Sáng ngày mai, mọi người đồng loạt tiếng cung dự yến. Dương Thiên Phong cực kỳ không an tâm bám lấy Nhạc Xích Vũ không chịu rời dù chỉ là một tấc.
Thiệu Khánh đế cười đến híp mắt nói vài câu khen thưởng cùng nâng ly chúc mừng Phan Lập lần này trở lại. Hôm nay vừa đúng chính là trừ tịch nha. Ca cơ, nhạc ti ở giữa chính điện hợp tấu vì mọi người trợ hứng, ánh mắt của ai cũng nhìn về phía bọn họ.
Phan Lập đảo mắt nhìn qua Nhạc Xích Vũ vẫn đang mang đấu lạp, hắn thực sự nghĩ không ra một nữ nhân xinh đẹp như vậy vì sao vẫn phải mang đấu lạp để che. Mặt lại bất giác quan sát Dương Thiên Phong ngồi ở bên cạnh nàng đang ăn cực kỳ vui vẻ.
Hắn lại nhìn sang Mai thị. Năm đó lúc nàng cùng Dương Hoài Phong thành thân không lâu hắn mới trở về. Lâu như vậy gặp lại nàng càng ngày càng xinh đẹp.
Mai thị nhìn thấy hắn liền cầm ly rượu nhỏ trước mặt nâng lên ngụ ý kính rượu, rồi lại đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Môi nàng nở một nụ cười, vẻ đẹp của một phụ nhân cũng có thể khiến người say mê trong đó.
Dương Thiên An ngồi bên trên cũng sợ ánh mắt kia. Chỉ là không lâu ánh mắt đó liền đảo lên người nàng khiến thân thể nàng khẽ run. Không hiểu nỗi vì sao nàng lại có cảm giác sợ thế này.
“Hoàng biểu muội, đã lâu không gặp, ta kính hoàng biểu muội một ly.” Phan Lập cực kỳ sảng khoái nâng ly hướng Dương Thiên An nói.
Dương Thiên An nở một nụ cười méo mó cũng cầm ly lên hướng hắn: “Tạ biểu ca.” rồi đưa lên miệng.
Đôi mắt của Phan Lập hàm tiếu ý bám chặt vóc người đẫy đà cùng dung mạo của Dương Thiên An không rời. Đôi môi ngậm lấy miệng ly kéo cao thành một nụ cười.
Dư thị vốn là ngưỡng mộ Phan Lập từ hôm qua đến giờ, nên hôm nay tiến điện đã vô số lần tựa như vô tình nhìn. Thế nên nàng nhìn thấy rõ hết vào mắt. Khi hắn nhìn thấy Nhạc Xích Vũ ánh mắt có chút gì đó rất khác thường, dương như là thất vọng lại có chút tiếc nuối.
Nhưng ánh mắt khi lúc dừng trên người Mai thị cùng Dương Thiên An lại trở thành thèm khát. Điều này khiến nàng bất khả tư nghị, chớp mắt vài lần vẫn là có được cảm giác này. Tay nàng bất giác túm được thứ gì đó cố sức nắm chặt, đầu cúi thấp đến cực điểm.
Dương Cảnh Phong đang lâm vào trầm tư, mắt nhìn vũ cơ nhưng tâm trí lại bay đi nơi nào. Đột nhiên bị Dư thị túm lấy tay khiến hắn giật mình hồi qua thần. Trừng mắt lên tay của Dư thị vốn là muốn phát tác nhưng còn cố kỵ mọi người, chỉ là thấy được tay nàng run cực lợi hại hắn kinh ngạc nhìn mặt nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, chút xanh chút trắng cứ như hôm ở miếu hoang vậy. Không lẽ ở hoàng cung cũng có những thứ đó. Hắn lại đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vậy không phát hiện gì.
“Nữ nhân chết tiệt, ngươi bám lấy tay bổn vương làm gì?”
