“Để anh Giang Nhẫn cõng em về nhé.”
***
Hô hấp Giang Nhẫn mạnh mẽ kịch liệt.
Mạnh Thính đưa tay chạm vào gương mặt mình, cũng cảm thấy nhiệt độ trên đó nóng đến hoảng hốt.
Giang Nhẫn nói: “Nếu em không muốn đi, vậy thì đừng đi nữa.”
Mạnh Thính như chú thiên nga bé nhỏ bị dọa cho sợ hãi cuối cùng trốn thoát khỏi anh, chạy đến chỗ cô giáo và các đồng đội của mình.
Giang Nhẫn liếc nhìn chiếc khăn ẩm ướt và sữa bò trong tay, rất lâu sau đó anh mới thấp giọng mà cười.
Có phải cô đã thích anh được một chút rồi hay không?
Mạnh Thính quay lại ngồi bên trong xe, cô Trương đưa mắt nhìn thiếu niên mặc đồ thể thao màu đen đứng bên ngoài, chậc chậc cười một tiếng. Không tồi à nha, ngàn dặm xa xôi đuổi theo bạn gái nhỏ à?
Bọn họ cũng không ở lại tòa nhà Thiên Nga nữa mà chuẩn bị đi ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối đến sẽ thông báo danh sách tham dự trận chung kết.
Nếu như trận bán kết hôm nay thể hiện tốt thì ngày mai chắc chắn sẽ được tham gia vào trận chung kết cuối cùng.
Cô giáo Trương cũng không phải người keo kiệt, cô chịu trách nhiệm phí sinh hoạt chung cho cả đội, sẽ được hoàn trả lại sau khi trở về. Vậy nên cô mời mọi người đi ăn món ăn bình dân đặc sắc của thành phố B.
Các thiếu niên thiếu nữ vây quanh ở trước bàn ăn, cô Trương bùi ngùi xúc động khi nhìn từng gương mặt mang theo nét thanh xuân ngời ngời tuổi trẻ.
Trần Oánh thấp giọng hỏi Mạnh Thính: “Cậu học khiêu vũ được bao lâu rồi?”
Mạnh Thính học dương cầm được sáu năm nhưng khiêu vũ thì không giống vậy. Từ năm sáu tuổi cô đã bắt đầu học khiêu vũ, người khác sau khi tan học đã chạy đi chơi thì cô ở trong phòng tập kéo dây chằng. Sau này khi cô mười bốn tuổi thì không còn nhảy nữa và phải mất một khoảng thời gian khá dài để bắt đầu trở lại.
“Tớ đã học từ năm sáu tuổi rồi.”
“Còn sớm hơn tớ nữa, chẳng trách sao cậu nhảy tốt đến vậy.”
Cơm nước xong xuôi cô Trương dặn dò không được đi lung tung, sợ rằng các học sinh có chuyện gì nên chỉ cho bọn họ dạo quanh trong khách sạn.
Trần Oánh vô cùng hào hứng cầm một bộ bài Poker chạy đến phòng Mạnh Thính, đằng sau còn có Trương Hiểu Phương. Cô ấy hỏi Mạnh Thính: “Chơi đánh bài không?”
Mạnh Thính thành thật đáp: “Tớ không biết chơi.”
Trần Oánh ngạc nhiên: “Bài gì cũng không biết sao?”
Mạnh Thính gật đầu một cái.
Khi còn nhỏ cô rất muốn học nhiều thứ lắm, nhưng sau này đôi mắt bị tổn thương, thiếu hụt ánh sáng nhiều năm như vậy, Thư ba ba cũng không đánh bài nên cô cũng không biết chơi luôn.
Trần Oánh rất thích Mạnh Thính, vì vậy nói: “Không sao đâu, để tớ chỉ cho cậu.”
Mạnh Thính cũng không muốn làm cô ấy mất hứng nên gật đầu.
Thế là ba nữ sinh ngồi vây chung một chỗ chơi đấu địa chủ.
