Diệp Sơ Dương luôn cảm thấy cảm giác mà Diệp Mộ Thành mang lại cho cô thực sự không tốt cho lắm.
Mặc dù bề ngoài nhìn vô cùng dịu dàng, dùng tử "công tử ôn hòa như ngọc" để hình dung anh ta cũng không hề sai nhưng cảm giác thực sự của con người Diệp Mộ Thành rất u ám.
Hai loại cảm giác mâu thuẫn này đan xen vào lẫn nhau, cảm giác mang lại thực sự không hề dễ chịu.
Vì thế Diệp Sơ Dương vô cùng không thích ở cùng Diệp Mộ Thành trong một không gian, đừng nói tới lúc này chỉ có hai người đơn độc trò chuyện ở đây.
Rất đáng tiếc, Diệp Mộ Thành hoàn toàn không thể hiểu nổi nỗi khổ tâm này của Diệp Sơ Dương.
Anh chỉ khẽ mỉm cười nói: "Nói thế nào đi nữa cũng là lễ trưởng thành mười tám tuổi của cậu, tôi là anh tư của cậu cho dù có bận thế nào đi nữa cũng phải tới. Lẽ nào Tiểu Cửu không hoan nghênh?"
Diệp Sơ Dương: "..." Đúng là không hoan nghênh.
Nhưng lời như vậy cô chắc chắn không thể nói ra.
Thế là cô giả bộ hắng giọng một tiếng, nghiêm túc lắc đầu: "Anh tư nói đùa rồi, anh có thể tới tham gia em vui còn không để đâu hết, sao có thể không mong anh tới chứ?"
Khi nói xong những lời này, Diệp Sơ Dương thậm chí còn mỉm cười với Diệp Mộ Thành.
Có thể nói rằng, Diệp Sơ dương đóng nhiều phim như vậy, nở một nụ cười giả tạo cũng khiến người ta không nhìn ra sơ hở gì cả.
Giống như nụ cười lúc này vậy.
Mặc dù trong lòng Diệp Mộ Thành biết rõ Diệp Sơ Dương hoàn toàn không hề chào đón mình nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh vẫn có một loại ảo giác...
Như thể Diệp Sơ Dương thực sự rất mong đợi sự xuất hiện của anh.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Mộ Thành lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ đưa món đồ trong tay ra.
Hành động giống hệt với Diệp Hành Nhiên ban nãy khiến Diệp Sơ Dương lập tức ngây người chớp chớp mắt.
Có ý gì vậy?
Quà sinh nhật cho cô?
Nhưng tại sao lại đưa cho cô trong lúc này?
Diệp Sơ Dương mặc dù nhìn thấy hành động của người đàn ông, nhưng cô vẫn không nhận.
Thấy vậy, Diệp Mộ Thành liền bật cười nói: "Đây là quà sinh nhật tặng cậu. Không phải thứ gì quý giá nên không quá hình thức làm gì."
Hình thức mà Diệp Mộ Thành nói thực ra là chỉ đợi trong bữa tiệc, mọi người thường trao đổi, cho người khác thấy quà mình tặng lợi hại thế nào, để làm toát lên địa vị của bản thân và địa vị của gia tộc.
Diệp Sơ Dương không ngờ Diệp Mộ Thành lại từ bỏ cơ hội tốt tới vậy.
Cuối cùng, cô nhìn món đồ trước mặt và vẫn nhận lấy, chỉ nói một tiếng: "Cám ơn anh tư."
Suy cho cùng, hành vi này của Diệp Mộ Thành không khác nào với Diệp Hành Nhiên khi nãy, nhưng không hiểu tại sao, Diệp Sơ Dương cứ có cảm giác nhận món quà này xong sẽ có hậu quả không đoán biết được.
Nhưng Diệp Mộ Thành đã nói tới nước này rồi, nếu như cô còn thoái thác thì hình như rất quá đáng.
Diệp Mộ Thành sau khi thấy Diệp Sơ Dương nhận quà của mình, nụ cười trên môi càng trở nên thâm thúy hơn, sau đó cũng không tiếp tục trò chuyện thêm nữa mà chỉ mỉm cười nhắc nhở: "Lúc này không còn sớm nữa,Tiểu Cửu không định vào trong sao?"
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh, khi thấy thời gian hiển thị trên màn hình, cô liền không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 528
Chương 528