“Bộ dạng căng thẳng như vậy không giống chú chút nào.” Diệp Sơ Bạch đưa tay lên nhéo mặt của người đàn ông điển trai trước mắt, cười tủm tỉm rồi nói.
Nghe cô nói vậy, Diệp Tu Bạch cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, thu lại ánh mắt âm trầm, hoàn toàn không có ý kiến gì với hành động to gan đùa giỡn của con nhóc nhà mình trên mặt hắn.
Nếu đổi lại đó là một người khác, chẳng qua chỉ đạp lên mặt hổ, nhổ mấy cọng râu mà thôi.
Diệp Tu Bạch thấy vết thương của Diệp Sơ Dương đã khôi phục hoàn toàn liền bế cô lên, sau đó đặt trên mặt đất, tay hắn lướt nhẹ qua gò má trắng nõn của Diệp Sơ Dương, rồi nhỏ nhẹ: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
Khi Diệp Sơ Dương đang tự chữa vết thương thì Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên đã liên lạc với nhau. Do biết đám người Mạc Sơ Dương đang dừng ở đâu nên Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương chỉ cần đi qua đó là được.
Lúc hai người đến chỗ của doanh trại, trời cũng không còn sớm nữa.
Nhưng Mạc Đình Xuyên và mấy người Tô Dã, Túc Ngũ còn có cả Túc Tam đều ngồi chờ bên ngoài lều trại. May mà thời tiết ở đây không lạnh như ở nước Z, nếu không Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch khi về có lẽ chỉ thấy mấy que kem mà thôi.
Khi thấy Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch trở về, Túc Tam lập tức đứng lên, đồng thời mấy người còn lại cũng nhao nhao đứng lên theo.
“Tay cậu như thế nào rồi?” Mạc Sơ Dương không nói những lời thừa thãi, mở miệng là hỏi trực tiếp vào vấn đề.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vẫy tay trong trạng thái vui vẻ.
Một làn da trẵng nõn hiện ra trước mặt một đám đàn ông, thậm chí còn làm cho mấy người phải hoa mắt.
Thấy vậy, Lưu Thiết cảm khái một tiếng: “Giữa người với người sao có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Mọi người đến đây hơn một tuần rồi, ai cũng đen hết trơn, sao da cậu không thay đổi tí nào vậy, hơn nữa hình như còn trắng hơn trước đây thì phải?”
Nói đến đây, trong mắt Lưu Thiết có một chút bất đắc dĩ và chua xót.
Tất nhiên thì hắn cũng chỉ là cảm khái thế thôi.
Nếu để cho hắn lựa chọn giữa màu da của hắn và màu da của Diệp Sơ Dương thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn làn da nâu đen của chính hắn. Đây mới được xem là nam tính.
Diệp Sơ Dương cũng chỉ nhướng mày trước những lời mà Lưu Thiết nói.
Vốn dĩ da cô cũng không bắt nắng và khó bị đen, trước đây do nhát gan nên Diệp Sơ Dương rất ít đi ra khỏi nhà, cho nên màu da của cô thật ra có phần tái nhợt.
Đến đây, màu da của Diệp Sơ Dương tuy rằng vẫn trắng như trước nhưng lại nhìn rất khỏe mạnh.
Thêm nữa là vào đêm qua, Diệp Sơ Dương cảm nhận được rất rõ ràng khi bị sương mù bao phủ thì không chỉ là cánh tay được phục hồi mà những bộ phận khác cũng có sự thay đổi rất lớn.
Đoán chừng theo như Lưu Thiết nói làn da cô trắng hơn chắc cũng do nguyên nhân này.
Suy nghĩ như vậy nhưng cô cười nói: “Không trắng như thế này thì sao tôi phù hợp làm thiếu gia nhà giàu được.”.
Lưu Thiết: “…. Đại thiếu gia cậu thắng.”
“Đúng rồi, tìm được đệ tử của Ba Tùng rồi sao?” Diệp Sơ Dương nhìn Lưu Thiết cười cười rồi di chuyển ánh mắt sang người Mạc Đình Xuyên hỏi.
Tuy Diệp Sơ Dương đoán là tên đệ tử kia của Ba Tùng chắc chắn đã chết, nhưng mọi việc cần phải chính xác tuyệt đối thì vẫn tốt hơn.
Mạc Đình Xuyên tất nhiên là hiểu ý của đối phương, liền nói: “Tìm được rồi, nói ra cũng thật trùng hợp. Ngay tại doanh trại phía Tây Nam, có một sĩ quan đi WC thì nhìn thấy một thi thể mà đầu với thân bị chặt ra.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1045: Không trắng làm sao hợp với thiếu gia cao quý của gia tộc quyền quý tôi cơ chứ?
Chương 1045: Không trắng làm sao hợp với thiếu gia cao quý của gia tộc quyền quý tôi cơ chứ?