Edit: Tử Đằng
“Huấn luyện viên Thường Tĩnh nói đúng, trong rừng này khắp nơi đều là rắn, những thứ này có thể chừa cho chúng ta con đường sống không vậy?” Đang nhìn thấy Diệp Sơ Dương xách theo một con rắn xuất hiện, Hà Hâm cảm giác toàn bộ lông tơ của mình đều dựng hết lên.
Tuy rằng sớm đã biết cái tên Diệp Sơ Dương này tính cách và diện mạo của cậu ta hoàn toàn không dính dáng gì tới nhau, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn cảm thấy như là đang gặp ma.
Hà Hâm hít một hơi thật sâu, sau đó lùi về sau vài bước.
Ứng Soái nhìn thấy Hà Hâm bên cạnh mình đã rời đi, trầm tư một lúc, cũng lúng ta lúng túng, cuối cùng vẫn là thối lui một bước.
Con rắn này so với con rắn mà hồi nãy bọn họ gặp phải còn ghê gớm hơn nhiều.
Phản ứng của mấy người này hoàn toàn trái ngược với phản ứng của Thường Tĩnh, Thường Tĩnh đi đến bên cạnh Diệp Sơ Dương nhìn con rắn trước mặt, tâm trạng thực không tồi “Tối hôm nay cũng cho đồng chí thêm cơm.”
Diệp Sơ Dương: “.....” Kỳ thực cô không cần cái thêm cơm này.
Thời gian kế tiếp, đội lính hậu cần liền chạy tới đem hai con rắn lớn này đi làm thịt, thuận tiện bắt đầu làm cơm chiều.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đám người Diệp Sơ Dương, Thường Tĩnh cũng không gạt mấy người, mở miệng liền đem hạng mục huấn luyện nói một lần, “Sau khi ăn cơm chiều, chờ đến khi trời tối, các đồng chí có thể trở về. Nhưng, là các đồng chí tự mày mò đường trở về, chúng tôi không phụ trách dẫn đường.”
Một câu rơi xuống, Thường Tĩnh cũng không nói gì thêm, mà đem thời gian giao cho mấy người.
Buổi huấn luyện vừa chấm chứt, mấy người bọn họ rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Mạc Tử Nghiên và Diệp Sơ Dương lưng tựa lưng, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, ngáp một cái.
Mà cũng đúng ngay lúc này, Ngân Tư Phỉ cầm một hòn đá nhỏ ném vào người Diệp Sơ Dương, chờ đến khi ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng trên người mình, cô chớp chớp mắt hỏi “Tôi nói Sơ Dương này, cậu thực sự không sợ rắn sao?”
Diệp Sơ Dương: “Cũng có thể.”
“Thật lợi hại. Nói đi nói lại, chúng ta trong mấy ngày này, người biểu hiện tốt nhất vẫn chính là cậu đó. Có đôi khi ngẫm lại thật đúng là hâm mộ à.” Ngân Tư Phỉ tiếp tục mở miệng cảm khái.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ là nhàn nhạt cười cười, cô hạ mắt nhìn xuống, tiếng nói thanh nhiên, “Có gì mà hâm mộ chứ, chị cũng đã nỗ lực huấn luyện còn gì, có thể làm như vậy so với tôi cũng là tốt nhiều lắm rồi.
*
Buổi tối, bầu trời hoàn toàn đen kịt.
Đối với việc dã ngoại sinh tồn mà nói, chỉ cần một người đi lạc, muốn trong đêm đen này an toàn ra khỏi khu rừng, tìm được đường ra, thật sự là một việc không hề đơn giản.
Thậm chí có thể nói là nguy hiểm.
Tình huống hiện tại với đám người Diệp Sơ Dương cũng tương tự vậy.
Thường Tĩnh đứng ở phía sau mấy người, đạm thanh nói, “Có thể an toàn trở về hay không liền xem bản lĩnh của các đồng chí rồi. Đương nhiên, nếu thực sự không tìm thấy đường, muốn từ bỏ, mời các đồng chí sử dụng súng báo hiệu.”
“Nếu từ bỏ thì sẽ có hậu quả gì?” Hà Hâm hỏi một câu.
Đối với câu hỏi này, Thường Tĩnh chỉ là hơi hơi mỉm cười, “Không có hậu quả gì, cùng lắm chỉ là ngày mai các đồng chí không có cơm ăn mà thôi. Cho nên, hãy tự mình suy xét.”
Dứt lời, Thường Tĩnh cũng không nói cái gì thêm nữa, thực mau xoay người rời đi.
Vì khiến cho hạng mục huấn luyện này có ý nghĩa, tổ tiết mục và các nhiếp ảnh gia cũng không đi theo mấy người, mà đám người Diệp Sơ Dương tự mình quay chụp.
Đúng là troll nhau mà. (khóc dở mếu dở ^^)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1105
Chương 1105