“… bảo bối đừng tức giận…”
***
Bạn gái nhỏ của Giang thiếu đã chạy đến đây rồi, không phải đây chính là mối nhân duyên cẩu huyết trong truyền thuyết đó chứ, một thiếu nữ xinh đẹp lặn lội ngàn dặm xa xôi từ thành phố H đến được đây tìm anh.
Giang Nhẫn gọi điện thoại bàn giao cho người khác và dặn dò họ chú ý tình hình, rồi dẫn Mạnh Thính ra khỏi đó.
“Anh rời khỏi có sao không?”
“Không sao.”
“Chúng ta đi đâu thế?”
Anh khẽ dừng lại một chút: “Nhà anh.”
Mạnh Thính mở to hai mắt nhìn anh, bên trong con ngươi màu trà tràn đầy sự kinh ngạc, dường như muốn nói anh điên rồi sao.
Giang Nhẫn nắm chặt tay lái: “Em không muốn à?”
Mạnh Thính chỉ là bị hù dọa một chút, đang là thời điểm ăn Tết mà mang một cô gái về nhà, đương nhiên không thể nào chỉ đơn giản là mang bạn về nhà chơi được.
Cô dĩ nhiên là không muốn rồi.
Chuyện này quá đáng sợ, cô chỉ mới có mười mấy tuổi thôi.
“Mới vừa nãy chúng ta còn cãi nhau đó.” Cô ngượng đỏ mặt, “Anh để em nghĩ lại chút đã.”
“Anh không có cãi nhau với em.”
“Nhưng mà không phải anh đã nói chia tay sao?”
Anh mím môi, cãi nhau cái gì chứ, là do anh quá tuyệt vọng muốn lui bước thôi. Sao anh có thể cãi nhau với cô được chứ, cho dù Mạnh Thính không ở bên anh đi nữa, nhưng anh biết có một số tình cảm cô sẽ không hiểu được đâu.
“Sau này sẽ không nói vậy nữa. Ba anh không ở nhà, anh dẫn em đi đổi bộ quần áo khác.”
Lúc nãy anh có lái xe đến nên bây giờ có xe chở cô đi.
Nghe anh nói ba anh không có nhà, trong lòng Mạnh Thính khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có gì đó là lạ. Nếu bây giờ cô khăng khăng không chịu đi thì chắc chắn anh sẽ lại suy nghĩ nhiều nữa.
Có điều ngay khi bước vào cửa đã thấy ngay một bà cụ ngồi trong phòng khách ăn kẹo hồ lô khiến cô ngây người trong chốc lát, theo bản năng liếc sang Giang Nhẫn. Anh sờ sờ đầu cô: “Đó là bà nội anh.”
Bà nội Giang vừa quay đầu trông thấy cháu trai nhà mình, cười như hoa nở: “Bé Nhẫn về rồi à, bà nội cho con kẹo hồ lô ăn nè.”
Bà cụ vừa nói vừa cầm nửa cây kẹo hồ lô đưa tới.
Bà cụ đã ăn hai viên, còn lại ba viên bà xem như bảo bối mà đưa tới bên miệng Giang Nhẫn.
Bà nội Giang cao một mét năm mươi, cháu trai cao lớn một mét bảy kia đứng bên cạnh bà, nhưng trong mắt của bà, đứa cháu trai ấy vẫn là một cậu bé bốn năm tuổi không ai chăm nom, bị người ta ghét bỏ xa lánh, cho dù bà có trở nên ngốc nghếch đi nữa cũng sẽ không quên.
Giang Nhẫn rũ mắt, anh không chê dơ mà ăn một cái.
Bà nội Giang nhìn cháu trai ăn viên kẹo rồi mới vừa lòng thỏa mãn. Sau đó khi nhìn thấy đứa cháu ngoan của bà đang nắm tay một cô bé, cô bé kia rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy mùa đông tuyết trắng, sợi lông vũ trên làn váy tung bay.
Mạnh Thính khẩn trương lên tiếng: “Cháu chào bà nội Giang ạ.”
Bà nội Giang cực kỳ vui vẻ: “Quan Âm nương nương đến nhà chúng ta rồi! Nương nương có muốn ăn quả Phúc Thọ không ạ?”
Bà đem mứt quả đưa tới bên môi Mạnh Thính.
Mạnh Thính còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay với khớp xương thon dài chợt nắm chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà nội Giang, kéo bà lại. Anh nói: “Bà nội, đừng quậy nữa có được không ạ, bà mau ngồi xuống đi. Dì giúp việc đâu rồi, dì mau qua đây trông bà một lát đi.”
