Diệp Sơ Dương cảm thấy bản thân nhìn người vẫn rất chuẩn.
Lúc ánh mắt ba người này hướng về phía Lưu Thiết, không chỉ Diệp Sơ Dương, mà những người khác cũng nhìn ra được.
Nhưng rất hiển nhiên, đối với sự cô lập hết sức rõ ràng này, dù là Lưu Thiết hay là Mạc Đình Xuyên đều không để vào mắt.
"Ôi, Thiết ca. Sao bên anh nhiều người vậy?" thời điểm một người phụ trách dẫn đầu trong đó nhìn thấy mấy người trong đại sảnh nghị sự, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên.
Trong ba người ở đây, vai trò của Tô Dã vẫn luôn là thủ hạ của Lưu Thiết, cho nên khi mấy người phụ trách khác thấy hắn cũng không bất ngờ một chút nào.
Thế nhưng Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên lại không giống vậy.
Hai người chính là người mới vừa tới mấy ngày nay, lúc này bị mấy người phụ trách thấy, tự nhiên sẽ khiến bọn họ chú ý.
Đối với việc này, Lưu Thiết lại không hề căng thẳng.
Anh ta không để ý gì mà cười lớn, nhưng trong lời nói ra lại đầy mùi thuốc súng, "Thế nào? Ca Cương, cậu hâm mộ sao? Tiếc thật đấy, một số việc có hâm mộ cũng không được đâu."
Ca Cương là tên của người phụ trách kia.
Sau khi nghe lời nói của Lưu Thiết, Ca Cương cũng không tức giận, chỉ nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên lần nữa, sau đó cười giễu một tiếng, nói, "Đàn ông thì có cái gì hay mà chơi hả anh? Không bằng tìm một vài cô nàng nhà thủ hạ giống tôi, còn có thể lưỡng dụng, các cậu thấy có đúng hay không? "
Lời vừa nói ra, hai người phụ trách đi sau lưng Ca Cương liền phá lên cười to.
Ý nghĩa của nụ cười kia là đồng ý với câu nói vừa rồi của Ca Cương.
Còn với vấn đề, Lưu Thiết lại vô cùng ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.
Nói thật, anh ta không thể hiểu được đám người trước mắt kia rốt cuộc đang nghĩ gì. Sống thiếu phụ nữ thì sẽ chết sao?
Còn lưỡng dụng, có thấy ghê tởm không?
Nghĩ vậy, Lưu Thiết cười một tiếng, "Phụ nữ và anh em, tôi đương nhiên sẽ chọn anh em rồi."
Sau một hồi tranh luận, bốn người phụ trách rốt cuộc cũng ngồi trước một cái bàn từng người báo cáo sự việc đã xảy ra.
Trong lúc đó, hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên vẫn đứng phía sau Lưu Thiết, người trước hơi cúi đầu, cau mày không biết đang suy nghĩ gì. Mà cùng lúc đó, ở phía đối diện Diệp Sơ Dương, có một người cũng đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Ánh mắt kia, rõ ràng có ý tìm tòi nghiên cứu.
Những người phụ trách đang bàn công chuyện không hề thấy một màn này, nhưng lại bị Mạc Đình Xuyên đang đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương thấy hết.
Anh như lơ đãng đụng cánh tay của Diệp Sơ Dương, đổi lấy một ánh mắt của đối phương.
Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của thiếu niên là một mảnh tối tăm, hoàn toàn không thể thấy ánh sáng trong đó.
Mạc Đình Xuyên sửng sốt, giật giật môi còn muốn nói điều gì đó, kết quả là một giây tiếp theo Diệp Sơ Dương vốn đang ra vẻ giấu diếm bỗng dưng ngẩng đầu, trong thoáng chốc liền đối mắt với người đàn ông vẫn đang thăm dò nhìn Diệp Sơ Dương lúc trước.
Người đàn ông kia cũng vì vậy mà hoàn toàn thấy rõ ràng Diệp Sơ Dương, chỉ thấy con ngươi của hắn trong nháy mắt co rút nhanh, há mồm vừa muốn nói gì, một luông sáng trắng bỗng hiện lên.
Sau đó, mọi người đều nghe được tiếng hét thảm thiết của người kia.
Một tiếng hét thảm này cũng khiến Lưu Thiết và Ca Cương vốn đang đang nói chuyện lập tức quay đầu, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông kia.
Không nhìn không biết, thật sự thấy rồi lại càng hoảng sợ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 977
Chương 977