Mạnh Thính rất thông minh, hai ván đầu vì chưa thông thạo nên bị thua, nhưng đến ván thứ ba thì cô đã rành quy luật của nó rồi, không cần người khác chỉ cho nữa. Những ván sau đó toàn là Mạnh Thính giành thắng lợi!
Ôi mẹ ơi, Trần Oánh nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng Mạnh Thính biết đánh bài cũng là một chuyện khá thú vị. Nhất là khi tư thế cầm bài của cô không được tự nhiên nhưng nhìn vào đáng yêu vô cùng, người ta cầm bài thành hình giống cây quạt, nhưng Mạnh Thính xếp bài thật lâu mà luôn luôn làm rơi bài.
Trần Oánh vừa cười vừa nói: “Không phải số thứ tự của tớ nằm ở gần phía chót sao? Lúc đó tớ lén lút nhìn qua hàng ghế của ban giám khảo.”
Trương Hiểu Phương thở dài: “Cậu gan thật đó.”
“Có sao đâu, chỉ nhìn thôi mà. Tớ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi lắm nha! Ngồi bên cạnh anh ta hình như là Chu Ý Huyên đó! Chính là nữ diễn viên đóng vai tiên nữ Thanh Loan trong bộ phim truyền hình Thẩm Vấn Tình Yêu kia đó.”
Trương Hiểu Phương thấy hứng thú: “Thật hả?”
“Đương nhiên rồi, người đàn ông trẻ tuổi kia chắc chắn chính là nhà đầu tư rồi. Chậc chậc kẻ có tiền nha.”
Cặp mắt Trần Oánh đảo quanh một vòng: “Cậu có cảm thấy Mạnh Thính còn đẹp hơn rất nhiều so với Chu Ý Huyên không vậy?”
Trương Hiểu Phương vô cùng trịnh trọng gật đầu.
Mạnh Thính không nói được lời nào, bởi vì lúc cô khiêu vũ thì không hề trông thấy dưới khán đài có người nào như vậy. Cô cho rằng dưới đó chỉ có hai loại người, một là khán giả, loại thứ hai chính là ban giám khảo.
Rất nhanh sau đó cô Trương đã gọi Mạnh Thính xuống lầu.
Mạnh Thính sau khi tắm xong đã cùng với hai cô bạn kia đánh bài, bây giờ lại phải một lần nữa thay quần áo xuống lầu.
Cô Trương đang suy nghĩ gì đó, thấy Mạnh Thính đi xuống liền vẫy tay với cô: “Ban tổ chức nói muốn tìm em.”
Mạnh Thính cảm thấy nghi hoặc: “Vì sao muốn tìm em?”
“Cô cũng không rõ nữa, chúng ta không có làm gì thì đừng sợ, đây là cuộc thi rất nề nếp đàng hoàng, để cô đi cùng với em.”
Mạnh Thính gật đầu một cái.
Bên ngoài có một chiếc xe đang đậu, là do tòa nhà Thiên Nga bên kia cho xe đến đón cô.
Ráng chiều ở thành phố nhập nhòe, ban đêm hơi lạnh, Mạnh Thính lúc đi ra ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu trắng.
Xe chạy đến bên ngoài tòa nhà Thiên Nga, trực tiếp đưa giấy thông hành ra liền được đi vào bên trong. Chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự cao cấp, Mạnh Thính cứ có cảm giác không được ổn cho lắm, nhưng có cô Trương ngồi bên cạnh nên có mới có chút cảm giác an toàn.
Xe dừng ngay tại khu biệt thự của tòa nhà Thiên Nga.
Người giúp việc đến mở cửa cho bọn họ.
Cô Trương vỗ vỗ vai Mạnh Thính, dẫn đầu đi vào, Mạnh Thính đi theo sát phía sau.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, có một người đàn ông nho nhã đeo một chiếc kính. Hắn vô cùng phấn khích: “Mau châm trà cho cô giáo và… cô gái nhỏ này.”
