"Chuyện này có hiểu lầm hay không, sau khi điều tra sẽ biết được." Cảnh sát Trương đối với Bách Minh Nguyệt dường như có thể nói là mềm cứng đều không ăn, thái độ có vẻ rất cường ngạnh.
Chuyện này đối với Bách Minh Nguyệt thật sự không có biện pháp, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cảnh sát đi tới đi lui lục lọi đồ đạc ở trong phòng làm việc của mình.
Nhưng trái lại trong lòng Bách Minh Nguyệt không có chút lo lắng nào, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Cũng giống như cô đã nói, Bách Minh Nguyệt cô làm ăn đứng đắn, những thứ như thuốc phiện tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong phòng làm việc của cô.
Nội tâm của Bách Minh Nguyệt vô cùng tự tin, chẳng qua đôi khi tự tin quá mức, lúc sau biết kết cục, thật sự rất bi thương.
Nửa giờ sau, thời điểm Bách Minh Nguyệt cho rằng cảnh sát có thể kết thúc công việc rời đi, bỗng nhiên trong đó có một cảnh sát trẻ tuổi phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Vì một tiếng thét kinh hãi này, tầm mắt mọi người trong văn phòng đều tập trung cùng một chỗ.
Mọi người nhìn theo hướng cảnh sát kia, chỉ thấy cảnh sát kia đứng bên cạnh sô pha.
Mà giờ phút này, trong tay hắn cầm một cái đệm sô pha, còn lại trước mặt là một túi bột lớn.
Đây là một túi nhựa có kích thước cỡ giấy a4. Bên trong túi có vô số túi nhỏ, những túi nhỏ chứa bột màu trắng.
Nhìn thấy một màn này, cảnh sát Trương gần như không thể chần chừ, lập tức nâng chân lên, đi về phía sô pha.
Trước đây cảnh sát Trương chính là cảnh sát phòng chống ma túy, đối với thuốc phiện cực kì hiểu rõ, hắn cúi người, lấy ra một cái túi nhỏ, sau đó mở túi ra, lấy ngón tay chấm một ít bột.
Cuối cùng mặt hắn không chút thay đổi đem chiếc túi ném cho cảnh sát bên cạnh, tự mình quay đầu nhìn Bách Minh Nguyệt đứng một bên đã hoàn toàn mất biểu cảm: “Bách phu nhân, cô gọi đây là làm ăn đứng đắn sao?”.
Bên trong lời nói vô cùng châm biếm.
Nghĩ lại cũng là, lúc trước Bách Minh Nguyệt nói rõ ràng là mình làm ăn đứng đắn, vậy mà kết quả hiện tại lại bị tìm thấy nhiều bạch phiến như thế ở trong văn phòng cô, nếu đây không phải là chế nhạo, thì cái gì mới là chế nhạo đây.
Bách Minh Nguyệt trơ mắt nhìn cảnh sát tìm ra túi bột, trơ mắt nhìn cảnh sát Trương xác nhận đó chính là thuốc phiện. Nhưng rõ ràng đây không phải là đồ của văn phòng cô.
“Cảnh sát Trương có nhầm không? Đây không phải là đồ của tôi, tôi cũng không biết vì sao nó lại xuất hiện ở trong văn phòng này.”
Bách Minh Nguyệt vừa nói, vừa tiến lên muốn duỗi tay lấy túi bột lớn, nhưng bị cảnh sát Trương ngăn lại.
“Bách phu nhân, rốt cuộc túi thuốc phiện lớn này là thế nào, tôi tin trong lòng cô hiểu rõ, hiện tại cô không cần nhiều lời với chúng tôi, cùng chúng tôi về cục cảnh sát là được.”
“Về cục cảnh sát? Anh nói đùa cái gì vậy, vốn dĩ đây không phải đồ của tôi, tại sao tôi phải cùng các anh quay về cục cảnh sát?”
Bách Minh Nguyệt vì tức mà cười.
Chuyện Hằng Việt lúc trước, đã ầm ĩ đến mọi người đều biết, hiện tại phần lớn mọi người đang cười nhạo nhìn cô, nếu giờ phút này lộ ra cô vì thuốc phiện mà vào cục cảnh sát, cả đời này của cô thật sự bị hủy hoại.
Trong vài phút ngắn ngủi này, Bách Minh Nguyệt đại khái cũng đoán được chuyện này rốt cuộc là người nào gây nên.
Muốn thần không biết quỷ không hay mang đến nhiều thuốc phiện như vậy, hơn nữa còn có thể bỏ vào trong văn phòng của cô, ngoại trừ Diệp Mạc Thành, sẽ không còn ai khác.
Diệp Mạc Thành thật sự là bức cô tới bước đường cùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 933
Chương 933