Lợi dụng Diệp gia nhưng lại chẳng hay biết Diệp Sơ Dương đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Sau khi nhân vật chính trong sự cố lần này là Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lúc mới hờ hững nói: “Tôi lại cảm thấy khả năng bên Côn Sơn đang do thám chúng ta chiếm phần nhiều hơn. Dù sao thì thời điểm này cũng hơi nhạy cảm mà.”
Đúng lúc đang bị mắc kẹt trong khoảng thời gian bọn họ không thể liên lạc với bất kỳ ai.
Thêm nữa, tại sao phía bên Lưu Thiết lại không thu thập được một chút tìn tức gì liên quan đến việc xuất hiện của người Diệp gia?
Trước đó cũng từng nhắc tới rồi.
Lưu Thiết, bao gồm cả đám Ca Cương là chịu trách nhiệm thống kê số người đi vào trong chỗ này. Cho nên, nếu thật sự có chuyện gì làm người khác chú ý như là có người mới xuất hiện thì người biết đầu tiên phải là Lưu Thiết và đám người Ca Cương mới đúng chứ?
Ba người lại chìm vào im lặng sau khi nghe Diệp Sơ Dương phân tích một hồi.
Không thể không thừa nhận, điều mà Diệp Sơ Dương nói quả thật rất có lý. Chỉ là…
“Tôi luôn cảm thấy bản thân mình đã cẩn thận lắm rồi, cũng không phải do tôi quá tự tin này nọ, nhưng tôi có thể đảm bảo tuyệt đối không để lộ ra bất cứ sơ hở gì.”
Nghe vậy, khoé miệng của Mạc Đình Xuyên hơi giật lên, ánh mắt hiện lên tia mỉa mai: “Vậy mà cũng nghĩ không thông sao? Nếu anh thật sự không để lộ tẩy, vậy thì chắc chắn đã bị người khác hãm hại rồi chứ sao? Dù sao thì đám người Ca Cương cũng có thành kiến sâu nặng với anh mà.”
“Mạc thiếu tướng nói đúng, hơn nữa nếu thực sự do người khác hãm hại, ngược lại cũng có vẻ hợp lý.” Diệp Sơ Dương nhìn bộ dạng to con ngu ngốc của Lưu Thiết rồi xua tay: “Cho nên bây giờ Côn Sơn đang thử anh đấy.”
“Tôi hiểu ý của cậu, cho nên bây giờ chúng ta càng phải tỏ ra bình thường như không có gì một chút, còn về chuyện của người Diệp gia thì cứ làm như không hề hay biết.”
“Ừm, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.” Diệp Sơ Dương gật đầu.
Mặc dù Côn Sơn truyền đến một tin tức khiến cho đám người Diệp Sơ Dương cảm thấy nghi ngờ, song Diệp Sơ Dương vẫn tỏ ra bình thường không hề áp lực chút nào.
Tục ngữ nói ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng’.
Buối tối lúc ngủ cũng không nên quá say giấc làm gì.
Chỉ là, một giấc ngủ yên lành bị người khác quấy rầy rồi thì cũng chẳng còn ngon lành được bao nhiêu nữa.
Đêm đó, Diệp Sơ Dương đang say giấc đột nhiên mở mắt ra.
Cùng lúc đó, cục thịt vùi giữa cổ Diệp Sơ Dương cũng cảm nhận được gì đó nên thoắt cái đã nhảy từ gối lên trên đầu của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương cầm lấy vật nhỏ này từ trên đầu mình xuống rồi nhét vào dưới gối.
Hai đầu lông mày cô hơi nhăn lại khi nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang vọng bên ngoài ô cửa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định vươn mình rời giường một cách dè dặt, sau đó bước tới núp phía sau cánh cửa.
Cũng đúng lúc này, ‘tách’ một tiếng, cửa phòng liền bị ai đó mở từ phía ngoài.
Nhờ vào ánh trăng lờ mờ, ánh mắt của Diệp Sơn Dương mới nhìn thấy được người đàn ông đang khom lưng đi vào trong phòng một cách lén la lén lút. Lúc nhìn thấy rõ mặt của đối phương, cô bèn nhếch môi lạnh lùng.
Ca Cương này rốt cuộc thích phụ nữ đến cỡ nào, đến thời điểm như thế này rồi mà còn thậm thà thậm thụt mò tới tận phòng của cô định giở trò?
Diệp Sơ Dương đứng yên tại chỗ nhìn Ca Cương đột nhiên lao lên giường.
Dương nhiên chẳng có ai trên giường cả, nên Ca Cương chỉ có thể vồ được không khí. Nhưng lần này hắn dùng hơi nhiều sức nên cả chiếc giường cũng bị rung lắc theo.
Diệp Sơ Dương cũng đâu ở không, đột nhiên vỗ mạnh một cái vào vách tường, sau đó liền bật đèn, nhìn chằm chằm vào người trên giường mình rồi hét to: “Anh muốn làm cái gì?”
Một tiếng thét chói tai, gần như đánh thức toàn bộ những người bên trong trại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 996: Anh muốn làm gì!
Chương 996: Anh muốn làm gì!