TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 116

Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Diệu liền móc điện thoại ra, nhấn vào dòng weibo kia.

Trước đây quản lý của anh khi nhìn thấy dòng weibo đó còn cảnh cáo anh, nói gì mà nếu như anh không cố gắng đóng phim, sau này chỉ có thể đi ra ngoài bày sạp giống như thầy bói kia.

Việc đó, Nhiếp Tử Diệu không hề để tâm.

Tuy nhiên bây giờ...

Anh nhìn tấm hình có phần mờ nhạt một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Dương.

Cuối cùng rút ra kết luận.

"Không sai, chính là cậu."

Nhiếp Tử Diệu vừa dứt lời, đám người Triệu Vũ Hành cũng không kìm lòng được xúm tới bên cạnh anh, sau đó mắt nhìn chằm chặp vào điện thoại trong tay đối phương.

Người trong hình đeo một cặp kính mù, mặc áo dài, vừa nhìn đúng là thầy bói.

Chỉ có điều, Diệp Sơ Dương đã cùng cực tới mức độ này rồi sao?

Nhất thời mọi người ở đây đều nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt có chút kì quái.

"Diệp Tử, mặc dù chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng chúng ta cũng là bạn bè. Cậu có khó khăn gì, hoặc thiếu tiền thì có thể nói với chúng tôi." Từ Đại lực gãi cằm, bứt râu nói từng chữ một, giọng nói rất thành khẩn.

Nghe vậy, đám người Triệu Vũ Hành cũng lần lượt gật đầu.

Mặc dù họ và Diệp Sơ Dương quen biết không lâu nhưng không hề ngăn cản họ trở thành bạn bè, hơn nữa người thiếu niên Diệp Sơ Dương này cũng không tồi, khiến họ rất yêu mến.

"Em cũng hơi thiếu tiền, tuy nhiên cũng không cần cứu tế." Diệp Sơ Dương nghe Từ Đại Lực nói vậy bất giác cảm thấy buồn cười, tuyê nhiên cũng cảm thấy rất ấm lòng: "Lúc đó đúng là rất thiếu tiền, bây giờ thì ổn rồi."

Ngừng lại một lúc cô nói tiếp: "Hơn nữa, xem bói xem phong thủy mới là nghề chính của em."

"Vì thế, đóng phim là nghề tay trái?" Nhiếp Tử Diệu ngạc nhiên chớp chớp mắt, giọng nói thể hiện sự kinh ngạc không hề che giấu.

"Cũng có thể nói vậy." Diệp Sơ Dương gật đầu, sau đó lại mỉm cười, "Vì thế, đào hoa sát của chị Nhậm không cần lo lắng đâu, em có thể giúp chị giải quyết."

Mấy người: "..."

Gã Diệp Sơ Dương này rốt cuộc có cấu tạo ra sao vậy?

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục trầm ngâm.

Lúc này Diệp Sơ Dương nói tiếp: "Bây giờ chị Nhậm có thể bảo trợ lý của chị đi mua một chiếc hồ lô nhỏ cho em, em giúp chị hóa giải đào hoa sát."

"Diệp Tử, cậu nghiêm túc chứ?" Nhiếp Tử Diệu lúng túng hỏi.

Nghe giọng nói, Diệp Sơ Dương liền biết ngay đối phương không tin bản lĩnh của cô. Có điều đây cũng là việc bình thường.

Thông thường, rất nhiều người cho rằng thầy phong thủy tuổi tác càng cao càng lợi hại, vì họ trải nghiệm nhiều. Nhưng điều này không thể phủ nhận hoàn toàn năng lực của các thầy phong thủy trẻ tuổi.

Trong Huyền Môn, đệ tử trẻ tuổi rất đông, hơn nữa cũng rất nhiều người có thực lực.

Vì thế nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, mặc dù người làm nghề bọn họ chính là nhìn người qua tướng mạo.

"Đương nhiên là nghiêm túc. Còn về việc có tác dụng hay không, thử rồi mới biết."

Diệp Sơ Dương vô cùng bình tĩnh trước thái độ ngờ vực của mọi người.

Mấy người đột hiện phát hiện ra trên người người thiếu niên này như có ma lực, có thể khiến người khác tin tưởng đối phương.

Những nghệ sĩ như họ thực ra rất tin tưởng những thứ này, vì thế Nhậm Hạ Văn chỉ suy nghĩ một lát liền gọi điện cho trợ lý, bảo đối phương mua hồ lô.

Giống như những gì Diệp Sơ Dương nói, bất luận có tác dụng hay không, chỉ có thử rồi mới biết được.

Hơn nữa, thử cũng không lãng phí gì cả.

Đọc truyện chữ Full