TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 264: Ngươi, còn chưa xứng nhận biết ta

Vừa nghĩ tới đây, Từ Thiếu Trùng lập tức nén xuống lửa giận trong lòng, hướng về phía Diệp Trần giơ ly rượu vang trong tay lên, cười nhạt một cái nói:

"Người bạn này, tôi tên là Từ Thiếu Trùng, cha tôi là Từ Thiên Tường là chủ tịch tập đoàn Từ thị! Làm quen một chút?"

Mọi người nghe nói như thế, lập tức thi nhau âm thầm gật đầu, vẫn là Từ gia đại thiếu, phong thái và khôn quan như vậy, quả nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được.

Chẳng những nói chuyện khéo léo, hơn nữa còn nói rõ thân phận Từ gia đại thiếu của mình ra, hiển nhiên là thông qua loại phương thức này đến để uy hiếp đối phương!

Dù sao, ở trong khu vực Vân Châu này, có lẽ không có ai không biết đại danh của Từ Thiên Tường. Từ Thiên Tường, gia chủ Từ gia đương thời, chủ tịch tập đoàn Từ thị, là một gã khổng lồ thương mại nổi tiếng ở Vân Châu. Bên cạnh đó, Từ gia cũng tham gia vào quân đội, chính trị và kinh doanh, là một gia tộc hàng đầu sau Đường, Tào, Lâm mà thôi. Hơn nữa còn nghe người ta nói, bởi vì Lâm gia đang dần dần xuống dốc, Từ gia là lực lượng mới xuất hiện, rất có khả năng sẽ thay thế vị trí của Lâm gia

Cho nên theo suy nghĩ của mọi người thì sau khi Từ Thiếu Trùng nói ra gia cảnh của mình, thì thiếu niên đẹp trai nhưng lại ăn mặc quần áo bình thường ở trước mắt này, không khéo lại phải đứng dậy chào đón niềm nở ấy chớ. Vào lúc này, trong mắt của Tô Mạn ở một bên thì hai người tự nhiên đang phân cao thấp.

Thật bất ngờ, để cho mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi nghe xong lời giới thiệu của Từ Thiếu Trùng, thiếu niên đẹp trai kia giống như không nghe thấy gì, vẫn tự mình thưởng thức một ngụm rượu vang trong tay, mới ung dung mở miệng nói:

"Ngươi, còn chưa xứng làm quen với ta"

Xoạt!

Lời nói của Diệp Trần vừa ra khỏi miệng, khiến cho tất cả mọi người trong phòng hát lập tức xì xào bàn tán. Rõ ràng cũng không nghĩ tới, tiểu tử này lại dám mạnh miệng nói ra lời ngông cuồng như vậy. Người ta đường đường là Từ gia đại thiếu, chủ động làm quen với hắn thế mà bị hắn dứt khoát cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, thậm chí có thể được cho là sỉ nhục một cách trần truồng. Ngay cả Từ gia đại thiếu gia cũng chưa xứng làm quen với ngươi? Ngươi cho rằng mình là ai. Sau khi mọi người bị sốc, thi nhau âm thầm lắc đầu.

So với bạn trai cũ hiền lành trước kia của Tô Mạn, thì bạn trai mới bây giờ quả thực là điên cuồng không có giới hạn. Còn về hai người Tô Mạn và Tường Tiểu Cầm, thì cả hai người đều lộ ra vẻ lo lắng, "Hắn điên rồi sao? Đó là Từ Thiếu Trùng!"

Tuy rằng Tô Mạn mơ hồ cảm thấy Diệp Trần bây giờ dường như khác với trước đây, không biết học được võ công ở đâu, đánh nhau thì chắc là sẽ không bị thiệt thòi, thế nhưng dù sao đối phương cũng là Từ gia đại thiếu có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Châu a!

Bản thân Từ Thiếu Trùng cũng không đáng sợ, đáng sợ là gia tộc sau lưng hắn, Từ Thiên Tường cha của hắn, chỉ đứng sau mấy vị đại lão đứng đầu ở Vân Châu mà thôi!

"..."

Trải qua khoảnh khắc yên tĩnh,

"Ngươi ---- nói ---- ngươi -----nói ---- cái ---- gì?"

Sau khi Từ Thiếu Trùng kịp phản ứng lại, lập tức suýt chút nữa thì tức nổ phổi, hai mắt giống như muốn phun ra lửa, trừng mắt lên nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói gằn ra từng chữ.

Diệp Trần lười nhác chẳng thèm nói chuyện với hắn, đang chuẩn bị đập cho hắn một phát bay ra ngoài.

Nhưng mà, đúng lúc này.

"Bành!"

Cửa lớn của phòng hát, bỗng nhiên bị một cước của ai đó hung hăng đá văng ra!

Sau đó...

Rầm rầm!

Một đám người cao to mặc áo đen, trực tiếp từ ngoài cửa lao vào. Cầm đầu là hai người đàn ông trung niên có chút nhếch nhác, bỗng nhiên chính là hai tên gia hỏa trước đó bị Diệp Trần một cước đạp bay.

"Đứa nào vừa mới đánh hai anh em chúng tao bị thương ở hành lang, tiên sư nhà nó đứng ra đây cho tao! Hôm nay tao muốn đập chết mày!"

