Vân Thu Nguyệt nguyên bản đánh chết Vân Hoàng đang sống sờ sờ.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, mang theo vài phần tà khí.
Vân Hoàng từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thoáng qua miệng vết thương trên người, ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhỏ giọng nỉ non,"Ta trước nay đều không phải người tốt, bất quá nếu đã dùng thân thể của ngươi, ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi."
Tới đâu hay tới đó, đối với nàng mà nói, ở thế giới kia sinh hoạt đều không giống nhau.
Ở thế kỷ hai mươi hai, trừ nam nhân kia, nàng đều không có bất cứ ai được xưng là bằng hữu!
Nếu thật muốn nói bằng hữu, thì bằng hữu nàng không phải nhân loại mà là động vật!
Hai tròng mắt khẽ nhắm chặt, lại lần nữa mở ra, thế kỷ hai mươi hai cũng được, Thiên Diệu đại lục cũng thế, Vân Hoàng nàng, sẽ khiến cho những kẻ đã vũ nhục nàng phải trả giá đại giới!
Cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương trên người, Vân Hoàng đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lấy kéo trên bàn hướng trong phòng đi tới.
Cởi quần áo trên người, dùng khăn lông chà sạch sẽ xung quanh miệng vết thương, đem toàn bộ mặt lau chùi một chút, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, cầm kéo cắt thành các loại hình dạng, bắt đầu băng bó miệng vết thương trên người.
Sau khi băng bó xong miệng vết thương, Vân Hoàng cầm quần áo mặc vào.
Làm xong hết thảy, Vân Hoàng hướng tới ngoài phòng mà đi.
Mới ra tới cửa, một con tiểu thú màu đen nhảy từ nóc nhà xuống, dừngở trước mặt Vân Hoàng.
Toàn thân đen nhánh, nhưng cặp mắt kia, là kim sắc.
Một đôi mắt tròn vo, thẳng lăng lăng nhìn nàng.
Vân Hoàng đứng ở cửa, nhìn tiểu thú kia, nhướng mày, thứ này.... là miêu hay là cẩu?
Đầu tròn vo, lỗ tai hình tiêm, mũi, bốn chân, toàn thân đen, còn có một đôi con ngươi kim sắc!
Không đúng, thoạt nhìn tuy rằng tương tựm nhưng cả hai đều không giống.
Mặc kệ, xuất hiện vừa lúc, nàng vừa vặn cũng muốn tìm một con tiểu động vật.
Vân Hoàng híp nửa con ngươi, nhìn tiểu thú trước mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười," Ngươi tên là gì?"
Tiểu thú kia hiển nhiên sửng sốt một chút, con ngươi kim sắc tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Nàng có thể cùng động vật nói chuyện?
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ thực khiếp sợ ta có thể cùng ngươi nói chuyện đúng không?" Vân Hoàng thân thể nửa ngồi xổm xuống, ngón tay hướng tới tiểu thú màu đen ngoéo một cái," Ta từ sáu tuổi liền có thể cùng động vật nói chuyện, ở nơi đó của chúng ta gọi cái này là dị năng, đương nhiên, khi còn nhỏ ta bị xưng là quái vật."
Tiểu thú màu đen liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, nện bước ưu nhã đi đến bên người Vân Hoàng, vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay Vân Hoàng.
"Ta không có tên." Tiểu thú màu đen ngẩng đầu nhìn Vân Hoàng," Tại đại lục này, thú chỉ có chủng loại, chỉ có cùng nhân loại khế ước thú, mới có thể được chủ nhân ban tên."
Tên đó là một loại trói buộc, là một bộ phận khế ước.
Đã từng, nó đã từng có một cái tên, nhưng hiện tại, nó không thể đề cập cái tên kia!
"Thú?" Vân Hoàng khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một mặt tràn ngập tà khí tươi cười," người nói ngươi là thú, nói cách khác, ngươi không phải động vật bình thường đúng không?"
"Ân." Tiểu thú màu đen gật đầu.
Vân Hoàng thưởng thức lỗ tai tiểu thú, con ngươi nửa mị bên trong hiện lên một đạo ánh sáng," Ngươi sẽ là cái gì?"
"Ngươi muốn biết ta sẽ là cái gì trước rồi mới suy xét nên hay không cùng ta khế ước?" Tiểu thú màu đen ngửa đầu nhìn Vân Hoàng.
"Ta cũng không lưu đồ vật vô dụng." Nói ra những lời này, Vân Hoàng khẽ cười ra tiếng," Bất quá ngươi chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền sẽ cùng ngươi khế ước."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ có thú càng cường đại thì mới có thể mở ra linh trí càng cao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Hệ Linh Sư: Ma Đế Thích Sủng Thần Thú Phi
Chương 3: Ta cũng không lưu đồ Vật vô dụng
Chương 3: Ta cũng không lưu đồ Vật vô dụng