Chừng mười phút sau, Diệp Sơ Dương xuống lầu.
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch, liếc mắt nhìn sắc mặt của anh, thấy trên người đối phương không hề có thái độ gì đáng để ngâm cứu. Cô liền thở phào.
"Chú út!" Thiếu niên bất ngờ lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Diệp Tu Bạch liền ngước mắt lên nhìn: "Hử?"
Diệp Sơ Dương đằng hắng một tiếng: "Không có gì, ăn nhiều chút."
"Ừ." Anh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Thái độ trên mặt vẫn bình thường.
Lúc này trái tim Diệp Sơ Dương giống như bị một con mèo con đang dùng móng vuốt cào tới cào lui, vô cùng ngứa ngáy. Cô hận không thể hỏi thẳng: Chú út, có phải chú đã biết cháu là con gái rồi không?
Nhưng không được.
Nhỡ Diệp Tu Bạch không biết, vậy thì há chẳng phải cô tự đâm đầu vào lưới.
Nghĩ ngợi một lát, Diệp Sơ Dương vẫn quyết định coi như không có việc gì xảy ra, bình tĩnh ăn cơm.
Ăn xong bữa trưa, Diệp Tu Bạch liền về nhà.
Mấy ngày sau đó, Diệp Sơ Dương vẫn nấu bữa trưa, livestream, còn về vấn đề "bà dì" thì cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tu Bạch thì vẫn giống như thường lệ qua ăn cơm, thi thoảng trò chuyện cùng Diệp Sơ Dương, dù sao thì cũng vẫn rất bình thường.
Thời gian lâu dần, Diệp Sơ Dương cũng quên biến đi vụ việc này.
***
Một ngày nọ, Diệp Tu Bạch lên công ty, trước khi đi còn chỉ đích danh Diệp Sơ Dương nấu xong bữa trưa thì mang tới công ty cho anh.
Đối với yêu cầu của ông lớn Diệp Tu Bạch này, Diệp Sơ Dương thực sự muốn tương thẳng cái bánh kem vào mặt anh, nhưng bối rối phết, cô không có cái gan đó. Hơn nữa cô cũng hiểu ý của Diệp Tu Bạch.
Cô sắp thành niên rồi, vì thế ông lớn này muốn cô lộ mặt trước mọi người ở Diệp Thị.
Đương nhiên, phần lớn là ý của ông nội cô.
Khi xưa cô nói rằng nếu bắt cô vào công ty cô sẽ không nấu ăn cho Diệp Tu Bạch nữa. Không ngờ bây giờ anh ta đã nghĩ ra được cách này.
Đúng không hổ là Diệp Tu Bạch.
Chừng mười một giờ, Diệp Sơ Dương lái chiếc Sesto Elemento màu đỏ rực của mình tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của tập đoàn Diệp Thị.
Trụ sở của tập đoàn Diệp Thị nằm ở vị trí trung tâm Đế Đô, là một tòa nhà vô cùng hoành tráng.
Diệp Sơ Dương bước ra khỏi thang máy, nhìn sảnh chính rộng thênh thang trước mắt, cô bất giác nheo mắt mỉm cười...
Chả trách bất luận là Bách Minh Nguyệt hay mấy vị thiếu gia của nhà họ Diệp đều mộng tưởng có được quyền kiểm soát nhà họ Diệp. Một công ty lớn thế này, sau lưng là vô số tiền tài và thực lực, nếu không động lòng mới là lạ.
Đương nhiên, người như cô chỉ có thể dùng từ "một làn gió lạ" để hình dung.
Diệp Sơ Dương muốn đi thẳng thang máy lên tầng trên cùng, kết quả liền bị hai bảo vệ mời ra ngoài.
Nhân viên lễ tân thấy thiếu niên tướng mạo xuất chúng, ăn vận rất ngẫu hứng, nụ cười trên mặt không hề biến đổi, chỉ nói rằng: "Xin lỗi, cho hỏi anh có việc gì không?"
Diệp Sơ Dương: "Tôi tìm Diệp Tu Bạch?"
"Tìm tổng giám đốc sao? Cho hỏi anh có hẹn trước không?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô đường đường là người thừa kế của Diệp Thị khi tới công ty lại cần phải hẹn trước. Có một phút giây, Diệp Sơ Dương cảm thấy rằng đây là chiêu ra oai phủ đầu mà Diệp Tu Bạch chuẩn bị cho cô, để cô trải nghiệm mê lực của Diệp Thị từ đó thay đổi cách suy nghĩ.
Cô bóp trán, gọi thẳng vào số điện thoại của Diệp Tu Bạch: "Chú út, cháu đang ở dưới sảnh công ty, cho hỏi chú có thời gian xuống đón cháu không?"
Diệp Sơ Dương cố tình nhấn mạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 131
Chương 131