Lại qua đi hai ngày, trong ngoài Ngạn quốc đều yên ắng như bình thường, một chút sóng gió cũng không có, kể cả tin tức liên quan đến Phan Lập. Nhạc Xích Vũ vẫn là bồi Dương Thiên An chỉ là không ai nhắc đến chuyện hồi Kim quốc.
Đến tối, ngoài trời đen như mực, trăng tròn to sáng rỡ treo trên bầu trời cao, nguyệt quang ánh xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá dày đặt của rừng cây. Bóng của những cái chong chóng khổng lổ theo nguyệt quang đổ dài trên mặt đất.
Đột nhiên có một bóng người hắc sắc đứng ở nơi đó. Chỉ là bóng người kia còn chưa kịp làm gì liền đã bị một đoàn binh sĩ bao vây, lồng đèn trên tay đám binh sĩ ánh cùng nguyệt quang soi rõ dung mạo của bóng người kia.
Đó chính là Phan Lập. Chỉ thấy hắn sắc mặt vô cùng ngạc nhìn như thể còn chưa tin tưởng chuyện xảy ra trước mắt. Tròng mắt đảo qua đám binh sĩ đang chĩa tiêm thương ở xung quanh mình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này binh sĩ tách sang hai bên nhường ra một con đường, chỉ thấy Dương Thiên Phong cùng Hàn Chĩ Vỹ sóng đôi bước đến. Phan Lập ngửa đầu lên trời cuồng tiếu.
“Nghĩ không ra kế hoạch của ta đều bị đám người Kim quốc các ngươi phá hoại.”
Dương Thiên Phong khép hờ mắt nhìn thứ trong tay Phan Lập, hắn đoán được thứ kia là gì. Bất quá hiện tại không phải là lúc kích động Phan Lập: “Ta cũng nghĩ không ra phụ hoàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này.”
Phan Lập hừ một tiếng đầy khinh bỉ, sau khi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất liền mở miệng nói: “Đối tốt với ta? Nơi nào tốt với ta? Phụ mẫu ta vì Kim quốc bán mạng chết trên sa trường, trái lại các ngươi gác chân ngồi hưởng vinh hoa. Ngay cả hoàng biểu muội cũng không gả cho ta. Vậy ta việc gì phải vì Kim quốc các ngươi bán mạng.”
“Chính vì nguyên nhân này ngươi liền liên kết với địch nhân đã giết chết phụ mẫu ngươi mà bán Kim quốc?” Dương Thiên Phong hỏi ra câu này trong lòng vạn lần hoài nghi, hắn là vì cái chết của phụ mẫu, là vì hoàng muội mới làm như vậy sao? Nhưng theo hắn thấy liền không chỉ đơn giản là như vậy.
Câu nói của Dương Thiên Phong chính là một đao cắt vào trong tâm của Phan Lập. Đây chính là mục đích trả thù ban đầu của hắn, nhưng hắn làm vậy nghĩa là có lỗi với phụ mẫu. Chỉ là Tô Lập Sênh nói đúng, hắn nên lấy những thứ hắn xứng đáng phải có, việc gì phải bán mạng để đổi lấy vinh hoa cho người khác.
Tay hắn cầm chặt bọc vải, mu bàn tay hiện đầy gân xanh. Sau đó lại khinh bỉ cười lên hai tiếng: “Đáng lẽ ra ta còn muốn thay đổi cả tổ huấn của Kim quốc, cái gì mà chỉ thú một thê chứ. Ngồi đế vị phải như Nhạc quốc, Ly quốc. Lúc đầu ta vẫn có chút do dự, nhưng đến khi hôn ước của hoàng biểu muội được định xuống ta đã hạ quyết tâm rồi.”
Nếu lúc Tô Lập Sênh nói với hắn chuyện kia, vậy Thiệu Khánh đế nếu là gả Dương Thiên An cho hắn, hắn liền sẽ không làm ra chuyện bán quốc này. Bất quá hiện tại, không có nếu gì đáng để nói. Rõ ràng hắn trăm phương nghìn kế để tính toán ba vương tử Kim quốc để có được Dương Thiên An ngồi đế vị, thế mà giờ đây cái gì cũng không có được.
Đôi mày của Dương Thiên Phong dán chặt lại với nhau, giọng nói âm lãnh vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch: “Nếu không phải ngươi âm thầm cấu kết Tô Lập Sênh hại chúng ta thì hoàng muội cũng không cần gả đi xa như vậy.”
Phan Lập lại cuồng tiếu một trận, sau đó nói một hơi thật dài: “Ngươi qua nhiên thông minh, ta là muốn lợi dụng Tô Lập Sênh hại các ngươi, nhưng nghĩ không ra các ngươi cư nhiên có thể hồi phục được. Nghĩ lại cũng cảm thấy lão thiên giúp ta, các ngươi cư nhiên mang hết đồ ta tặng giao cho Dương Hoài Phong hắn mới có kết quả kia. Hôm đó vốn chỉ để ngươi ngã ngựa chết, nghĩ không ra ngươi không chết chỉ bị điên mà cả Dương Cảnh Phong cũng gặp họa, đỡ ta phí sức một phen.”
“Lúc các ngươi gặp họa, lão hoàng đế kia nên triệu ta về gả Dương Thiên An cho ta, như vậy ta đương nhiên sẽ không cùng Tô Lập Sênh cấu kết đến hiện tại. Tất cả đều do Dư thị, nếu không phải ả ta, ta cũng không cần lẩn trốn như vậy.”
