"Ừ." Người đàn ông trả lời.
Diệp Tu Bạch vốn là người rất kỉ luật, việc xem phim làm ảnh hưởng thời gian ngủ thế này trước đây chưa từng xảy ra.
Vì thế khi thiếu niên vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối.
Tuy nhiên cuối cùng câu trả lời lại bất ngờ chuyển hướng, thế là một chữ "ừ" lập tức buột miệng nói ra.
Trên người thằng nhóc nhà anh quả nhiên có một thứ thần kỳ.
Nghĩ tới đây, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt thoáng qua ý nghĩ sâu xa không mấy rõ rệt.
Sau hai tiếng đồng hồ, Diệp Sơ Dương xem xong một bộ phim bom tấn liền nằm cuộn mình trên sofa, che miệng ngáp một hơi dài.
"Ngủ à?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương xua tay: "Chú út đi ngủ trước đi, cháu đợi thêm lúc nữa."
"Tối nay bứt rứt gì sao?" Anh nhíu mày hỏi.
"Cũng không phải, nghĩ tới ngày mốt đi thử vai, tìm chút linh cảm cũng tốt." Nói xong câu này Diệp Sơ Dương liền bấm điều khiển trong tay, chọn một bộ phim đề tài tận thế.
Thực ra phim gì cũng không sao, quan trọng là phải nắm bắt được hoạt động nội tâm và biểu cảm khuôn mặt trong cách cảnh quay khác nhau của các nhân vật.
Diệp Sơ Dương chăm chú quan sát màn hình, không chú ý tới Diệp Tu Bạch ngồi cạnh ngẫm nghĩ một lát song vẫn ngồi xuống vị trí cũ.
Diệp Sơ Dương nhìn màn hình tivi khổng lồ, thi thoảng lại ngáp dài, người đàn ông bên canh thi thoảng lại nhìn sang người thiếu niên bên cạnh mình.
Cứ như vậy, thời gian dường như trôi đi rất nhanh.
Khi bộ phim chủ đề tận thế kết thúc, chân trời cũng đã bắt đầu rạng sáng.
Trời sắp sáng rồi.
Diệp Sơ Dương chớp chớp đôi mắt cay xè, quay đầu lại thì nhìn gương mặt tuấn mỹ lặng lẽ của người đàn ông.
"Cậu nên đi ngủ đi." Dường như anh cũng chú ý tới ánh mắt của cô, liền ngước mắt lên lạnh nhạt nói.
Lần này, Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng gật đầu, cô lại ngáp một cái nữa, khóe mắt rơm rớm nước mắt, nói không mấy rõ ràng: "Chú út, chúc ngủ ngon!"
"Chúc ngủ ngon!" Diệp Tu Bạch ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nhủ thầm bây giờ nói câu "chào buổi sáng" thì thích hợp hơn.
***
Hôm nay là ngày đêm ngày đảo lộn.
Diệp Sơ Dương ngủ tới tối.
Khi cô bò dậy khỏi giường vẫn thấy lơ mơ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cô liền bước ra khỏi phòng ngủ tới phòng khách.
Theo ý của cô là đi qua phòng khách xuống bếp nấu ăn, kết quả là nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn trong phòng khách.
Cá sốt chua ngọt, canh bắp hầm xương, rau xanh, gà sốt coca và hải sản.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải Diệp Tu Bạch nấu.
Chắc chắn là gọi từ nhà hàng.
Mặc dù Diệp Tu Bạch không thích ăn cơm của nhà hàng nhưng Diệp Sơ Dương cũng không hề để bụng.
Sau khi nhanh chóng giải quyết hết mâm cớp, cô đi một vòng quanh chung cư nhưng cũng không thấy chú út nhà mình đâu cả, trong lòng nghĩ thầm chắc chú út đang ở thư phòng làm việc. Nghĩ một lát, cuối cùng cô cũng không vào làm phiền anh.
Sau khi về lại phòng, Diệp Sơ Dương mở wechat liền nhìn thấy tin báo tin nhắn của Đoàn Kiệt.
[Đoàn Kiệt: Cửu thiếu, ba giờ chiều mai thử vai, một giờ tôi tới đón cậu.]
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền trả lời đối phương một chữ "Vâng" sau đó mở weibo.
Diệp Sơ Dương lâu rồi không lên weibo mở ngay ra được tin tức mà cô hứng thú, ví dụ như...
Nam, nữ chính của bộ phim "Phương Xa Có Anh" nghi là phim giả tình thật, bây giờ đã dọn về sống chung với nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 228
Chương 228