Không khí trong đông cung nặng nề không ai nói câu nào. Dương Thiên Phong vẫn cười hì hì mang trống lắc ra cùng Nhạc Xích Vũ chơi. Hắn biết nàng cũng không vui vẻ gì nên mới dỗ ngọt nàng, trong lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu. Nhưng yên tâm, nàng rất nhanh hắn sẽ giúp nàng lấy lại được dung mạo vốn có.
Nhạc Xích Vũ nhìn theo cái trống lắc tâm trạng cũng tốt hơn không ít. Nàng chỉ là nhắc lại chuyện quá khứ thôi mà, dù sao nàng cũng biết được cách chữa vậy thì việc gì phải buồn bực nha.
Nàng hơi nghiên đầu nhìn sang sỏa trượng phu nói: “Tướng công tâm trạng không tệ.” Hắn sỏa nên bất cứ lúc nào cũng có thể cười, nếu lúc này nàng rời đi có lẽ hắn cũng sẽ không buồn bao lâu đâu.
Dương Thiên Phong hề hề cười ra tiếng nhỏ đáp: “Có nương tử ta luôn cao hứng.” Nàng lại muốn bỏ đi? Đừng mơ tưởng nữa, không có khả năng, tuyệt đối không có.
Tâm Nhạc Xích Vũ lại như đeo đá mà chím đến vô tận, đời trước lúc vừa thành thân hắn cũng không có dính nàng như vậy a. Vậy...khi nàng rời đi hắn sẽ thế nào?
Ngay khi nàng còn đang suy tư hắn lại nói thêm một câu giọng điệu pha trộn mười hai phần vui vẻ: “Nương tử nương tử, nàng đã hứa rồi nên ta càng cao hứng, nàng sẽ không rời đi nữa, không đi nữa.” Nói xong lại vài cái hôn hạ xuống gò má của nàng.
Thiệu Khánh hậu ngồi bên trên nào nghe được đoạn đối thoại kia chỉ là nhìn thấy một màn liền cũng là vui vẻ. Nếu nhi tử của nàng thích, mà, Nhạc Xích Vũ cũng đã hứa rồi vậy liền không lo lắng nữa.
Mọi người nói chuyện qua một lúc. Dương Cảnh Phong cùng Thiệu Khánh đế còn phải giải quyết chính sự nên trước rời đi. Dương Thiên An còn phải học nên cũng không lưu lại lâu hơn. Mai thị phải chạy về phủ, từ lúc trượng phu nàng mất thì nàng bận rộn hơn trước rất nhiều.
Dương Thiên Phong vì lúc nãy lỡ miệng nói là tối qua ngủ không ngon nên vẫn phải giả vờ buồn ngủ. Thế nên Thiệu Khánh hậu giữ hắn lại trong tẩm cung nghỉ ngơi. Nhân tiện chính là nhét vào não hắn mấy chuyện phòng sự để nhanh chóng có tôn tử bế.
Nhạc Xích Vũ cùng Dư thị có thời gian liền cùng nhau dạo Phượng hoa viên trong đông cung. Cả hai thả bộ đến một lương đình rồi ngồi xuống, khiển đám cung nhân bên cạnh lui một đoạn khá xa Dư thị mới nói:
“Nhị hoàng tẩu thật có phúc a, nhị hoàng huynh yêu thương ngươi như vậy.”
Nhạc Xích Vũ có chút cười mếu, chính vì vậy mới là không có phúc. Lúc trước Dư thị cùng nàng Mai thị và Dương Thiên An cũng đi được rất cận. Chỉ là mấy thứ Dư thị nói nàng hoàn toàn nghe đến lùng bùng lỗ tai, nghĩ mãi mà vẫn không thể tiếp thu được a.
“Tam đệ muội quá lời rồi.” Dư thị không như các nữ tử khuê các khác mà tính tình rất hào sảng như nam tử vậy, trò chuyện với nàng ta một chút áp lực cũng không có: “Ta thấy tam hoàng đệ đối với tam đệ muội cũng là rất ân cần chu đáo a.”
