Gia Cát Ngọc Hân nằm trên giường, Yên Chi và bà vú bên cạnh đều vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt nàng lại không có chút vui sướng nào, chỉ bình tĩnh vuốt ve bụng, thần sắc đạm nhiên.
Tề Hạo Thịnh là người đầu tiên tới, bước chân có chút gấp gáp. Đại phu đang thu dọn hòm thuốc, dặn dò: "Thỉnh thế tử phu nhân chú ý thân thể, đừng quá lao lực."
"Yên Chi, tiễn đại phu ra ngoài." Cho tiền thưởng, Tề Hạo Thịnh phân phó Yên Chi tiễn đại phu đi, chính mình ngồi xuống cạnh Gia Cát Ngọc Hân, đang muốn nói chuyện, lại bị vẻ mặt lạnh nhạt của nàng làm cho nghẹn họng.
Phu nhân mang thai, người làm trượng phu vốn nên quan tâm săn sóc, nhưng tới nơi này gặp nàng, Tề Hạo Thịnh bỗng nhiên một câu cũng không nói được.
"Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?" Thật lâu sau, nhìn bộ dáng lười biếng của nàng, Tề Hạo Thịnh mới lên tiếng.
"Không đáng ngại, mấy ngày trước Hương di nương không khỏe, nếu ngài đã về thì qua thăm đi, thiếp hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát." Dứt lời, Gia Cát Ngọc Hân kéo chăn nằm xuống.
Đối với hình thức tôn trọng nhau như khách, Tề Hạo Thịnh sớm đã quen, sau khi giúp nàng chỉnh lại góc chăn liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Gia Cát ngọc Hân nằm nghiêng, trong lòng khó mà bình tĩnh, hài tử này, tới thật không đúng lúc.
OoOoO
Mấy ngày sau Oánh Tú biết được việc này, vì Tráng Tráng bị bệnh, nàng chỉ sai người đưa lễ đi. Trong Tề phủ, Bão Cầm ngồi nhìn Tráng Tráng nhàm chán nằm trên giường, bụng của Trác Nhân đã lộ ra, Oánh Tú cùng nàng ấy ngồi trên giường, đối diện với một danh sách.
"Nương." Tráng Tráng chơi đã mệt, bỗng nhiên gọi Oánh Tú một tiếng.
Oánh Tú nghiêng người cười với nó.
Tề phủ mấy ngày nay vô cùng thái bình, Tề Hạo Minh sớm đã có chuẩn bị, trong phòng Oánh Tú có mấy nha hoàn thức trắng gác đêm, một mình Tráng Tráng ngủ trên giường, bên cạnh có bà vú và bà tử trông chừng, làm như thật sự xuống cao. Nếu đã không thể xuống tay từ nha hoàn bà tử của Tề phủ, vậy họ chỉ có thể phái người đi tìm hiểu.
"Nơi này." Trác Nhân chỉ vào một cái tên trên danh sách, "Mấy hiệu thuốc này năm đó có nhập mấy vị thuốc kia, trong đó ba nơi này không có ghi chép rõ ràng."
Sổ sách năm xưa đã mất vài trang không thể điều tra, Trác Dạ vất vả lắm mới tìm được vài cuốn sổ ở các hiệu thuốc Tề Hạo Minh chỉ định, dược liệu họ cần căn bản không ghi bên trên.
Oánh Tú nhìn lướt qua mấy cửa hàng Trác Nhân chỉ, trong lòng hiểu rõ, lập tức khoanh vùng lại.
Đúng lúc này, Thanh Bích tới: "Tiểu thư, hầu phu nhân tới thăm thiếu gia."
Oánh Tú kêu Trác Nhân thu dọn đồ trên bàn, đi tới mép giường kêu Tráng Tráng nằm xuống, dỗ dành: "Nãi nãi tới thăm con, con còn nhớ phải nói thế nào không?"
Tráng Tráng ngây thơ mờ mịt gật đầu, trời nóng, mặc nhiều y phục khiến mặt Tráng Tráng đỏ bừng, Oánh Tú kêu Bão Cầm đi lấy khăn lông ướt đắp lên trán nó, sau đó buông màn che xuống.
Trong phòng nhàn nhạt mùi thuốc, thời điểm hầu phủ nhân tới, tất cả đều được an bài thỏa đáng, Oánh Tú sắc mặt tiều tụy bước ra nghênh đón, Hứa thị vội duỗi tay đỡ nàng lên: "Hài tử này, sao lại để bản thân suy sụp như vậy, đừng quên trong bụng vẫn còn một đứa."
"Không thể ra cửa nghênh đón mẫu thân, thỉnh mẫu thân thứ lỗi, Hạo Minh đang ở bên ngoài, con ở nơi này bận tới không thể rời đi, không có thời gian qua hầu phủ thăm tẩu tử."
"Nói gì vậy, Tráng Tráng đã thế này rồi! Nếu không phải mấy ngày trước trong phủ nhiều việc, ta đã sớm tới đây thăm nó."
