Chỉ một lát sau, Tô Lam trên người mặc một bộ đồ màu đen, từ phòng bếp bước nhanh tới.
Không thể không nói, Tô Lam bây giờ đã hoàn toàn có khí chất làm lãnh đạo, một bộ đồng phục âu phục màu đen mặc lên người này, đưa dáng người vốn mỹ lệ kia hoàn toàn thể hiện đi ra, so với trước đây còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa đó còn là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đối với những người phụ nữ trưởng thành còn xinh đẹp như thế để mà đi khống chế nam nhân thì quả thực có sự cám dỗ trí mạng.
Ngay khi cô xuất hiện, cô lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh.
Tô Lam đi giày cao gót, bước nhanh đi tới trước bàn ăn của Hùng Lập Xuyên, nở ra nụ cười ấm áp, nho nhã lễ độ nói:
"Nghe tiểu lưu nói, mấy vị muốn tìm ta, không biết ta có thể giúp được gì cho mấy vị?"
"Hừ!"
Hùng Lập Xuyên nặng hề hừ một cái, hai mắt không kiêng kỵ chút nào, liếc mắt đánh giá trên cơ thể của Tô Lam một chút, vẻ mặt ngạo nghễ nói:
"Ngươi gọi là Tô Lam sao?"
Tuy rằng Tô Lam đối với ánh mắt của Hùng Lập Xuyên có chút chán ghét, nhưng ở khách sạn lấy loại phục vụ mà làm, tình huống này sẽ thường xuyên gặp phải, cho dù lúc đầu cô ta làm bà chủ ở một quán cơm nhỏ cũng có loại thực khách như vậy, cho nên đã sớm tập mãi thành thói quen.
Thế là đè sự chán ghét trong lòng xuống, lần nữa nở ra nụ cười hiền hòa, gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta chính là Tô Lam, không biết có vấn đề gì?"
Hùng Lập Xuyên cười lạnh, trên mặt nở ra nụ cười đùa giỡn, nói:
"Vấn đề gì nhỉ? Để cho ta nghĩ lại a...a, vậy ngươi giới thiệu một chút cho mấy người chúng ta, người làm thế nào mà từ bà chủ một cái quán cơm nhỏ, ở trong thời gian một tháng ngắn ngủi, lên làm tới bếp trưởng điều hành?"
Hùng Lập Xuyên cố ý nói rất lớn tiếng nhằm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, ngay cả nhân viên đang làm việc trong khách sạn cũng thi nhau dừng chân nhìn về bên này, thậm chí còn có người bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Tô Lam hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Hùng Lập Xuyên đột nhiên sẽ hỏi câu này ở trước mặt mọi người, sắc mặt không thể không đại biến, tuy nhiên tố dưỡng chuyên nghiệp tốt đẹp lại để cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, "Không có ý tứ, vị tiên sinh này, đây là vấn đề riêng tư của ta, không tiện nói cho ngươi biết!"
"Không tiện?"
Hùng Lập Xuyên lập tức cười lạnh một lần nữa, "Ta xem ra ngươi là không dám nói đi! Đàn bà như ngươi, lão tử đã thấy nhiều, bề ngoài thì tỏ ra bộ dáng thanh cao hiền lành, sau lưng lại làm một số hoạt động không thể lộ ra ngoài ánh sáng!"
"Ta không hiểu rõ là ngươi đang nói chuyện gì! Xin ngươi đứng nói bậy nói bạ ở chỗ này!"
Tô Lam hiển nhiên cũng bị Hùng Lập Xuyên chọc cho tức giận một chút, nhưng vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn.
"Không biết ta đang nói chuyện gì sao? Hắc hắc, vậy ngươi hướng về mọi người giải thích một chút thử xem, ngươi là bà chủ một quán cơm nhỏ, có tài đức gì mà có thể đảm nhiệm chức bếp trưởng điều hành của một cái khách sạn năm sao? Nói thật ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, Đường Minh Viễn ông chủ của khách sạn Vân Hải này là anh rể của ta, chuyện giữa hai người các ngươi ta sớm đã biết!"
Hùng Lập Xuyên hiển nhiên là một tay giang hồ lão luyện, bất chấp tất cả, bắt đầu chính là một lần dọa, bình thường người làm sai chuyện gì đó nhưng sợ người khác biết, khi nghe được điều này nói không chừng trực tiếp nhận tội.
Đáng tiếc Tô Lam căn bản không biết cái thằng ngớ ngẩn này đang nói chuyện gì, đôi mi thanh tú không thể không nhíu chặt, nói:
"Ta với Đường chủ tịch? Ngươi biết chuyện gì giữa chúng ta? Ta nghe không hiểu lời này của ngươi là có ý gì! Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, ta phải đi làm việc!"
Tô Lam nói xong đang muốn rời khỏi.