Dương Thiên Phong xiết chặt quả đấm, cố gắng kiềm chế bản thân không nên kích động. Đôi mắt đầy tơ máu trừng Phan Lập. Đều do dã tâm của hắn mà hoàng thất Kim quốc mới gặp họa. Phụ thân hắn một lòng vì bách tính Kim quốc, hắn là đi ngược với tiêu chí kia.
Hàn Chí Vỹ nghe được trong lòng cũng không kìm nén được kinh hách. Vậy chuyện năm đó toàn bộ là có sắp đặt trước, không trách được hoàng thất kim quốc một năm lại tao ương thảm trọng như vậy. Bất quá nếu không có như vậy hắn cũng không thú được Dương Thiên An rồi.
Chỉ là chuyện này liên quan đến nội bộ Kim quốc hắn không tiện chen miệng. Do Dương Thiên Phong nói, hôm nay Phan Lập sẽ hành động dựa vào chong chóng hạ độc toàn Ngạn quốc hắn mới phải đến đây mà thôi.
Dương Thiên Phong âm lãnh hạ lệnh: “Áp hạ mang về Kim quốc.”
Không đợi binh sĩ xông đến Phan Lập tự biết mình khó có thể lui. Thân thủ của hắn không phải không tốt, nhưng không thể lấy một địch nhiều như vậy. Hắn tung bọc vải trong tay liên cuồng tiếu: “Nếu đã không có đường lui, vậy ta muốn cả Ngạn quốc bồi táng.”
Chỉ thấy bọc vài tung lên, hoa trong bọc tứ tung bay, mùi hoa bị chong chóng to hút lại rồi thổi vào Ngạn quốc. Dương Thiên Phong nhanh chóng sử khinh công tóm gọn hoa cho lại vào trong bọc vải.
Bên này Hàn Chí Vỹ không kịp ngăn cản đã thấy Phan Lập xông vào tiêm thương của một binh sĩ mà tự vẫn.
Lúc này tuy là Dương Thiên Phong nhanh tay nhưng hương hoa đã có một chút lọt vào Ngạn quốc. Chẳng qua là lão thiên gia rơi lệ, tạo một trận mưa phùn ngăn chặn mùi hoa thế nên Ngạn quốc mới có thể bình an vô sự.
Dương Thiên Phong đứng ở dưới mưa, y phục ướt đẫm tiến về phía Phan Lập đã đoạn khí. Hắn khuỵu một chân xuống, vươn tay tìm thứ gì đó trên người Phan Lập. Lúc nãy Phan Lập từng nói một câu rằng hắn cùng Tô Lập Sênh dây dưa đến hiện tại. Đây có ý nghĩ rằng tuy trúng kế ly gián của huynh đệ bọn hắn nhưng Tô Lập Sênh vẫn lựa chọn lợi dụng Phan Lập.
Rất nhanh hắn tìm được lá thư chưa bị nước mưa thấm ướt trên vạt áo của Phan Lập. Cất xong thư, hắn đứng lên phất tay áo ra lệnh: “Hủy thi.”
Nói qua vài câu với Hàn Chí Vỹ rồi bản thân tự trở về phòng mình ở dịch quán.
Thay xong y phục, nhìn thê tử vẫn an bình ngon giấc trên giường, hắn châm một ngọn nến đọc thư. Đôi mày nhíu lại rất lâu cũng không có giãn ra, hắn nhanh chóng viết xuống một bức thư, gọi một ám vệ vào mang về Kim quốc.
Sáng hôm sau cùng Hàn Chí Vỹ nói xong liền kéo thê tử xuất cung đi dạo. Cùng nàng ngồi ở một cảnh cây cao quan sát toàn cảnh Ngạn quốc, hắn nói: “Nương tử, ta có vài chuyện cần xử lý nàng ở lại Ngạn quốc một thời gian, được không?”
Nhạc Xích Vũ quay đầu nhìn trượng phu: “Chỗ tam hoàng đệ có biến sao?” Sáng nay nàng cũng có nghe hắn nhắc đến Phan Lập tự sát rồi, thế nên hiện chỉ còn chỗ Dương Cảnh Phong là cần lo lắng thôi.
“Không có!” Dương Thiên Phong khẽ lắc đầu. “Chỉ là ta muốn sớm một chút giải quyết cho xong.” Kế hoạch tiêu diệt Ly quốc hắn là chuẩn bị tốt, là muốn lợi dụng cơ hội này, một lượt thảo phạt mà thôi.
“Ân, vậy ta ở lại cùng hoàng muội đợi chàng trở về.” Nhạc Xích Vũ cười đến híp mắt, dù sao cũng tốt, nàng cũng không muốn nhanh như vậy liền hồi Kim quốc.
“Ta không ở nàng nên tự chăm sóc cho bản thân...(đã lượt bớt chín ván tám nghín sáu trăm năm hai chín chữ).” Dương Thiên Phong chậm rãi căn dặn thê tử hết chuyện này tới chuyện khác, cuối cùng chốt một câu: “Ta rất nhanh sẽ trở về đón nàng.”
“Đã biết.” Trên trán của Nhạc Xích Vũ xuất hiện giọt mồ hôi to đùng. Nàng lần đầu biết trượng phu cũng sẽ lo lắng nhiều thứ như vậy.
Đôi phu thê nói chuyện rất lâu. Khuya hôm đó Dương Thiên Phong mang đại đội binh sĩ chia làm vô số đường đến biên cương Ly quốc tụ hợp cùng Dương Cảnh Phong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Hòa Thân
Chương 76: Kết cục đã định
Chương 76: Kết cục đã định