Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, Túc Nhất lập tức mặt biến sắc.
Anh lo lắng nhìn Tam gia nhà mình, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Bị thương rồi thì mau đi thôi." Ánh mắt Lục Cảnh Hoành liếc nhìn qua vai Diệp Tu Bạch sau đó quay người bước đi.
***
Việc sân bay thủ đô của nước M bị gài bom đương nhiên không thể giấu được, trong vòng nửa giờ sau khi vụ việc xảy ra, toàn bộ cánh phóng viên đã nghe tin rục rịch hành động.
Theo suy nghĩ của Diệp Sơ Dương là tiếp tục ở lại nước M đợi vết thương của Diệp Tu Bạch được xử lý xong rồi rời đi nhưng Diệp Tu Bạch từ chối.
Thế là vì máy bay của nhà họ Diệp bị nổ, đám người ngồi lên máy bay nhà họ Lục bay về nhà họ Lục ở nước L.
Trên máy bay, Diệp Sơ Dương chịu trách nhiệm công việc xử lý vết thương cho Diệp Tu Bạch.
Cô thành thục cắt áo sơ mi của đối phương ra, dùng cồn rửa sạch vết thương cho Diệp Tu Bạch.
Tay cầm tăm bông của Diệp Sơ Dương khi chạm vào vùng bê bết máu thịt của đối phương liền sững lại: "Chú út, chú nhịn đau một chút nhé."
Diệp Tu Bạch: "... Không sao đâu."
Diệp Tu Bạch lớn từng này tuổi rồi, số lần bị thương không đếm xuể, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh "nhịn đau một chút."
Đây như thể một cảm giác rất mới lạ.
Anh từ từ ngước mắt lên, thấy thiếu niên đang cúi đầu, thần sắc vô cùng chăm chú nhìn vết thương của anh, dáng vẻ đó vô cùng nghiêm túc.
Không thích hợp với cô.
Diệp Sơ Dương trong mắt Diệp Tu Bạch có chút ranh mãnh, rất phóng khoáng, rất tùy hứng, đương nhiên cũng rất lợi hại.
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh bất giác đảo qua đảo lại.
Sau đó liền cảm thấy một cảm giác mát lạnh đau nhói trên vai mình.
Động tác của Diệp Sơ Dương vô cùng thuần thục, vì thế cũng rất nhanh.
Sau khi rửa sạch vết thương của anh cô liền đặt gạc lên băng bó lại.
Một phút sau, ngón tay Diệp Sơ Dương khẽ cử động, thắt một chiếc nơ bướm kết thúc công việc: "Xong rồi, sắp tới chú không được đụng vào nước, chú út có việc gì có thể nói với cháu, cháu làm giúp chú."
Đây là báo đáp đối với ân nhân cứu mạng.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết tại sao người khác đều không bị thương, chỉ có Diệp Tu Bạch chắn cho cô là bị thương.
Vốn dĩ khi cô chọn phương hướng, vị trí đó là đặc biệt nhất, sau chọn hướng đông bắc, những người khác cách vị trí này khá gần, chỉ có cô đứng xa nhất.
Diệp Sơ Dương khi mới bắt đầu đã chuẩn bị chấp nhận bị thương, kết quả không ngờ Diệp Tu Bạch lại có hành động đó.
Đối với lời căn dặn của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch không trả lời, vì lúc này, Lục Cảnh Hoành dẫn theo Lục Diệc Nhiên bước vào.
Trên tay anh ta còn mang theo một ít đồ uống và thức ăn.
Đặt toàn bộ đồ đạc xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt hai người Diệp Tu Bạch, ánh mắt Lục Cảnh Hoành liếc qua vai Diệp Tu Bạch: "Vẫn ổn chứ?"
"Ừ." Diệp Tu Bạch khẽ gật đầu.
Nói thực lòng, chút vết thương này không có là gì, cũng chỉ có tên nhóc Diệp Sơ Dương mới quýnh lên như vậy thôi.
"Vậy thì tốt, vậy mọi người hãy theo tôi về nhà họ Lục trước, đợi vết thương của anh lạnh lại rồi về nước." Nói xong, Lục Cảnh Hoành lại quay đầu nhìn Diệp Sơ Dương, có chút cảm khái: "Cửu thiếu, cậu đúng là khiến người khác bất ngờ. Tôi sống gần ba mươi tuổi đầu rồi, đây là lần đầu tiên phát hiện có thể thể bình an vô sự thoát khỏi hiểm cảnh như vậy."
Lục Cảnh Hoành đúng là rất kinh ngạc.
Việc này nói ra đúng là khó tin.
Như thể ở bãi đậu máy bay chỉ có mảnh đất mà họ nằm sấp xuống là không bị vụ nổ ảnh hưởng.
Diệp Sơ Dương có độc sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 187
Chương 187