Nàng không muốn nghĩ đến, nhưng đây, rõ ràng chính là ao ước thê tử của người khác. Đó là ngụy quân tử! Nếu lúc đầu người đầu tiên hắn nhìn là Mai thị nàng còn không dám chắc như vậy. Dù gì trượng phu của nàng ta đã mất năm năm rồi chuẩn bị bước qua năm thứ sáu, nếu là tái giá cũng không có gì.
Còn hắn muốn có Dương Thiên An cũng là bình thường, ở cổ đại chỉ cần không cùng họ liền có thể thành thân bất kể quan hệ máu mủ gần thế nào. Bọn họ đâu có biết gì đến di truyền học của hiện đại đâu chứ.
Chỉ là, người đầu tiên hắn nhìn chính là Nhạc Xích Vũ. Khi phu thê Dương Thiên Phong tiến điện nàng nhìn thấy đáy mắt hắn lóe lên sự hưng phấn. Nhưng Nhạc Xích Vũ là một xấu nữ, thế nào có thể để nam tử động tâm.
Nghĩ đến đây đột nhiên bị âm thanh trầm thấp của Dương Cảnh Phong khiến cho tỉnh hồn. Biết bản thân thất thố nàng rút tay lại nhưng không hung hãn trả lời hắn như trước nữa. Có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi, xem ra đêm qua lo mơ mộng không nghỉ ngơi tốt.
Nàng đứng lên hành qua lễ rồi ra ngoài đổi chút không khí.
Ngồi ở một góc hoa viên không người đột nhiên âm thanh ở phía sau vang đến: “Tam hoàng biểu đệ muội không khỏe sao? Có cần gọi thái ý xem qua?”
Dư thị giật mình qua lại, rất nhanh nàng mỉm cười: “Không có, bên trong có chút ngột ngạc nên ta ra đây, ngươi làm sao cũng ra đây nha?”
Phan Lập nhìn Dư thị cười đến híp mắt: “Ta thấy sắc mặt của tam hoàng biểu đệ muội có chút không tốt nên cũng theo ra xem.” Nữ nhân này cũng rất mị người a, lại phải gả cho một tên tàn phế như Dương Cảnh Phong thật đáng tiếc. Nhưng rất nhanh thôi nàng sẽ là của hắn.
Mâu tử của Dư thị nhất run, quả nhiên nàng nghĩ đúng rồi. Không phải hắn che giấu không tốt, mà là nhãn thần của một người sẽ không biết gạt người, nhất là ý muốn chiếm hữu của hắn quá mạnh mẽ nên bộc phát ra từ đáy mắt.
“Ha ha, có lòng rồi, ta vào trong đây.” Đến xưng hô nàng cũng thay đổi.
Chân còn chưa nhấc đã bị âm thanh của hàm tiếu của Phan Lập giữ lại: “Chậm đã, tam hoàng biểu đệ muội đây là vì sao lại xa lánh ta như vậy?”
Dư thị có chút mồ hôi đầy đầu, nàng không biết võ công a, mà nam nhân này lại nguy hiểm như vậy phải làm sao thoát thân. Đúng lúc này thì cứu tình đến.
“Hóa ra vương phi ở đây, bổn vương tìm nàng nãy giờ.”
Âm thanh tới, sau bụi cây cũng dần dận lộ ra chiếc mộc lăn. Dương Cảnh Phong ngồi trên mộc lăn từ từ xuất hiện trong mắt hai người.
Hắn vốn là không muốn để ý nữ nhân này, chỉ là mẫu hậu thấy sắc mặt nàng không được tốt cho người xuống hỏi hắn. Đúng lúc hắn lại thấy được Phan Lập không có ở vị trí nên chạy ra. Không ngờ lại thấy được, vốn nghĩ Dư thị sẽ cùng Phan Lập thân cận, ngoài ý muốn chính là nàng lại tránh né. Vậy lúc nãy thái độ của nàng trong chính điện cũng là vì Phan Lập đi?