Dư thị thở dài thường thượt, nàng là mệnh khổ mà. Ở hiện đại bị ba mẹ bắt đi xem mắt, bỏ trốn thành công mà lại xuyên qua. Lại còn xuyên ngay trên người một tân nương trên kiệu hoa mới đau lòng chứ.
Tân nương này chính là vì không muốn gả cho một tên tàn phế như Dương Cảnh Phong nhưng bị bức ép nên mới tự sát trên kiệu hoa. Nàng là đứa kém may mắn nhập vào xác nàng ta nên gả thay a.
Mà tên đó tính khí thất thường chỉ biết cùng nàng khắt khẩu có gì tốt mà nhắc đến chứ. Nam nhân liền phải như Dương Thiên Phong vậy mới là tốt, không quan trọng dung mạo, lại có thể hôn lên những nốt mụn nước ghê gớm kia, nàng thật là khâm phục a.
“Ai...đừng nhắc đến hắn nữa không có điểm nào tốt đẹp đáng đề cập.” Nàng xua xua tay tiện thể nẻ hạt dưa cho đỡ buồn miệng.
Nhạc Xích Vũ che miệng mỉm cười, Dư thị chính là như vậy, không chút ý tứ. Cả tục danh của Dương Cảnh Phong cũng bị nàng ta mang ra để mắng. Đột nhiên đầu nàng lóe lên một đạo ánh sáng.
Đời trước Dư thị đã từng nói cùng nàng nàng ta biết cách chữa bệnh si ngốc của Dương Thiên Phong. Chỉ cần dùng châm châm vào huyệt đạo trên đầu làm tan huyết tụ là được, chỉ là, hắn sẽ không nhớ đến ký ức cùng nàng lúc si ngốc.
Nàng đã từng rất do dự, luôn miệng hỏi hắn, hắn đều nói sẽ không quên nương tử. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì xảy ra chuyện kia hắn nhớ lại, còn nàng cầm hưu thư rời đi.
Nhưng quan trọng chính là làm sẽ để Dư thị mở lời đề nghị kia. Nếu là nàng ta lại đề nghị nàng sẽ không chút do dự mà đáp ứng. Trước khi nàng đối với vị sỏa trượng phu này lưu luyến không thể rời xa thì nàng nên sớm thức tỉnh trước khi quá muộn. Tự mình từ bỏ luôn tốt hơn đến bị người đuổi đi, mất hết thể diện, những chuyện như vậy đời trước nàng làm không ít rồi. Nàng là một công chúa phải có cốt cách khí chất của một công chúa, tuyệt không bi lụy.
Dư thị thấy được Nhạc Xích Vũ nghĩ đến xuất thần liền quơ quơ tay trước mặt nàng ta: “Uy uy, nghĩ gì lại xuất thần như vậy?”
Nhạc Xích Vũ mỉm cười, hơi cúi đầu, vẫn là bản thân tự đề cập thôi: “Tam đệ muội...” Đời trước nàng cùng Dương Thiên Phong luôn khắt khẩu, một hôm để Dư thị thấy được liền mới đề nghị. Lúc sau hai người bắt đầu hòa hợp nàng mới nghĩ đến muốn giúp hắn lấy lại trí nhớ.
Dư thị giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng: “Đừng gọi tam đệ muội gì đó nữa, nghe mệt chết được. Sau này ta gọi người A Vũ ngươi gọi ta A Tịch, được không?” Người người đều tam đệ muội đến nàng nhức đầu.
“Được.” Hiện không phải là lúc đôi co vấn đề này. Dù sao tuổi nàng so với nàng ta cũng là bằng mà do trượng phu nàng sinh trước trượng phu của nàng ta nên được gọi một tiếng nhị hoàng tẩu mà thôi.
Dữ thị nghe xong mặt mày nở hoa. Trừ Nhạc Xích Vũ ở đây không ai chịu gọi nàng như vậy cả. Cái thời đại hủ lậu này rốt cuộc nàng cũng tìm được một người có cùng tiếng nói: “Được rồi, lúc nãy ngươi nói nói tiếp đi.”
