Địa đạo không lớn, nhìn thoáng qua phát hiện đây là một nơi dùng để chứa đồ.
Sau khi đi được một đoạn là một căn phòng nhỏ rộng hơn một chút, lúc này Lục Diệc Nhiên đang cuộn người nằm ngủ trên một chiếc giường nhỏ.
Một bóng người nhỏ bé, nằm trong bóng tối vô cùng đáng thương.
Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán, ánh mắt lộ vẻ rầu rĩ và xót ruột.
Cô không do dự nữa mà nhanh chóng đi tới bên chiếc giường nhỏ, có điều khi cô giơ tay chạm vào cơ thể bé nhỏ của đối phương, người cô khẽ chững lại, sau đó lùi lại sau mấy bước.
Diệp Sơ Dương lạnh lùng nhìn người trên giường, giọng nói lạnh nhạt hơi khàn: "Cậu là ai?"
Vừa dứt lời, hiện trường im lặng vài giây.
Trong hoàn cảnh chật hẹp và tối tăm, bây giờ bầu không khí lại tĩnh nặng thế này đúng là khá căng thẳng.
Diệp Sơ Dương nói xong, đôi mắt hẹp dài liền lạnh lùng nhìn đối phương.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy cơ thể nhỏ bé nằm trên giường khẽ cử động, dưới ánh đèn lờ mờ, người đó xoay người ngồi dậy vươn vai.
Dưới ánh mắt của Diệp Sơ Dương, tứ chi của người nhỏ bé đó bất ngờ vươn dài ra một cách không thể ngờ tới được, sau đó "phụt" một tiếng căng rách hết quần áo mặc trên người anh ta.
Ngay sau đó, quần áo rách nát, cơ thể thuộc về đàn ông trưởng thành xuất hiện trước mắt Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương lập tức không nhịn được buột miệng nói một tiếng "ôi vãi!", sau đó liền quay người né sang một bên.
Á đù!
Định mệnh!
Cái quái quỷ gì vậy trời!
Thần kinh à?
Diệp Sơ Dương lúc này đã không còn quan tâm người xuất hiện trên giường rốt cuộc là ai. Cũng không quan tâm đối phương có gây bất lợi gì cho cô hay không.
Cô chỉ biết, trên người đối phương không hề mặc gì cả.
Bỏng mắt.
Diệp Sơ Dương ra sức dụi mắt, trong lòng nghĩ thầm nhìn những thứ không sạch sẽ này, có khi nào mắt cô sẽ mọc lẹo mắt không?
Hơn nữa, tại sao lại không phải chú út nhà cô?
Nếu như chú út nhà cô lõa thể đứng trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ chả sợ hãi gì cả!
Diệp Sơ Dương nghĩ ra một đống những thứ vô ích, cho tới khi sau lưng vọng lại một giọng nói thản nhiên: "Cậu có thể quay người lại rồi, cục cưng."
Diệp Sơ Dương: "..." Cục cưng là ai?
Thiếu niên lặng lẽ hai giây, cuối cùng vì lo lắng cho Lục Diệc Nhiên nên cô đành phải bực bội quay lại.
Lọt vào tầm mắt của Diệp Sơ Dương là một gương mặt mỹ nhân tuyệt đẹp.
Bên dưới hàng lông mày dài là một đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy, khóe mắt như thể có một nốt ruồi lệ vô cùng sống động, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mỏng, mái tóc vàng hơi dài mềm mại cài sau mang tai.
Tóc vàng mắt xanh, vô cùng quyến rũ.
Quá đáng nhất là người này vẫn đang cởi trần, phần dưới cơ thể chỉ mặc đại một chiếc quần dài trong lúc vội vã. Lồng ngực để lộ ra ngoài nói với Diệp Sơ Dương một sự thật.
Đó là người này là một gã đàn ông.
Một gã đàn ông thực sự.
Diệp Sơ Dương: "..." Gương mặt này đúng là có thể khiến người và thần cùng phẫn nộ.
Trong khi lặng im, người đàn ông đã bước xuống khỏi giường, sau đó đứng trước mặt thiếu niên, làn môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong, giơ tay mỉm cười nói: "Chào cục cưng, tôi là Thiên Diện."
Vừa dứt lời, thiếu niên lập tức cau mày.
Thiên Diện?
Nghe thấy hai từ vừa lạ vừa quen này, Diệp Sơ Dương dường như lập tức biết ngay điều gì đó.
Có thể từ một người đàn ông ngụy trang thành một đứa bé như Lục Diệc Nhiên, dường như chỉ có Thiên Diện có thể làm được.
Cô mỉm cười: "Lục Diệc Nhiên đâu?"
****
Ngoài lề: Meo Meo xin một góc giới thiệu một bộ truyện mới của bạn Bánh Bao "Vợ ơi, mình tái hôn đi!". Đây cũng là một truyện sủng, khá ngọt ngào... Các bạn thích có thể qua ủng hộ nhé...
Ngoài ra, năm mới sắp về, chúc các bạn và gia đình có một năm mới an khang, thịnh vượng, vạn sự như ý. Cám ơn các bạn thời gian qua đã ủng hộ Cửu thiếu và Tam gia. Cám ơn các bạn nhiều nhiều!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 310
Chương 310