Không nghĩ tới, hành động này rơi vào trong mắt của Hùng Lập Xuyên, hiển nhiên để cho hắn nghĩ đây là biểu hiện chột dạ muốn bỏ chạy, thế là càng thêm chắc chắn Tô Lam và anh rể Đường Minh Viễn của mình, thực sự có quan hệ mờ ám, lập tức giận đến nổi trận lôi đình, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy chỉ vào Tô Lam lập tức mắng xối xả, "Con mẹ nó ta cho ngươi đi rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi dính vào anh rể của ta, thì thật coi chính mình là bà chủ khách sạn rồi sao? Ta cho ngươi biết, sớm muôn gì ngươi cũng chết cái tâm này đi! Đàn bà giống như ngươi, anh rể của ta hắn gặp cũng nhiều, hắn cũng chỉ chơi đùa với ngươi một chút mà thôi, đợi khi chơi chán rồi tự nhiên sẽ vứt bỏ ngươi! Gà rừng bay lên đầu cành ngươi cũng không biến thành Kim Phượng Hoàng được!"
Xoạt!
Hùng Lập Xuyên vừa nói ra lời kia, mọi người ở xung quanh lập tức xì xào bàn tán, nhất là nhân viên của khách sạn Vân Hải đã bắt đầu nhao nhao bàn luận.
Ban đầu, Tô Lam tiến vào khách sạn Vân Hải, ngắn ngủi chỉ trong một tháng, một đường bước tới mây xanh, làm tới vị trí bếp trưởng điều hành mà có không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt, sau lưng vốn đã có không ít lời xì xào bàn tán, bây giờ nghe được lời nói này của Hùng Lập Xuyên, mọi người tự nhiên tin tưởng chứ không có nghi ngờ.
"Hừ! Ta đã nói rồi, cô ta chỉ là bà chủ của một quán cơm nhỏ, dựa vào bãn lãnh của bản thân, làm sao có thể bò lên nhanh như vậy? Hóa ra là ôm lấy bắp đùi của ông chủ a!"
"Uổng ta ngày bình thường còn cảm thấy cô ta là một cô gái tốt, không nghĩ tới lại có bí mật phóng túng như vậy, vậy mà nhẩy vào làm tiểu tam cho người khác để thăng chức!"
"Nhưng mà ta cảm thấy Tô quản lý là người rất tốt a!"
"Ngươi đó, ngươi chỉ là biết người biết mặt chứ không biết lòng a!"
...
Tiếng nghị luận ở xung quanh càng lúc càng lớn, Tô Lam nghe hết vào trong tai, vẻ mặt lập tức trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, thật ra thì đừng nói những người khác, ngay cả chính cô ta cũng có lúc đang nghi ngờ bản thân.
Tuy rằng cô ta tự hỏi năng lực của mình chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng là mọi thứ đều tới quá dễ dàng, người khác phải chịu khổ mười mấy năm, đều không có bằng mình trèo lên nhanh chỉ trong có một tháng, đây quả thật là rất khác thường, cũng khó trách người khác sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Nhiều khi, mọi người chỉ tin tưởng vào chuyện mà bọn họ bằng lòng tin tưởng, cô ta bây giờ coi như có giải thích như thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin tưởng...
Hùng Lập Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Lam, còn tưởng rằng bình mình nói trúng tim đen, thế là cười lạnh thêm lần nữa nói:
"Làm sao? Lần này ngươi không chối cãi được nữa chứ? Cái loại đàn bà thấp hèn như ngươi..."
Hùng Lập Xuyên còn chưa nói xong, không biết cái đĩa bằng kim loại từ nơi nào bay tới, trực tiếp phi lên trên gương mặt béo phì của hắn, mạnh mẽ chặn lại câu nói tiếp theo của hắn, thậm chí cả người bay ngược đè sập cả cái ghế ở đằng sau.
Khi xảy ra cảnh tượng này một số người ở xung quanh lập tức la hét lên, mấy người ngồi cùng bàn với Hùng Lập Xuyên cũng vội vàng chạy tới, đỡ Hùng Lập Xuyên ở trên mặt đất dậy.
Chỉ thấy khuôn mặt béo của Hùng Lập Xuyên đã gần như trở thành một chiếc bánh!
"Là ai? Là ai đánh lén lão tử? Có dũng khí thì đứng ra cho ta!!"
Sau khi Hùng Lập Xuyên phản ứng lại, lập tức tức giận tới phổ đều muốn nổ, lập tức hướng về xung quanh gầm thét.
Mọi người ở xung quanh, lập tức im lặng nhìn nhau.
Đúng lúc này, "Là ta!"
Một giọng nói lãnh khốc của một người con trai đột nhiên vang lên!
Mọi người lần theo nơi phát ra giọng nói này nhìn lại, nhìn thấy một tên thiếu niên tuấn lãng mười bảy mười tám tuổi đang chậm rãi từ phía sau đám người đi tới.
"Tiểu Trần!"
Tô Lam nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, không thể không hô một tiếng.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!
Diệp Trần chậm rãi đi ra từ trong đám người, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hùng Lập Xuyên, giọng nói giống như ác ma trong địa ngục, tràn đầy hàn ý vô hạn, "Ta cho ngươi thời gian ba giây, quỳ xuống hướng về về nữ sĩ Tô Lam này nói xin lỗi, bằng không, chết!"
P/S: Ta thích nào, Kim Phiếu nào....
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 189: Quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không chết!
Chương 189: Quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không chết!