Bà cụ trông có vẻ không được ổn định, thấy vậy rất sợ hãi, sợ rằng Quan Âm nương nương sẽ tức giận vì thấy cháu trai mình quá keo kiệt nhỏ mọn, sẽ không phù hộ cho cháu mình đâu.
Dì giúp việc vội vàng bưng dĩa hoa quả đã chuẩn bị xong cho bà cụ đem đến, dì ấy có chút mất tự nhiên đưa tay lau tạp dề: “Thật xin lỗi Giang thiếu, khi nãy lão phu nhân nói muốn ăn hoa quả.”
Giang Nhẫn vừa muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên. Là ba anh gọi đến, anh nhíu mày: “Anh đi nghe điện thoại.”
Mạnh Thính gật đầu một cái, anh đi đến dãy hành lang trước cửa sổ sát đất tiếp điện thoại.
Chỗ này chỉ còn lại Mạnh Thính và bà nội Giang.
Bà nội Giang vẫn luôn cho rằng cô là một tiểu Quan Âm, vừa xinh đẹp vừa thân thiện. Thấy cháu trai không có ở đây bèn lén lút muốn đem mứt quả đưa cho cô.
Mạnh Thính biết bà cụ tám chín phần đã mắc phải căn bệnh đãng trí của người già.
Hàng mi dài của cô rũ xuống, cắn một viên bà đưa đến.
Bà cụ vui vẻ ra mặt, rồi bà thầm niệm: “Xin Người phù hộ cho cháu trai của con nha Quan Âm nương nương.”
“Vâng ạ.” Cô dịu dàng đáp ứng, mỉm cười cầm khăn giấy lau những vết đường dính trên quần áo của bà.
“Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.”
Lúc Giang Nhẫn quay trở lại thì không có nhìn thấy một màn này, anh chỉ thấy bà nội như một đứa trẻ muốn Mạnh Thính biến ra đồ vật nào đó.
Thiếu nữ mỉm cười nói được, trên người cô không có thứ gì cả, chỉ đành tháo xuống chiếc vòng cổ lông vũ màu trắng đưa cho bà nội Giang làm cho bà cực kỳ phấn khích. Mạnh Thính chỉ có hai thứ thuộc về mình, còn lại đều là của Tuấn Dương, vậy mà đến đây cô còn đưa cho người khác. Chiếc vòng cổ và vương miện đều là hồi trước cô mua khi nhảy múa ba lê.
Bây giờ một cái lấy đi ném Giang Nhẫn, một cái thì cho bà nội Giang.
Vậy mà cứ phải là hai món đồ đó, điều này giống như muốn đâm vào lồng ngực của anh.
Nhà họ Giang không có quần áo cho nữ giới, phải đến bây giờ mới có người đem đến. Giang Nhẫn sợ Mạnh Thính bị lạnh nên gọi cô đi thay quần áo.
Trong biệt thự rất ấm áp nên cũng không lạnh gì mấy. Mạnh Thính nghe lời đến phòng khách thay quần áo, lúc cô thay xong đi ra đã nhìn thấy Giang Nhẫn đang đứng cạnh cửa.
“Bà nội anh không được minh mẫn lắm, em đừng để ý.”
Mạnh Thính lắc đầu.
“Sao anh không cho em ăn mứt quả mà bà nội đưa?” Cô chớp mắt vài cái, ngây ngô tò mò hỏi anh. Anh không cho phép nên bà cụ phải buồn một lúc lâu, thế giới của bà nội Giang thật ra cũng đơn giản lắm. Mặc dù sau đó cô cũng đã lặng lẽ ăn, bà cụ mới có thể vui vẻ trở lại. Bây giờ bên trong khoang miệng của cô vẫn còn lưu lại chút hương vị chua chua ngọt ngọt.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt mềm mại của cô, trầm mặc một lát mới khàn giọng nói với cô: “Đồ vật của bà, có chút dơ.”
Đây là nói thật, hơn nữa đó còn là đồ từ một bà cụ không được tỉnh táo.
Cho nên anh thà rằng để bà mất hứng, chứ không muốn cô phải ăn nó.
Thế nhưng chính bản thân anh ngược lại thì không thèm để ý, cúi đầu tùy tiện nhai một viên.
Mạnh Thính ngây ngẩn cả người. Cô không nghĩ đến Giang Nhẫn có thể nói như vậy.