Dư thị không chút nghĩ ngợi lập tức nhào vào lòng hắn: “Ta cũng muốn trở lại tìm ngươi.” Cả người nàng run rẩy không kiềm nén được, nước mắt cũng như vậy mà như thác tuôn ra.
Phan Lập nhìn thấy Dương Cảnh Phong thì đầy mắt chán ghét. Tên tàn tật này dám phá đi chuyện tốt của hắn. Nhưng nhìn thấy Dư thị như vậy vì sao lại không như những gì hắn điều tra. Vốn nghĩ hai người này luôn xích mích vậy thì hắn đoạt Dư thị trước hai người kia để sau, nhưng bây giờ...
“Ta chỉ vừa trở về thấy được tam hoàng biểu đệ như vậy cũng rất đau buồn nên tìm tam hoàng biểu đệ muội hỏi rõ. Biết đâu ta lại có thể tìm được danh y chữa khỏi.”
Dương Cảnh Phong hơi nở nụ cười, nói lời khách sáo: “Vậy thì làm phiền biểu ca rồi, dù gì cũng là bệnh trạng của ta, sau này biểu ca muốn hỏi cũng nên tìm ta, ta nhất định nói rõ ràng không cần làm phiền nàng.”
Trong lòng hắn cũng kinh hách không giải thích được. Dư thị cũng sẽ có lúc như vậy sao? Hắn cảm nhận được nàng đang khóc a. Từ lúc nàng gả cho hắn đến giờ trừ khi nàng ở trước mặt phụ hoàng mẫu hậu giả khóc để hắn bị la mắng trách phạt cùng lần trong miếu kia ra hắn chưa từng thấy nàng khóc nha.
Thấy được chút không cam lòng của Phan Lập khiến hắn hả dạ thế nên tay cũng nâng lên ôm lấy Dư thị. Người ngoài nhìn không biết cứ nghĩ phu thê tình thâm.
Phan Lập không muốn nhìn nữa nói thêm vài câu liền bỏ đi. Có lẽ một nữ nhân không trượng phu bên cạnh vô cùng tịch mịch như Mai thị mới dễ thu phục nhất.
Sau khi hắn đi Dư thị sụt sịt mũi đưa tay lau nước mắt rời khỏi lòng của Dương Cảnh Phong đứng lên. Nàng muốn về hiện đại a, ở cổ đại cái gì cũng không làm được còn đứng trước áp lực nguy hiểm thế này.
Dương Cảnh Phong nhìn nhìn nàng một hồi mới hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”
Dư thị trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, khí khái hừng hực lại vì tức giận mà tràn đầy: “Liên quan gì đến ngươi.” Nàng khóc đến như vậy hắn chỉ muốn biết nội dung của đoạn đối thoại mới vừa rồi. Loại nam nhân không có lương tâm này nên sớm tuyệt chủng mới đúng.
“Nữ nhân chết tiệt, bổn vương vừa mới cứu ngươi.” Tức chết hắn mà, uổng công lúc nãy hắn còn đồng tình với nàng, bề ngoài chỉ là lừa người.
“Ngươi còn muốn cô nãi nãi cảm tạ ngươi? Có tin ta mang chuyện của ngươi đi công bố thiên hạ không?” Dư thị lại đanh đá quên mất chuyện đáng sợ lúc nãy.
“Ngươi khen hắn tốt đẹp như thế lại sợ đến không, bổn vương còn đang dự tính bảo phụ hoàng cho ta hưu ngươi để ngươi gả cho hắn.” Dương Cảnh Phong lại đắc ý nói một câu.
Dư thị hừ một tiếng rõ mạnh, “Ngươi chết tâm đi, phụ hoàng sẽ không đáp ứng đâu.”
“Chẳng phải ngươi rất thích bị hưu sao?”
“Không tới lượt ngươi nói.”
“...”
Thế là đôi phu thê ở góc bên đó đấu khẩu không ngừng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Hòa Thân
Chương 48: Hãn nữ cũng khóc
Chương 48: Hãn nữ cũng khóc