Cô ngẩng đầu lên nhìn người ở trước mặt.
Đó là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặt tròn đầy đặn, ngũ quan cân đối, mặc áo len màu trắng kiểu ngắn kết hợp với váy ngắn màu đen, trên tay còn cầm một chiếc ví nhỏ màu đen.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ liếc nhìn nhãn hiệu trên túi, thu lại ánh mắt, hỏi: "Chị muốn xem gì?"
Trần Ngọc lặng lẽ nhìn Diệp Sơ Dương một lúc mới hỏi: “Thầy có thể xem gì?"
"Trả tiền thì cái gì cũng có thể xem." Diệp Sơ Dương nói xong liền lấy chiếc bút đen để bên cạnh viết thêm "888 xem một quẻ" vào phía sau "Xem bói các kiểu, gặp dữ hóa lành."
Trần Ngọc nhìn mấy chữ đó, sắc mặt tỏ vẻ đăm chiêu.
Một lát sau cô liền mở ví lấy ra một nghìn tệ giao cho Diệp Sơ Dương: "Trả cho thầy, thầy có thể xem ra được điều gì thì xem."
Cho dù động tác trả tiền rất dứt khoát nhưng trong lòng Trần Ngọc vẫn cảm thấy có chút nực cười.
Cô cho rằng chắc mình đã điên rồi, nếu không sao lại lãng phí một món tiền lớn như vậy để đi tin vào việc bói toán vô căn cứ này chứ?
Nhưng...
Trong lòng Trần Ngọc lại có một suy nghĩ khác lờ mờ xuất hiện, như thể nếu bỏ lỡ cơ hội trước mắt cô nhất định sẽ hối hận.
Vì thế cô liền trầm ngâm một lát sau đó dứt khoát móc tiền ra trả.
Khi Diệp Sơ Dương nhận tiền liền quay đầu sang nhìn ông chủ sạp hoa quả bên cạnh: "Chú ơi, chú có thể cho tôi mượn tạm hai mươi tệ được không?"
Ông chủ sạp hoa quả không ngờ Diệp Sơ Dương có thể có mối làm ăn, thấy Trần Ngọc rút ra một nghìn tệ, ông cảm thấy vô cùng sửng sốt...
Cậu nhóc bên cạnh mình dựa vào tướng mạo xuất chúng để lừa bịp, kết quả là có người cắn câu thật?
Giữ nguyên sắc mặt kì quái đó, ông chủ sạp hoa quả lấy tiền đưa cho Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhận tiền xong lại lấy thêm một tờ trả lại cho Trần Ngọc: "Đã nói là 888, không thêm không bớt đồng nào."
Trần Ngọc mỉm cười: "Không ngờ thầy cũng rất có nguyên tắc."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu không hề quan tâm đối phương là khen mình hay là mỉa mai.
"Gò má chị mịn màng, ngũ quan đoan chính, thiên đình đầy đặn, là người có phúc. Theo tôi thấy, chị không cần phải sầu não vì chuyện trước mắt." Diệp Sơ Dương ánh mắt thản nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trần Ngọc trầm ngâm một lát, đột nhiên cười hỏi: “Thầy còn biết được tôi đang sầu não vì việc gì sao?"
"Đương nhiên có thể đoán ra."
“Thầy nói tôi nghe thử xem nào."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười lắc đầu: "Nói ra sẽ không còn linh nữa. Thế này đi, chị hãy viết một chữ ra đây."
Diệp Sơ Dương biết rõ người phụ nữ trước mặt sẽ không nói ra điều ẩn giấu trong lòng, cô cũng không gượng ép, chỉ lấy ra một tờ giấy sau đó đưa cho Trần Ngọc.
"Viết chữ gì cũng được."
Nghe xong, Trần Ngọc liền viết ngay một chữ "Hoài" trên giấy.
Chữ viết đẹp, ngay ngắn, rất phù hợp với con người và tính cách của Trần Ngọc.
"Chữ Hoài cho thấy chị vẫn còn đang hoài nghi về việc trước mắt, có điều tôi khuyên chị nên nghe theo trái tim, như vậy sẽ có được một kết quả tốt đẹp."
"Nghe theo trái tim?" Trần Ngọc lẩm bẩm mấy chữ này sau đó lại mơ hồ nhìn chữ "Hoài" do mình viết.
Ngón tay trắng ngần thon thả của Diệp Sơ Dương lướt nhẹ chữ viết đã được gió thổi khô, mỉm cười nói: "Tôi đã nói rồi, chị là người có phúc, người có phúc là gia đình hạnh phúc, bên trái chữ "Hoài" là chữ tâm, tôi bảo chị hãy nghe theo con tim, vậy chị đã nhìn thấy bên phải chữ "Hoài" là chữ gì chưa?" (1)
****
(1): Hoài (怀) bên trái là bộ Tâm (忄), bên phải là chữ Không (不)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 10
Chương 10