Cô Trương đáp: “Cảm ơn nhưng không cần phiền thế đâu, đã khá muộn rồi, anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Ánh mắt ôn hòa của Văn Duệ dừng trên người Mạnh Thính.
Từ khi bước chân vào cửa thì cô gái này không hề nhìn lung tung, cô được giáo dục rất tốt. Trên người mặc đồng phục của đội đến từ thành phố H, mái tóc dài xõa xuống mang vẻ đẹp ngây thơ động lòng người. Chu Ý Huyên làm sao so được so với vẻ đẹp tự nhiên của cô gái này, rõ ràng là khác nhau một trời một vực.
“Là như thế này…” Văn Duệ nói, “Cuộc thi đấu lần này không chỉ riêng việc chọn ra quán quân và á quân, tôi đầu tư vào cuộc thi này chính là vì muốn tuyên truyền cho khu biệt thự trong tòa nhà Thiên Nga này.”
“Mặc kệ kết quả ngày mai có như thế nào, tôi cảm thấy vị bạn học này rất thích hợp với chủ đề lần này của công ty chúng tôi, vậy nên muốn ký kết hợp đồng quay video với cô ấy.”
Cô Trương thở phào một cái, ánh mắt sáng lên, thấy vui thay Mạnh Thính.
Thế mà Mạnh Thính nãy giờ vẫn rất yên lặng khéo léo lại lên tiếng: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn quay video.”
Văn Duệ cười nói: “Vì sao vậy?” Hắn rất có kiên nhẫn, giọng nói của cô gái nhỏ như nụ hoa chớm nở này cũng rất ngọt.
Mạnh Thính mím chặt môi: “Tôi chỉ muốn thi đấu xong rồi về nhà ngay.”
Văn Duệ nhìn làn da trắng như ngọc của cô dưới ánh đèn, sợ mình dọa cô nên cất giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tuấn Dương, quay video xong sẽ đưa cô về nhà có được không?”
Mạnh Thính đứng dậy, cúi chào hắn một cái, sau đó nói với cô Trương: “Cô ơi, chúng ta quay về thôi.”
Cô Trương chỉ đành phải đáp ứng.
Ánh mắt Văn Duệ chợt ảm đạm.
Hắn xoay chuyển chiếc tách trong tay, người giúp việc vội nói: “Tiểu thư, tiên sinh đây còn vì cô và cô giáo đây chuẩn bị bánh kem, xin hãy ở lại dùng xong rồi đi được không ạ?”
Cô Trương đang há hốc miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là người của ban tổ chức gọi đến, muốn bàn với cô Trương về danh sách và một chút quy tắc thi đấu. Cuộc thi ngày mai sẽ được tổ chức vào ban ngày, cách nơi này không xa lắm.
Văn Duệ nói: “Hay là cô Trương một lát nữa đến đón Mạnh Thính nhé?”
Mạnh Thính giữ chặt tay của cô Trương: “Để em đi cùng với cô được không?”
Cô Trương có chút khó xử, cô sờ sờ tóc của Mạnh Thính: “Cô đi một lát thôi, chỗ đó không cho học sinh vào đâu.”
Mạnh Thính không nguyện ý ở lại chỗ này, không biết vì sao, nhưng tóm lại chính là sợ hãi. Cô đối với cảm giác nguy hiểm nhạy cảm vô cùng, cô không thích cái người tên Văn Duệ kia chút nào. Người giúp việc nhiệt tình đặt bánh kem vào tay cô, Mạnh Thính lắc đầu nói không dùng.
Cô Trương đang thay giày chuẩn bị ra cửa.
Mạnh Thính bỗng dưng có loại cảm giác bị vứt bỏ sợ hãi vô cùng, cô đang định đứng dậy.
Cửa lớn đột nhiên bị ai đó một cước đá văng.
Đám người hầu ồn ào rối rít không dám tin mà nhìn sang, có người dám đạp cửa nhà Văn tổng ư?
*ai nào ai nào =))))
Nhưng khi nhìn thấy vị thiếu niên tóc đen mặt mũi đầy ắp sự lạnh lẽo rét buốt kia khiến cho tất cả mọi người đến thở mạnh một chút thôi cũng không dám.