Cô luôn cho rằng anh rất hung dữ, nhưng người thiếu niên này ngày hôm nay lại để cô nhìn thấy được một mặt biết gánh vác trách nhiệm, biết bao che khuyết điểm, đó là mặt ấm áp và dịu dàng của anh. Anh không chê bà cụ, nhưng lại sợ cô sẽ chịu uất ức và sợ hãi.
Vậy nên anh đã kéo tay của bà về.
Trong nội tâm của cô vừa thấy ấm áp cũng vừa thấy buồn cười.
Chẳng trách sao Giang Nhẫn có thể không gặp chút trở ngại nào mà nhảy xuống nước cứu ông ngoại cô lên, còn cõng ông cả một đoạn đường nữa. Có điều sau đó bị sờ soạng đầu tóc nên mới giận dữ lên thôi.
Trong lòng cô bỗng chốc mềm mại: “Giang Nhẫn, khi nãy bà nội nói em là tiểu Quan Âm nương nương đó.”
Anh cong môi: “Ừ, tại em xinh quá đó.” Còn mặc chiếc váy màu trắng, cho nên bà nội nhận nhầm là đúng rồi.
“Bà còn ước một nguyện vọng.” Mạnh Thính cắn môi, đỏ mặt cười, “Mong rằng em sẽ phù hộ cho cháu trai của bà.”
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại âm thanh từ bộ phim hoạt hình.
Nhịp tim của Giang Nhẫn đập rất nhanh, anh chống ở hai bên cô, khẽ cười hỏi: “Để em phù hộ cho anh hả? Tiểu Quan Âm nương nương?”
Khuôn mặt nhỏ của cô nghiêm túc, giọng nói đầy dịu dàng chân thành: “Không phù hộ mấy tên bại hoại và lưu manh.”
Anh không nhịn được cười: “Không sao, anh cũng không phải tín đồ gì, cũng không có tín ngưỡng nào. Anh muốn, tự mình đến.”
Anh cúi đầu xuống hôn cô. Anh đã nhớ cô lâu lắm rồi, kể từ năm ngoái cô đứng khóc trước phòng bệnh của anh, cho đến lúc toàn bộ thành phố B bị tuyết lớn bao phủ. Trong lòng của anh thê lương vô cùng, nhưng lại có một khát vọng sâu sắc nào đó tồn tại.
Mạnh Thính không muốn cho anh hôn, mặc dù anh đã dỗ dành cô rất tốt, nhưng anh cứ động một tí là phát bệnh, suýt chút nữa đã chia tay luôn rồi, hơn nữa đây còn là nhà anh, anh không thể nào chú ý một chút được hay sao?
Cô đẩy mặt anh ra, không cho anh chạm vào mình nữa.
“Em còn chưa có tha thứ cho anh đâu đó, anh nói không quan tâm đến em cũng không cần em nữa, giờ nói muốn liền muốn, làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Nếu lần sau mà còn xảy ra chuyện gì nữa, anh lại lạnh lùng như băng, cô chỉ là một người dân bình thường, anh không muốn gặp cô thì cả cuộc đời này cô cũng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa. Cô không phải Giang Nhẫn, không chịu được sự giày vò tới tới lui lui như vậy.
Cô chống lên bờ vai anh: “Em vẫn chưa nguôi giận đâu.”
Tuy nói vậy nhưng giọng của cô vẫn mềm mại ngọt ngào, vô hình làm cho người ta yêu mến đến muốn giao nộp cả tính mạng.
Yết hầu anh khẽ giật: “Vậy phải làm sao em mới chịu tha thứ?”
Cô mờ mịt nhìn anh khiến trái tim anh như bị tan chảy mất rồi.
“Đều tại anh không tốt, bảo bối đừng tức giận nha. Em yêu cầu anh làm bất cứ điều gì để bồi tội đều được hết, anh không thể nào không cần em được.”
Anh thấp giọng gọi hai tiếng ‘bảo bối’ một cách tự nhiên vô cùng, giống như đã sớm gọi ở trong lòng hàng trăm hàng nghìn lần rồi, hai tai cô đều đỏ ửng lên, cái xưng hô xấu hổ gì đây cơ chứ. Mà Giang Nhẫn là ai cơ chứ, làm gì có giới hạn nào, anh nói có liền có, cho dù bây giờ có nói dối đi nữa cũng đều được.
Mạnh Thính cố gắng xem nhẹ cách xưng hô kia của anh: “Em phải về rồi, đã đặt vé máy bay vào tối nay. Ba và em trai em đang đợi em về ăn bữa cơm đoàn viên.”