“Là như vậy...” Nhạc Xích Vũ mỉm cười kể ra: “Thấy vương gia cứ như vậy ta rất lo lắng, nhưng là không có cách điều trị a. Nếu có người có thể trị được thì tốt biết mấy.” Mấy câu sau tựa như than vãn nhưng thực chất là để Dư thị có cơ hội bắt đầu nói.
Dư thị mở to mắt ra nhìn chằm chằm Nhạc Xích Vũ. Lúc nàng biết Dương Thiên Phong cũng là muốn giúp hắn trị, chỉ là không ai tin nàng nên nàng cũng không tiện mở miệng. Hiện Nhạc Xích Vũ lại nói thế, quả nhiên lão thiên gia cũng đã mở mắt nhìn đến nàng rồi.
Là nữ nhân ai mà không muốn trượng phu của mình toàn vẹn chứ. Lại nói lấy một tên soái ca, quyền thế như vậy nhưng bị ngốc thì có ý nghĩa gì.
“Kỳ thực ta biết các trị a.”
Dư thị lại tiếp tục lải nhải ba hoa về y học của hiện đại như đời trước vậy, khiến Nhạc Xích Vũ không thể hiểu được chữ nào. Nàng chỉ biết Dư thị có thể trị được mà thôi.
“Vậy mai ta mang vương gia đến Việt vương phủ có được không?”
“Được, ta luôn hoan nghênh nha, tốt nhất ngươi mỗi ngày mỗi đến đi. Ta ở trong phủ chán muốn chết, Dương Cảnh Phong tên tính khí thất thường kia lại nghiêm cấm ta xuất phủ mới đáng chết chứ.”
Dư thị nói đến đây lại vỗ bàn sinh khí. Bức hôn xong ngay cả tự do cũng bị hạn chế, còn chưa nói tới một nữ nhân thế kỷ hai mười một bị ép quản lý phủ, mỗi ngày đều là mắm muỗi gạo đường, lông gà vỏ tỏi. Làm ơn đi, nàng học y có được hay không? Đây là mai một tài năng của nàng a.
Nàng từng đề nghị Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu để nàng đến thái y viện cũng tốt, đỡ mốc meo trong phủ, thế mà chỉ nhận được câu ‘nữ nhân nên hảo hảo quản lý tốt phủ đệ của mình’, thật tức chết nàng.
“Vậy quyết định như vậy đi.” Nhạc Xích Vũ cười đến híp mắt. Nàng sắp được đến Ngạn quốc rồi.
Dư thị quan sát các nốt mụn nước của nàng rồi lại đưa tay ra giúp nàng chẩn mạch. Đôi mày liễu nhíu chặt, quả nhiên một loại mạch tượng kỳ lạ, mỗi lần để tay vào đều là không giống nhau.
Nhạc Xích Vũ cười hì hì nói: “Chỉ cần giúp vương gia là được rồi, ta trúng độc cũng lâu như vậy quen rồi.” Nàng biết cách chữa cơ mà, vẫn là không nên làm phiến người ta nhiều.
“Ân.” Dư thị cũng hảo sảng không bức ép người làm chuột bạch cho mình thí nghiệm.
Bọn họ nói chuyện cũng được một lúc lâu đã thấy Dương Thiên Phong bay ra ôm lấy Nhạc Xích Vũ: “Nương tử nương tử, nàng đang nói chuyện gì vui như vậy?” Khó có được thấy thê tử cười vui vẻ như vậy a, hắn cũng cao hứng không ít.
“Không có gì.” Nhạc Xích Vũ đáp xong liền hướng Dư thị nói: “Thời thần không còn sớm, ta cùng vương gia sớm hồi phủ trước.”
“88!” Dư thị vẫy tay chào sẵn tiện nói ngôn ngữ của hiện đại. Mắt nàng nhìn theo bóng lưng của đôi phu thê đang xa dần mà chán nản. Khi nào nàng mới tìm được nam tử yêu thương nàng như thế a.
Đôi phu thê này nghe đến hai đời rồi đương nhiên là không chút hiếu kỳ rồi. Đổi lại là đời trước Nhạc Xích Vũ sẽ hỏi đi hỏi lại nhưng hiện chính là không có nha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Hòa Thân
Chương 22: Cực kỳ cao hứng
Chương 22: Cực kỳ cao hứng