Đằng sau thiếu niên là Cao Nghĩa ngậm đắng nuốt cay chân chó chạy theo.
Đám người hầu rối rít xoay người lại: “Giang thiếu.”
Văn Duệ đang ngồi trên sô pha nở nụ cười chợt tắt ngấm, cuối cùng liền vội vàng đứng lên, cắn răng cung kính nói: “Tiểu Giang gia*.”
(*) sorry mn bây giờ Hedy mới để ý cụm từ này đúng với bản gốc và nghe hay hơn “Giang thiếu gia” nên Hedy sẽ sửa lại nhé, sẽ sửa lun cho mấy chương trước nữa. Với lại nếu người khác gọi Giang thiếu gia thì sẽ gọi là “Giang thiếu”, còn “Tiểu Giang gia” là biệt danh của anh nhà ở thành phố B, rất xin lỗi mn vì sự nhầm lẫn và sơ xuất này, mong mn thông cảm và bỏ qua <3.
Giang Nhẫn đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Năm ngoái lúc anh rời khỏi Giang gia vẫn để một quả đầu bạc chói mắt, trên lỗ tai còn gắn hoa tai kim cương đen, tràn đầy vẻ cương quyết bướng bỉnh bất tuân. Thậm chí vết máu trên khóe miệng anh còn chẳng thèm lau khô, một thân một mình lên máy bay đến thành phố H.
Khi đó Văn Duệ bị anh đánh đến mặt mày trắng bệch, phải đưa vào bệnh viện.
Tất cả mọi người đều cho là Giang Nhẫn phát bệnh, nhưng Văn Duệ biết không phải như vậy.
Mà bây giờ đây, cái tên ma vương này lại trở về. Văn Duệ lớn hơn anh bảy tuổi, nhưng trong tiềm thức lại rất sợ anh. Đùa gì chứ, lớn lên trong trường quân đội, bẩm sinh còn có sức mạnh ghê gớm, còn có bệnh nữa chứ. Đừng nói hắn, ngay đến cả cha Giang Nhẫn cũng không dám động vào tên sói con này nữa là.
Giang Nhẫn nói: “Dao trong phòng bếp đâu?”
Nữ đầu bếp nơm nớp lo sợ cầm dao róc xương đưa tới.
Giang Nhẫn tỉnh táo lạ thường, thậm chí anh cầm con dao vô cùng thành thục.
Văn Duệ cười miễn cưỡng cực kỳ, hắn không dám nhắc đến chuyện quá khứ, ân cần mà hỏi Giang Nhẫn: “Tiểu Giang gia đã trở về, có cần báo cho anh rể biết không? Còn không mau chuẩn bị đồ ăn cho Giang thiếu, ngây ra đó làm cái gì?”
Đám người hầu đều không nhúc nhích, toàn bộ đều nhìn sắc mặt Giang Nhẫn. Ai là chủ nhân ở đây, đã quá rõ ràng rồi.
Sắc mặt Văn Duệ xanh mét.
Giang Nhẫn lãnh đạm nói: “Báo cho cha tôi làm gì? Cứu anh sao?” Giọng điệu anh nhàn nhạt, nhưng không một ai cảm thấy rằng anh đang nói đùa, “Đóng cửa lại.”
Người hầu vội đóng cửa.
Giang Nhẫn híp mắt, giơ cánh tay lên: “Văn Duệ, không phải tình cảm của anh và mẹ tôi rất sâu đậm sao? Đêm nay ông đây đưa anh đi gặp bà ta nhé.”
Suýt chút nữa Cao Nghĩa đã quỳ rập xuống luôn rồi.
Tổ tông à, tôi gọi cậu bằng tổ tông luôn có được không vậy, cậu thật sự muốn giết chết cậu của mình sao!