Sau khi tiến vào trong phòng hát, hai người đàn ông trung niên kia, ngay lập tức bắt đầu lớn tiếng quát tháo ầm ĩ. Tất cả mọi người ở đây vẫn chỉ là học sinh, đã bao giờ thấy được cảnh tượng như thế này? Ngay tức khắc bị dọa cho thi nhau lùi lại. Hai mắt Diệp Trần không khỏi híp lại một cái, vừa mới nâng bàn tay lên, sau đó lại chậm rãi đặt xuống, không để ý tới hai tên gia hỏa này kêu gào, tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

Mà Từ Thiếu Trùng kia, cũng ngay lập tức nhướng mày, lúc này cũng không có đoái hoài gì tới Diệp Trần, chậm rãi đi lên phía trước, trầm giọng nói:

"Các ngươi là ai? Có biết ta là ai hay không? Lại dám gây sự ở chỗ này!"

Một người đàn ông trung niên trong đó lập tức phát điên, đằng đằng sát khí nói:

"Tao chẳng cần biết mày là thằng nào! Vừa nãy có đứa nào đó đạp tao một cước, sau đó chạy vào trong phòng này của các ngươi, tao hôm nay muốn đánh gãy một cái chân của hắn!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, hơn nữa nhìn tư thế của mấy người xung quanh này, rất dễ nhìn ra đều không phải loại người lương thiện gì, trong lòng không thể không cảm thấy chột dạ. Chỉ có điều, ngày bình thường hắn tự cho mình là người đứng đầu của mọi người, nếu mà lúc này nhận sợ, thì cũng quá mất mặt đi. Mà lúc này, hai người đàn ông trung niên kia, đã nhận ra được Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm trong đám người, lập tức chỉ tay về phía các cô nói:

"Chính là hai đứa con gái này!"

"Nói nhanh! Tiểu tử đánh hai huynh đệ chúng ta bị thương hiện đang ở đâu?"

Hóa ra trước đó hai người này đã uống rượu say mềm, chỉ nhớ được dáng vẻ của Tô Lâm và Tưởng Tiểu Cầm, nhưng lại không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần, bởi vì lúc này Diệp Trần đang ngồi ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn thế mà không thể nhận ra!

Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu, đang định đứng dậy, giải quyết hết những người này. Thế nhưng vào lúc này, Từ Thiếu Trùng bỗng nhiên nhẩy ra đứng trước mặt Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm để bảo vệ, cố giả vờ bình tĩnh nói:

"Hai vị đại ca, ta thấy ở trong chuyện này hình như có chút hiểu nhầm nào đó phải không? Tiểu đệ là Từ Thiếu Trùng, cha ta là Từ Thiên Tường chủ tịch tập đoàn Từ thị, có thể xem ở mặt mũi cha ta, không chấp nhặt với bạn bè của ta có được hay không "

Thì ra là, Từ Thiếu Trùng nhìn những người này tới là hướng về phía hai người Tô Mạn mà tới, trong lòng lập tức vui mừng như điên.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, anh hùng cứu mỹ nhân a. Nếu như hắn có khả năng giúp đỡ Tô Mạn ngăn lại việc này, so với tiểu tử thờ ơ ngồi ở một chỗ kia, nói không chừng có thể trực tiếp bắt được phương tâm của mỹ nhân. Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng lập tức bắt đầu hơi kích động. Hắn tin tưởng, chỉ cần nói ra đại danh của cha hắn, dù thế nào thì đối phương cũng sẽ cho hắn một chút thể diện.

Không nghĩ tới, sau khi hai người đàn ông trung niên kia nghe thấy thì lập tức cười lạnh liên tục.

"Từ Thiên Tường sao? Hắn là cái éo gì!"

"Đừng nói cái loại tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch như ngươi, ngay cả cha của ngươi tự mình đến đây, cũng phải cung kính gọi ta một tiếng là Trác tam gia!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này thì lập tức biến sắc. Đối phương đã dám nói như thế với mình, rõ ràng thân phận và địa vị còn ở phía trên Từ Thiên Trường cha của hắn. Quả nhiên là như vậy, trong những đại hán áo đen kia, có người đi tới nói:

"Trác tam gia và Hổ gia, đều là khách quý của Tào Tứ Gia!"

Từ Thiếu Trùng nghe được điều này, ngay lập tức toàn thân run lên, "Tào... Tào Tứ Gia?"

Mọi người còn lại nghe được điều này và tất cả cũng đều kinh ngạc!

Ở Vân Châu, có lẽ rất nhiều người không biết tới cái danh hiệu Vân Châu Diệp tiên sinh, thế nhưng Tào Khôn Tào Tứ Gia thì tuyệt đối không ai không biết, đây chính là vương giả thế giới ngầm của Vân Châu

Hơn nữa, bản thân Từ Thiếu Trùng là Từ gia đại thiếu, tự nhiên rõ ràng hơn so với người khác, Tào gia bây giờ so với nửa năm trước thì khác một trời một vực!

Bây giờ, gần như đã thay thế địa vị giang hồ của Vũ gia ngày xưa, nói về thực lực gia tộc, có thể sánh vai với Đường gia, trở thành hai đại gia tộc mới của Thiên Nam, áp chế những thế lực có uy tín lâu năm, có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Khách quý của Tào Tứ Gia, đừng nói là Từ Thiếu Trùng hắn, cho dù là Từ Thiên Tường cha hắn, cũng tuyệt đối không thể đắc tội nổi!

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng cũng không lo để ý gì tới mặt mũi nữa, lập tức ngoan ngoan lui sang một bên, không dám nói nhiều thêm một lời nào nữa...

P/S: Cảm tạ các đạo hữu khen thưởng!

Cảm tạ mọi người đẩy kim phiếu và phiếu đề cử!

Đọc truyện chữ Full