới cung kính nói.
- Hoàng thượng, thần nghĩ trong sự việc này chắc có sự hiểu lầm.
Lưu gia đời đời tận trung báo quốc, tuyệt đối sẽ không có hành động bất kính với Hoàng thượng.
Nhậm Thái Tuấn thần sắc băng lãnh, con ngươi đen tuyền hiện lên nộ khí.
Thân hình cao lớn hơi khom về phía trước, cất giọng oai nghiêm.
- Hiểu..... Lầm!
Nhậm Thái Tuấn nói đến đây, hắn nhìn Quý công công, Quý công công liền hiểu ý bước tới.
Trên tay Quý công công cầm một bức mật hàm, ông cúi người cung kính đưa đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng thản nhiên vươn tay cầm lấy bức mật hàm, ánh mắt sắc bén nhìn vào Thái Sư Trường Quan.
Trong lòng Nhậm Thái Tuấn thừa biết Quốc Cửu Lưu Phàm tuy tâm địa hẹp hồi, tính tình ích kỷ, tham lam nhưng lá gần lại rất nhỏ, nếu không có sự ủng hộ của Thái Sư Trường Quan thì ông ta cũng chẳng làm ra trò trống gì.
Nhậm Thái Tuấn hừ lạnh một tiếng, thẳng tay quăng bức mật hàm đến trước mặt của Thái Sư Trường Quan, trầm giọng nói.
- Khanh tự xem đi!
Thái Sư Trường Quan liếc nhìn Quốc Cửu Lưu Phàm một cái, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quốc Cửu Lưu Phàm ông tức giận, nếu không phải vì Quốc Cửu Lưu Phàm còn giá trị để lợi dụng và mối quan hệ giữa Quốc Cửu Lưu Phàm và Thái hậu, ông sẽ không nhún tay vào chuyện này.
Ông khom người cẩn thận nhặt bức mật hàm lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên bức mật hàm trên tay Thái Sư Trường Quan.
Không một ai biết được nội dung bên trong bức mật hàm là gì, kể cả Chiêu Dương.
Môi Nhậm Thái Tuấn bất giác nhếch lên, thế nhưng vẻ mặt điềm nhiên này càng khiến đám quan chức lạnh cả sống lưng, trán toát mồ hôi lạnh.
Giọng nói oai nghiêm của Nhậm Thái Tuấn vang.
- Khanh mau đọc nội dung bên trong bức mật hàm này.
Khi đối diện với Hoàng thượng, Thái Sư Trường Quan vẫn bình tĩnh một cách lạ thường, thái độ dửng dưng này của ông khiến Nhậm Thái Tuấn càng thêm căm phẫn.
Ngược lại với Thái Sư Trường Quan, Quốc Cửu Lưu Phàm lo lắng hơn nhiều.
Không biết vì sao khi đối diện với Hoàng thượng ông lại khẩn trương như vậy, ông không thể khống chế được bàn tay không ngừng run rẩy của mình.
Thái Sư Trường Quan thận trọng
mở bức mật hàm ra.
Ánh mắt kinh ngạc của ông nhìn lên Hoàng thượng rồi nhìn sang Quốc Cửu Lưu Phàm.
Bức mật hàm này là sao?
Lúc này mồ hôi trên trán Quốc Cửu Lưu Phàm vô thức nhỏ từng giọt từng giọt xuống gương mặt tái xanh của ông ta.
- Khanh còn chằng chờ gì?
Giọng nói oai nghiêm của Nhậm Thái Tuấn vang lên, khiến Thái Sư Trường Quan bình tĩnh lại.
Ông đứng thẳng người, ưỡn ngực ánh mắt kiêu kỳ nhìn vào bức mật hàm, chậm rãi đọc.
- Thái Tử Kim La, theo kế hoạch đã định tháng sau vào ngày lễ cầu mưa, Hoàng thượng sẽ đích thân chủ tọa.
Hoàng thượng chỉ mang theo bên mình hai mươi thị vệ tuỳ thân, lúc đó sẽ là lúc thích hợp nhất để các người hành động.
Sau khi độc xong bức mật hàm, Thái Sư Trường Quan toàn thân cứng đờ, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang Quốc Cửu Lưu Phàm.
Vì sao bức mật hàm này lại rơi vào trong tay của Hoàng thượng.
Đúng như câu "có tật giật mình".
Lúc này toàn thân Quốc Cửu Lưu Phàm không tự chủ rung lên.
Quốc Cửu Lưu Phàm trong lòng hoang mang, đó quả thật là kế hoạch của Thái Sư Trường Quan và ông.
Nhưng ông vẫn chưa thông báo với Thái tử Kim La, bức mật hàm đó không phải do ông gửi đi.