Văn Duệ cũng biết cũng biết không ổn rồi, hắn đã âm thầm gọi điện cho chủ tịch Giang, sắc mặt trắng bệch, sau đó nói được dăm ba câu: “Anh rể, Giang Nhẫn quay về rồi, đang ở tòa nhà Thiên Nga, nó không được bình thường cho lắm, anh mau cứu em với.”
Cô Trương cũng bị dọa hú hồn, vốn định đi ra ngoài lấy giấy thông báo, anh kêu đóng cửa lại, ngay cả bà cũng bị nhốt bên trong.
Cô Trương cũng biết cái người tên Văn Duệ này, nghe nói là một người rất lợi hại.
Vậy mà cậu thiếu niên kia vừa mới tới, tất cả mọi người đều thu mình lại, không dám phát ra âm thanh nào. Mà khi nghe thấy cậu thiếu niên này nói muốn giết chết Văn Duệ, những người khác ngoại trừ run lẩy bẩy ra chứ không hề dám lên tiếng nói câu nào.
Trong lòng chủ tịch Giang hoảng loạn, kêu Văn Duệ đưa di động cho Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn đưa di động đến bên tai, đầu bên kia chủ tịch Giang gào thét: “Ranh con, mày dám làm càn thì chết với tao, nói cho mày biết tiểu Duệ là cậu của mày, mày…”
Giang Nhẫn khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại, tiện tay ném vào thùng rác.
Anh rõ ràng là đang cười, nhưng Văn Duệ biết thiếu niên này đã nổi cơn tanh bành sắp đến đỉnh điểm.
Giang Nhẫn vốn chính là tên điên, Văn Duệ không còn quan tâm mình có còn phong độ hay không nữa, chạy thẳng đến phòng mình đóng cửa lại! Đúng, phải mau đóng cửa lại!
Giang Nhẫn từ lúc bước vào cửa vẫn chưa liếc nhìn Mạnh Thính cái nào.
Nếu anh càng nhìn cô thì sự tỉnh táo mà anh đang chống đỡ sẽ tan tành mất, sẽ giết chết cái tên Văn Duệ kia ngay trước mặt cô mất.
Cao Nghĩa đương nhiên không thể nhìn Giang Nhẫn phát bệnh, đang định hô hào gọi người đến ngăn chặn Giang Nhẫn lại thì…
Thiếu nữ mà Tiểu Giang gia “vừa gặp đã yêu” kia nhào vào trong ngực của cậu ấy.
Thân thể thiếu niên bỗng chốc căng cứng tựa như một khối đá.
Mạnh Thính ôm chặt lấy vòng eo khỏe khoắn của anh, giọng nói nghẹn ngào: “Giang Nhẫn.”
Tay phải Giang Nhẫn vẫn còn đang cầm con dao róc xương, dưới ánh đèn toát lên sự bén nhọn lạnh lẽo.
Thân thể mềm mại của cô run nhè nhẹ, không biết qua bao lâu sau, con dao róc xương kia rơi xuống, anh tựa như phát cuồng, hung hăng ôm chặt lấy cô.
Mạnh Thính vô cùng sợ hãi, cô giáo để cô lại một mình ở chỗ này.
Cô nhẹ giọng nức nở: “Em thật sự… rất sợ.”
Động tác của anh chậm chạp, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái, sau đó nắm lấy tay cô, ra hiệu người hầu mở cửa.
Anh dắt tay cô đi ngang qua cô giáo Trương cũng đang sợ hãi đứng đó, dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn bà một cái.
Cái nhìn kia khiến cô Trương phải phát run.
Tựa như anh đem bảo bối trân quý của mình giao cho bà, vậy mà suýt chút nữa đã bị bà làm mất rồi.
Cao Nghĩa nhìn theo bóng hai người đi xa dần mới phát hiện ra tim mình đập như đánh trống. Năm ngoái lúc Giang Nhẫn bị chủ tịch Giang đuổi ra khỏi Giang gia cũng chính là vào đêm khuya như vậy.
Nguyên nhân là vì anh đã đánh Văn Duệ vô cùng thảm khốc.