Dù sao cũng phải đón Tết, cô đã sớm thông báo cho Thư ba ba biết đêm nay sẽ trở về, Thư Dương cũng sẽ đến đón cô. Cô ở lại đây cũng không tốt lắm, hơn nữa còn ở trong nhà người khác càng không thể nào.
Con ngươi Giang Nhẫn khẽ nheo lại.
Cô trở lại bên cạnh anh mới ngày đầu tiên đã muốn vội vàng quay về nhà, chuyện này khiến cho Giang Nhẫn có cảm giác như mình bị ép đến phát điên nên mới nảy sinh ra ảo giác như thế này.
Trong ảo giác ấy, cô nói với anh rằng cô thích anh, trong lòng cô anh không phải là người không trọn vẹn.
Trong khoang miệng như có mùi máu xuất hiện, cảm nhận được cơn đau đớn và mùi máu tươi, anh mới nhận ra đây là hiện thực không phải ảo giác, trái tim đập liên hồi như vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Anh đi về cùng với em.”
Mạnh Thính vội vàng lắc đầu.
Giang Nhẫn cũng không phải một thân một mình, sắp sang năm mới, anh chạy đến nhà cô, nói không chừng sẽ bị Thư ba ba cầm chổi đuổi cổ. Huống chi còn có ba và bà nội của anh thì làm sao đây?
“Em trai em sẽ tới đón.” Cô chớp mắt vài cái, “Anh quay lại thành phố B có học hành không?”
“Ừm.” Phần lớn thời gian là lên kế hoạch.
“Vậy anh nghỉ ngơi một chút rồi đến thành phố H sau đi.”
Giang Nhẫn không nói, đôi mắt đen trầm tĩnh. Dường như cảm nhận được sắp sửa phải chia xa.
Mạnh Thính không nhịn được cười: “Em phải chăm chỉ học hành để tham gia kỳ thi đại học, yêu sớm sẽ ảnh hưởng thành tích.”
Giang Nhẫn thì chưa bao giờ có được thành tích nào.
“Trong danh sách tuyển thẳng em không tìm được trường đại học nào thích hợp hết, Giang Nhẫn, em phải thi đậu đại học B nha.” Bởi vì có anh ở nơi này.
Anh giật mình.
Dường như không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, anh vẫn luôn biết thi đại học là giấc mơ của cô, ấy vậy mà lại có một ngày, giấc mơ ấy của cô lại có liên quan đến anh. Anh vẫn cho là, phân lượng của anh ở trong lòng cô vẫn luôn kém xa so với người nhà của cô, anh chỉ biết mơ ước tự mình biết mình mà thôi.
Đến tận khi anh đưa cô ra sân bay vẫn còn cảm thấy quá hoang đường.
Mạnh Thính đạp lên bóng đêm chuẩn bị lên máy bay, anh bực bội nới lỏng cà vạt của mình.
Cô đã dạy anh phải phấn đấu trong một thời gian dài, không cần để ý đến ngày trôi.
Nhưng mà mẹ nó ai mà chịu được ngày dài trôi qua chứ.
Cô đã đi đến chỗ soát vé, Giang Nhẫn bỗng nhiên sợ hãi sang mùa xuân năm sau cô sẽ thay đổi tâm ý mất.
Anh nắm chặt cổ tay cô: “Hoắc Nhất Phong, em có thích hắn ta không?”
“Không có.” Cô lắc đầu, thật muốn cắn anh một phát mà.
“Vì sao không thích?”
Hoắc Nhất Phong cũng không phải Từ Gia, hắn có tiền có sắc, thành tích còn tốt như vậy, không có chút khuyết điểm nào. Giang Nhẫn cũng đã điều tra qua, người này nhân phẩm quả thật không tệ chút nào.
Cô nghiếm hàm răng nho nhỏ, tên khốn này thật khiến người ta tức điên mất thôi. Anh hỏi vì sao không thích ư? Không lẽ người con trai nào ưu tú cô đều phải thích hết sao?
“Anh hi vọng em thích anh ta?” Cô bị chọc tức chết mất rồi, “Vậy em thử một lần xem sao.”
“Không cho phép.” Anh nói, “Không được thích hắn.”
“Nếu nhất định thích thì sao?”
Anh lẳng lặng nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Thính vậy mà đã hiểu được ý của anh. Thế là cô rùng mình.
Cô lại bị Giang Nhẫn hù dọa nữa rồi.
Anh nhắm lại cặp mắt đen nhánh kia, ôm lấy cô, chui vào cổ của cô: “Đừng thích hắn, cũng đừng thích bất cứ người nào khác. Anh yêu em.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bệnh Yêu
Chương 70: Bảo bối
Chương 70: Bảo bối