Oánh Tú dẫn Hứa thị vào phòng, thuận tiện hỏi tình hình của Gia Cát Ngọc Hân. Lúc này Tráng Tráng đang nằm trên giường, Hứa thị đi qua tấm bình phong, xuyên qua màn che nhìn hài tử sắc mặt hồng hồng nhắm mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Bão Cầm vén màn lên, Hứa thị ngồi xuống, dùng tay đặt nhẹ lên trán Tráng Tráng, Tráng Tráng nhẹ nhàng gọi nãi nãi, Hứa thị đáp một tiếng, sau đó ra ngoài hàn huyên với Oánh Tú vài câu.
"Hiện tại thân mình con nặng nề như vậy, còn phải chiếu cố hài tử, không bằng theo ta về phủ đi, có nhiều người quan tâm nhau cũng tốt." Hứa thị nhìn bụng Oánh Tú, hiện tại đã hoài thai tám tháng, còn phải chiếu cố hài tử sinh bệnh, thân mình còn gầy ốm hơn khi Tề Hạo Chi thành thân.
"Hầu phủ nhiều chuyện, hơn nữa hài tử như vậy cũng không tiện đi đường, vẫn là ở đây tốt hơn."
"Nói thế cũng đúng, ta để A Thiến ở lại giúp đỡ con, là người hầu hạ ta lâu năm, hiện tại con có thai, một mình Nghiêm ma ma làm sao chu toàn mọi việc, nếu đã không về Nam Dương Hầu phủ, để A Thiến ở lại ta và hầu gia cũng yên tâm hơn." Hứa thị chỉ vào nha hoàn phía sau, "A Thiến, người ở lại thay ta và hầu gia chiếu cố Nhị nãi nãi và tiểu thiếu gia, lời Nhị nãi nãi nói chính là lời của ta, ngươi nhớ kỹ chưa?"
Nha hoàn kia gật đầu: "A Thiến đã nhớ."
Oánh Tú cười với nha hoàn kia, quay đầu nói với Hứa thị: "Vậy cảm tạ mẫu thân, mấy ngày trước trong phủ vừa đuổi đám nha hoàn bà tử, A Thiến ở lại nhất định có thể giúp được con nhiều việc."
"Vậy con và Tráng Tráng nghỉ ngơi đi, ta về trước, tẩu tử con hiện đang có thai, việc trong nhà lại phải do ta xử lý." Ý cười trên mặt Hứa thị càng sâu, thoáng đưa mắt nhìn qua tấm bình phong.
Oánh Tú đứng dậy tiễn bà ta ra khỏi phòng: "Hiện tại Tam đệ cũng đã có thê tử, mẫu thân cũng không nên quá nhọc lòng, chuyện quản gia người có thể giao cho Tam đệ muội, để muội ấy giúp người san sẻ một ít, con ở đây không thể giúp người được gì."
"Con có lòng này là đủ." Hứa thị nhẹ nhàng vỗ tay Oánh Tú. Hai người tới cổng lớn Tề phủ, Hứa thị nhìn A Thiến phía sau, "Đồ đạc của ngươi lát nữa sẽ có người đưa tới, ngươi không cần theo ta trở về." Tiện đà nói với Oánh Tú, "Có việc gì cứ sai bảo, bản thân con chú ý một chút."
Nhìn xe ngựa rời đi, trên mặt Oánh Tú lộ rõ khinh thường, bên ngoài truyền rằng bệnh tình của Tráng Tráng khi tốt khi xấu, có lúc khôi phục có lúc sốt cao, không hỏi thăm được gì, rốt cuộc cũng có người thiếu kiên nhẫn, trực tiếp an bài nhân thủ vào Tề phủ.
Thanh Bích dìu Oánh Tú, mãi tới khi cổng lớn Tề phủ khép lại, nàng mới chậm rãi xa người bình thường. Nha hoàn của Hứa thị, cái người tên A Thiển này không phải đại nha hoàn gì, Oánh Tú ở chỗ Hứa thị chỉ gặp nàng ta hai lần, hiện tại cho dù xảy ra chuyện, Hứa thị cũng sẽ không đau lòng.
"A Thiến, ngươi đi theo Thanh Bích, tiền lương ở hầu phủ bao nhiêu chỗ ta cũng sẽ cho ngươi như vậy." Oánh Tú đánh giá nàng ta một hồi, cũng là nha hoàn trầm ổn, tuổi xấp xỉ Thụy Châu, còn chưa gả chồng.
"Vâng." A Thiến cung kính hành lễ với Oánh Tú, theo sau các nàng.
Thanh Bích đưa Oánh Tú về phòng mới dẫn A Thiến đi, Bão Cầm nhìn theo, không khỏi lo lắng: "Tiểu thư, tiểu thiếu gia cứ nằm trên giường cũng không phải cách."