Thân thể vẫn còn để lại di chứng, rốt cuộc là di chứng gì thì không ai biết rõ. Chủ tịch Giang trong cơn nóng giận đã ầm ĩ một trận với Giang Nhẫn, bảo anh cút khỏi cái nhà này. Ông không có đứa con trai mất hết tính người như vậy,
Giang Nhẫn chỉ cười lạnh, lên máy bay đi.
Sau này chủ tịch Giang đau lòng, lại hối hận vô cùng, dù sao anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông, nhưng vẫn không thể bỏ xuống mặt mũi nói nhỏ nhẹ với Giang Nhẫn được.
Lòng bàn tay Giang Nhẫn cầm lấy một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, dẫn cô ra bên ngoài tòa nhà Thiên Nga.
Ở thành phố lớn về đêm sẽ không có những vì sao, chỉ có những ngọn đèn bất diệt thắp lên thâu đêm suốt sáng.
Pho tượng thiên nga nhỏ đặt giữa ao xinh đẹp vô cùng, từng sợi lông vũ đều được chạm khắc tinh xảo. Chúng đứng giữa sóng nước lăn tăn trong hồ, toát lên sự dịu dàng trong sáng trong bóng đêm.
Giang Nhẫn cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ trên hàng mi còn vướng nước mắt của cô.
“Đừng sợ, đừng khóc nữa.”
Mạnh Thính uất ức chớp mắt một cái, dường như không nhịn được, cô giống như một đứa trẻ đã tìm được đường về nhà của mình, nghẹn ngào nói: “Cô Trương kêu em phải ở lại đó, ở lại nơi đó.” Cảm giác bị vứt bỏ kia, chỉ có người nào từng trải qua mới biết được, một người phải đối mặt với một nỗi sợ không thể nào biết được, tay chân như nhũn ra, đầu óc trống rỗng không có cảm giác đáng sợ vô cùng.
Giọng nói mềm mại, muốn bao nhiêu đáng thương có bao nhiêu đáng thương.
Trái tim Giang Nhẫn vỡ thành từng mảnh từng mảnh, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Không sợ nữa, không sao rồi.”
Mạnh Thính gật đầu một cái, trong đôi mắt to của cô vẫn tràn ngập nước mắt.
Giang Nhẫn bưng lấy khuôn mặt cô: “Đừng khóc, em khóc đến mức trái tim anh tan nát hết rồi nè.”
Cô cố gắng khiến cho mình đừng nức nở nữa.
Mạnh Thính cảm thấy thật mất mặt vô cùng.
Cô không khóc nữa, nghe lời kìm nén lại, ngoan ngoãn khiến cho người ta càng thêm đau lòng.
Giang Nhẫn hết cách rồi, dáng vẻ lạnh lùng muốn đâm người kia trong khoảnh khắc này đây đều hóa tan thành nước mất rồi, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, mỉm cười an ủi cô: “Để anh Giang Nhẫn cõng em về nhé.”
Anh thật không biết xấu hổ, nhưng lần này cô lại cảm thấy trong lòng mềm mại vô cùng.
Mạnh Thính đỏ mặt ghé vào trên lưng anh, cánh tay mềm nhũn nhẹ nhàng vòng lấy cổ của anh.
Bước chân của thiếu niên rất vững vàng.
Anh cõng cô ra khỏi tòa nhà Thiên Nga, bảo vệ rối rít hành lễ với anh.
Tiết trời tháng Sáu, gió hè ôn nhu thổi. Đường xá ở thành phố B không có côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng ve mùa hè nào.
Chỉ có từng chiếc đèn đường trong suốt, uốn lượn đến không biết phương nào.
Năm nay anh mười tám tuổi, tấm lưng rộng lớn. Gió thổi mang đến mùi hương trên người anh, nhàn nhạt mùi mồ hôi, nhưng ngoài ý muốn không khó ngửi chút nào. Đó là loại hoóc môn nam tính mạnh mẽ.