Trương Vệ đứng nghiêm trang bên cạnh, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, sắc mặt lộ rõ tia đắc ý.
Hoàng thượng thật lợi hại, có thể nghĩ ra diệu kế này, vừa có thể giải quyết chuyện của Ngọc Nhi Tiểu thư, vừa có thể thuận lợi tham gia buổi lễ cầu mưa.
Thái Sư Trường Quan nhìn thấy phản ứng của Quốc Cửu Lưu Phàm, ông lo sợ Quốc Cửu Lưu Phàm sẽ phá hỏng kế hoạch của ông.
Thái Sư Trường Quan liếc nhìn một người đàn ông trung niên đứng phía sau Quốc Cửu Lưu Phàm, hắn là quan nhị phẩm.
Hắn thận trọng bước tới lên tiếng.
- Hoàng thượng, chuyện này là sao?
Bức mật hàm này sao lại nằm trong tay Hoàng thượng?
Câu hỏi của ông ta cũng chính là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.
Mặc dù tận sâu trong lòng họ đều nghĩ bức mật hàm đó là do Quốc Cửu Lưu Phàm viết cho người Kim.
Nhậm Thái Tuấn nheo cặp mắt đầy sát khí, nhìn quan nhị phẩm cất giọng thâm trầm.
- Hôm qua Trương tướng quân đã tìm ra được, bức mật hàm này ở trong phòng của Ngọc Nhi.
Nhậm Thái Tuấn vừa nói ánh mắt thâm Thuý vừa nhìn vào Quốc Cửu Lưu Phàm, rồi nhìn sang Thái Sư Trường Quan.
Nhậm Thái Tuấn thừa biết Quốc Cửu Lưu Phàm chỉ là một con rối bị Thái Sư Trường Quan giật dây.
Thái Sư Trường Quan ỷ mình là công thần khai quốc, nên không xem Hoàng thượng như hắn ra gì.
Thái Sư Trường Quan vẫn thanh thản đối mặt với hắn không một tia hoảng sợ.
Quốc Cửu Lưu Phàm ngước mặt lên nhìn Hoàng thượng, nói với giọng tôn kính.
- Hoàng thượng, thần không thẹn với lương tâm trời đất.
Nghe Quốc Cửu Lưu Phàm nói vậy Thái Sư Trường Quan lên tiếng nói theo.
- Hoàng thượng xin người suy xét lại, chắc chắn trong sự việc này có người cố tình gièm pha.
Chắc có lẽ là bọn người Kim, muốn Hoàng thượng và các vị trung thần nghi kỵ lẫn nhau.
Thái Sư Trường Quan vừa dứt câu, mấy vị quan chức đồng thanh hô lên.
- Xin Hoàng thượng suy xét lại.
Nhậm Thái Tuấn nghiến răng ken két, bàn tay đang đặt trên thành ghế bất giác siết chặt lại, gân xanh hiện lên rõ ràng trên mu bàn tay của hắn.
Đúng là một lũi a du nịnh bợ, đợi trẫm xử lý xong bọn người Kim và Hội Hồng Anh, trẫm sẽ tính sổ với các khanh.
Chiêu Dương biết hắn đang cố kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng.
Nhậm Thái Tuấn nhìn Quốc Cửu Lưu Phàm cất giọng đều đều.
- Trẫm cũng nghĩ giống như các khanh, nên mới không xử tử Ngọc Nhi ngay lập tức.
Trẫm sẽ tương kế tựu kế, khiến bọn người Kim xa vào lưới.
Nhậm Thái Tuấn nói đến đây, hắn nhìn Quốc Cửu Lưu Phàm nói tiếp.
- Phải làm khó đến Ngọc Nhi trẫm cũng không muốn, nhưng vì đại sự trẫm không còn cách nào khác hơn.
Mong Lưu khanh thông cảm.
Nhìn thấy Hoàng thượng hạ mình giải thích, mặc dù trong lòng Quốc Cửu Lưu Phàm không phục nhưng ngoài mặt ông không thể làm gì hơn.
- Nếu giúp được Hoàng thượng tiêu diệt bọn phản tặc người Kim, thì dù Ngọc Nhi phải chết thần cũng không hối hận.
Nhậm Thái Tuấn cười sản khoái tán dương Quốc Cửu Lưu Phàm.
- Lưu khanh quả không thẹn danh là trung thần, vì Tống quốc có thể hy sinh cả tình thủ túc.
Nhưng khanh yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc trẫm sẽ thưởng phạt phân minh.
Chiêu Dương ngồi phía sau môi bất giác cong lên, trong lòng thật khâm phục Nhậm Thái Tuấn.
Nàng chưa từng nhìn thấy một màn vu oan giá họa tuyệt vời như vừa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 75: Vu oan giá hoạ
Chương 75: Vu oan giá hoạ