"Kêu bà vú thu dọn sương phòng sau nhà, Đại thiếu gia dời tới nơi đó." Oánh Tú phân phó.
Sương phòng sau nhà Oánh Tú rất nhanh được thu dọn, Tráng Tráng ngồi ở mép giường nhàm chán lôi kéo vớ ở chân, thấy Oánh Tú vào liền ủy khuất gọi nương một tiếng.
Hài tử hai tuổi không biết nhiều chuyện như vậy, Oánh Tú nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, vuốt ve tóc nó, sau đó nhận khăn vải từ tay Bão Cầm, giúp nó lau mồ hôi trên trán.
"Ngoan, qua mấy ngày nữa sẽ tốt rồi, cha còn vì chúng ta mà cố gắng nhiều như thế, chúng ta phải phối hợp thật tốt, chỉ cần bắt được người xấu, Tráng Tráng của chúng ta sẽ không sao."
Mùa hè, Tráng Tráng nằm trong chăn một lát người đã đổ đầy mồ hôi, Oánh Tú giúp nó lau khô sạch sẽ, cuối cùng cũng khiến nó thoải mái một ít. Thoát khỏi ổ chăn ghé vào lòng Oánh Tú, khuôn mặt hài tử vẫn ửng đỏ. Tử Yên vội mang chén chè đậu xanh tới, Oánh Tú nhận lấy, từng muỗng từng muỗng đút cho nó ăn.
"Tới sương phòng lấy thêm bồn nước đá tới." Tráng Tráng ăn được nửa chén thì không muốn ăn nữa, ôm Oánh Tú không chịu buông tay. Oánh Tú cũng đau lòng ôm lấy nó, mà Nghiêm ma ma ở cạnh lo lắng bụng nàng quá lớn, Tráng Tráng vô tâm sẽ làm bị thương tới hài tử.
"Qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi." Oánh Tú vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Tráng Tráng, lẩm bẩm, nếu đã có người thiếu kiên nhẫn, như vậy thời điểm lộ ra đuôi cáo đã không còn xa.
Chạng vạng, Tề Hạo Minh mới trở về, thoáng nhìn Bão Cầm và A Thiến cùng nhau canh giữ bên ngoài, cho Trác Dạ về trước, tự mình vào xem Oánh Tú: "Nha hoàn ngoài cửa kia là người mẫu thân để lại?"
"Ừ, chàng phái người điều tra nha hoàn đó đi, thiếp tạm thời cho nàng ta đi theo Thanh Bích chiếu cố thiếp." Tráng Tráng được Bão Cầm và bà vú chăm sóc, dọn tới sương phòng, A Thiến càng không có cách tìm hiểu tình hình của nó.
"Ta đã qua mấy hiệu thuốc, đúng là có được tin tốt, trong đó có một cửa hàng là của hồi môn của trưởng nữ Hứa gia đã xuất giá." Tuy rằng từ thư từ Tiết Tam để lại không thể điều tra người liên lạc cụ thể là ai, nhưng nội dung bên trong cũng cung cấp không ít tin tức, tỷ như cửa hàng bán thuốc, hiện tại còn thiếu chỉ có hai chữ chứng cứ.
"Tìm được Tiết Tam rồi?"
"Chỉ sợ tìm kiếm gã không chỉ có người của chúng ta, gần nhà Tiết Tam không ít người lui tới." Tề Hạo Minh thấy mấy ngày nay Oánh Tú gầy đi không ít, đáy mắt liền hiện lên một mạt ôn nhu, "Ta kêu người đi Lãm Châu mang về ít cá biển, sẽ kêu phòng bếp nấu cháo tẩm bổ cho nàng."
"Còn bổ gì chứ, đã mập hơn Tráng Tráng rồi kìa." Oánh Tú khẽ cười, "Không sao, chàng còn chưa biết, đây là cách trang điểm làm cho gương mặt ốm đi năm đó sư phó dạy thiếp."
Sương phòng phía sau, nghe được tiếng của Tề Hạo Minh, Tráng Tráng liền quấn lấy Bão Cầm đòi gọi bọn họ vào. Nơi này hơi tối, Tráng Tráng thấy Tề Hạo minh vào cũng không dám lớn tiếng, gương mặt nhỏ bé lộ rõ vẻ hưng phấn, tay đang quơ quơ cây kiếm gỗ Trác Dạ làm cho mình.
Tề Hạo Minh phối hợp ngồi xuống giường, Tráng Tráng liền đưa cây kiếm gỗ khác cho y, cùng y va chạm một hồi.
Oánh Tú ngồi bên cạnh khẽ cười, mới chơi một lúc, Tráng Tráng đã bổ nhào vào lòng Tề Hạo Minh, vẫy tay với nàng.
Tề Hạo Minh nhìn gian phòng ấm áp này, khóe miệng cong lên, đây là cuộc sống y luôn muốn có, bất luận thế nào, y cũng sẽ toàn lực bảo vệ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 107
Chương 107