Cô nhớ đến mùa đông năm ngoái khi bọn họ leo núi Vạn Cổ, anh cũng giống thế này, cõng cô đi rất lâu rất lâu.
Khi đó trong lòng cô rất không tình nguyện, nghĩ đến cái tên bại hoại này sao không chết vì mệt cơ chứ.
Nhưng mà tối nay, trên hàng mi của cô vẫn còn vấn vương giọt nước mắt chưa khô. Suýt nữa bị người vứt bỏ, cũng suýt nữa phải đối mặt với nỗi sợ hãi không thể nào gọi tên được.
Mạnh Thính mới chợt giật mình, thì ra trong nửa năm qua, Giang Nhẫn đã mang đến cảm giác an toàn cho bản thân cô như thế nào.
Anh vì cô đánh người vào cục cảnh sát, trên bục thẳng thắn đọc bản kiểm điểm, leo núi giành chiến thắng chỉ để mang về đôi giày thủy tinh cho cô… Cô không đuổi anh đi được, tức giận với anh cũng không xong. Anh một lòng rời bỏ cái thế giới đầy khói lửa kia, mang theo ngọn lửa thiêu đốt hết thảy nhiệt độ, chạy đến đây đòi lấy niềm vui từ cô.
Tựa như cả thế giới đều vứt bỏ cô thì anh cũng sẽ không như vậy.
Ở đời trước từ sau khi mặt cô bị bỏng thì thiếu niên này đã bặt vô âm tín không còn thấy bóng dáng nữa. Dần dần, đã trở thành thiếu niên dỗ dành cô trong đêm hè như trước mặt này đây.
Cô yên lặng, Giang Nhẫn sợ cô vẫn còn đang khóc.
Anh lại không biết dỗ dành người khác. Thế là lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho cô: “Gọi điện cho Hạ Tuấn Minh giùm anh, mở loa lên.”
Mạnh Thính gọi cho Hạ Tuấn Minh, bật loa ngoài lên.
Hạ Tuấn Minh quấn khăn tắm trên người, niềm nở gọi anh Nhẫn.
Giang Nhẫn nói: “Kể chút chuyện cười nghe coi.”
Hạ Tuấn Minh: “…”
Trong lòng anh ta nghĩ có phải anh Nhẫn bị bệnh rồi hay không? Hạ Tuấn Minh rất giỏi kể chuyện cười, anh ta thử mở miệng thăm dò.
“Có một cô gái nói với nam đồng nghiệp của mình, tối hôm qua mới mơ thấy anh cưỡi dãy mây bảy màu đến đón em.”
“Đồng nghiệp nam kia đỏ mặt nói: ‘Hả?’”
“Cô gái kia nói: ‘Anh còn lè lưỡi ra với em nữa, lúc đó anh đang ngồi xổm ở bên chân của Nhị Lang thần.’”
*chắc là bé chó nào đó á mn
Giang Nhẫn không nghe thấy tiếng Mạnh Thính cười.
Tuy rằng cũng có chút yếu tố gây cười, Giang Nhẫn mặc kệ có còn mắc cười nữa hay không, khẽ thấp giọng ra lệnh: “Kể tiếp.”
Hạ Tuấn Minh nuốt nước miếng một cái, tiếp tục suy nghĩ, có phải tâm trạng anh Nhẫn đang không tốt hay không? Chậc! Không thì để anh ta kể chút chuyện đồi trụy thử xem sao?
Sau đó anh ta bắt đầu kể mấy chuyện cười thể loại kia.
Vô cùng vô cùng sexy, còn đặc biệt hết sức dễ hiểu và đoán được ngay.
Kể xong tự chính bản thân Hạ Tuấn Minh cười ha ha.
Trong lòng Giang Nhẫn thầm mắng cái tên ngu xuẩn này.
Con mẹ nó đồ đần.
Anh không biết Mạnh Thính nghe có hiểu không, lần đầu tiên trong đời khốn đốn quẫn bách đoạt di động về, cúp điện thoại ngay. Đàn ông con trai xem ba cái thể loại này không có vấn đề gì, thế nhưng anh làm sao có thể kể cho cô nghe cái này được chứ.
Anh sợ tiểu tâm can trên lưng cho là anh đang đùa giỡn cô.
Giang Nhẫn nói: “Để anh quay về xử thằng đó.”
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ ửng, cô khẽ đáp: “Được.”
Trong lòng Giang Nhẫn mềm nhũn.
Tòa nhà Thiên Nga cách khách sạn Mạnh Thính ở rất xa, nếu lái xe phải mất gần một tiếng đồng hồ. Anh cõng cô đi như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể đến nơi.
Nhưng anh lại quyến luyến cô gần gũi với mình giây phút này đây.
Giang Nhẫn sợ cô mở miệng muốn tự mình đi, thế là bắt đầu chuyện trò: “Đến thành phố B đã quen chưa, có chơi vui không?”
Mạnh Thính gật đầu: “Các bạn mới chỉ em đánh bài.”
Giang Nhẫn nhíu mày, đề tài này anh có thể nói tiếp được: “Đánh gì thế?”
Mạnh Thính đáp: “Đấu địa chủ.”
“Thua hay thắng?”
“Thắng.” Âm cuối của cô mềm mại, còn mang theo niềm kiêu hãnh nhàn nhạt.
Anh khẽ cười: “Ừm, Thính Thính thật là thông minh.”
Mạnh Thính đột nhiên có chút thẹn thùng.
Giang Nhẫn nói tiếp: “Muốn chơi gì lần sau để anh dạy cho em.”
“Anh biết chơi gì?”
“Trác Kim Hoa*, đổ xúc xắc…”
(*) Trác Kim Hoa là trò chơi bài giấy dân gian Trung Quốc, với quy tắc so sánh bài độc đáo. Các chơi đơn giản dễ hiểu, kết hợp giữa kiểu chơi so sánh lớn nhỏ của Long Hổ Đấu và dự đoán kiểu bài của Baccarat. Đây là một kiểu trò chơi thử thách trí tuệ và vận may của người chơi. Các bạn có thể tra Google để biết thêm nhé.
Mạnh Thính không lên tiếng.
Giang Nhẫn trong lòng thầm mắng ôi mẹ nó, có phải cô sẽ cảm thấy anh dốt nát kém cỏi lắm hay không? Anh nói chuyện này với cô làm gì chứ? Anh hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “Khiêu vũ có vất vả lắm không?”
Dưới ánh đèn đường, Mạnh Thính có thể trông thấy từng sợi tóc đen nhánh gọn gàng của anh.
Cũng cảm nhận được sự bứt rứt và nỗi bất an chôn sâu trong lòng anh.
Anh nói anh biết đổ xúc xắc khiến cô nhớ đến tiệc sinh nhật của Hạ Tuấn Minh thật lâu trước đây. Cô đến An Hải Đình đòi Thư Lan trả lại chiếc váy cho mình.
Giang Nhẫn nói muốn đánh cược cùng với cô, bảo cô đoán lớn hoặc nhỏ.
Sau đó cô đã thắng.
Anh không chút tức giận nào, chỉ khẽ cười nói: “Ừ, cô thắng rồi.”
Thì ra đã từ rất sớm rất sớm trước đó, anh đã ôn nhu dịu dàng đối đãi với cô rồi.
Anh vì muốn cô quên đi đề tài này mà liều mạng nói đến lĩnh vực mà anh không am hiểu: “Có phải từ khi còn nhỏ đã có thể học khiêu vũ hay không?”
Giọng nói của thiếu niên có chút cứng nhắc, xuyên qua màn đêm của tháng Sáu khiến cho nội tâm của cô bỗng nhiên bị chạm phải một phát.
Nguyên nhân chính xác là do Giang Nhẫn.
Trái tim cô đập thình thịch, đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên khuôn mặt kiên nghị đầy góc cạnh của anh.
Hết chương 55
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bệnh Yêu
Chương 55: Động lòng
Chương 55: Động lòng