- Rầm!
Điền Hoành bi phẫn tới cực điểm, nhịn không được đánh xuống một chưởng.
Tức khắc, một cái bàn vững chắc trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Thở ra một hơi thật dài.
Điền Hoành trong miệng thì thầm:
- Nhị Ngốc, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Ông ta đi vào gian phòng của mình, nơi này là cấm địa Hắc Y bang.
Phía sau kệ sách là một cái vòng treo, khi kéo nó, tức khắc xuất hiện một cửa ngầm.
Lấy ra chìa khoá mở cánh cửa ngầm này,xuất hiện một con đường hầm bí mật đi sâu xuống đất.
Điền Hoành đi vào cuối đường hầm, lại xuất hiện một cánh cửa.
Cách cánh cửa, nghe được thanh âm bên trong truyền tới.
- 287352.
- 287353.
Hình như có người không ngừng đếm số
Điền Hoành lấy thêm ra một cái chìa khóa, mở ra cánh cửa này.
Bên trong tức khắc truyền đến thanh âm vô cùng ngạc nhiên:
- Ca, đệ còn chưa có đếm tới ba mươi vạn mà ca ca đã đến thăm đệ rồi.
- Đúng vậy. - Điền Hoành đổi sang một khuôn mặt tươi cười hiền hòa, đi vào, đem hộp đựng thức ăn để lên bàn.
Ở đây có một cái phòng bí mật, tầm 100 mét vuông, có đủ mọi thứ tại chỗ, thậm chí còn có phòng luyện công.
Người đàn ông cao to bên trong vội vàng xốc lên hộp đựng thức ăn, cắn miếng lớn, hớp rượu thật nhiều.
- Ca ca đối với đệ quá tốt. - Người đàn ông cao to hướng Điền Hoành lộ ra cười khúc khích.
Mặt Điền Hoành có chút cứng ngắc, trên bàn tay còn có vết máu.
- Ca, thế nào? - Người đàn ông cao to hết hồn:
- Có phải chuyện chúng ta ở Phái quốc bị bại lộ hay không, Lý lão đại ở tiêu cục Thiên Long đã giết sang đến tận đây?
Điền Hoành rơi:
- Đệ yên tâm trốn ở chỗ này, hắn ta còn chưa sang tận đây giết đâu.
Người đàn ông cao to lúc này mới yên tâm tiếp tục ăn uống:
- Ca, Lý lão đại từ nhỏ đã thu dưỡng hai chúng ta, còn dạy chúng ta học võ công, ca ca không nên tham tí châu báu mà giết sạch các huynh đệ trong tiêu cực, còn buộc đệ cùng giết nhiều người, báo hại phải lánh nạn đến tận đây, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Lý lão đại sang giết, khiến cho đệ mỗi ngày phải sống dưới đất.
Điền Hoành trong lòng đau khổ.
Đệ đệ ngốc quá, đây đã là chuyện hai mươi mấy năm về trước, Lý lão đại vĩnh viễn sẽ không giết tới tận đây đâu.
- Còn nữa ca ca ơi, lúc đó ca ca không nên ngủ với tam muội, đã thế còn giết nàng. - Người đàn ông cao to nói:
- Đệ còn muốn lấy nàng làm vợ.
Điền Hoành nói:
- Thật xin lỗi, ca biết sai rồi.
Sau đó người đàn ông cao to tiếp tục ăn.
Điền Hoành nói:
- Nhị Ngốc, lúc trước ca ca gặp phải một người, hắn cũng có một biệt hiệu Nhị Ngốc, cho nên... Não ca ca lúc đó vừa vào nước nên không có giết hắn, bây giờ thực sự hối hận rồi.
Người đàn ông cao to cười hì hì, tiếp tục ăn.
Người đàn ông cao to ăn xong thật nhanh.
Điền Hoành nói:
- Nhị Ngốc, để ca ca kiểm tra võ công của đệ một chút xem sao.
- Được rồi. - Người đàn ông cao to đứng dậy, chợt đấm một quyền vào tường.
Tức khắc, đá vụn bay loạn.
Tiếp đó, ông ta bắt đầu ở bên trong luyện quyền, kình phong thổi trúng ai thì người ta không mở mắt ra được.
- Lợi hại không. - Người đàn ông cao to cười nói.
- Lợi hại. - Điền Hoành nói.
Quả thực lợi hại, tên này huynh đệ sanh đôi là một kẻ mê võ nghệ, bộ óc có chút vấn đề, nhưng lại là một kỳ tài luyện võ.
Tiếp tục Điền Hoành nói:
- Nhị Ngốc, đệ cởi quần áo ra, xem thể hình của đệ có phải giống y hệt ca ca hay không?
Người đàn ông cao to trực tiếp bỏ đi quần áo.
Điền Hoành cũng cởi ra.
Ở đây không có gương, nhưng giống như đang soi gương vậy.
Khuôn mặt giống hệt nhau, thân hình cũng giống hệt nhau, thậm chí vết sẹo trên người đều cũng được gia công y chang.
Bởi vì bọn họ là anh em sinh đôi, Điền Hoành thông minh nhưng chỉ số thông minh của em trai lại có chút vấn đề.
Điền Hoành lại nói:
- Nhị Ngốc, đệ từ nhỏ đến lớn thích nhất mô phỏng theo ca ca, ta không biết đệ bây giờ còn mô phỏng theo giống như trước không?
Người đàn ông cao to tức khắc thu hồi nụ cười trên mặt, từ một kẻ ngu si biến thành một giang hồ kiêu hùng độc ác.
Lông mày run lên, mắt co rụt lại, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn cùng Điền Hoành ta đây đối nghịch? Rõ ràng tự tìm đường chết.
Thực sự rất giống, không chỉ có tướng mạo, lúc này ngay cả ánh mắt và khí chất đều giống y hệt.
Giống quá, quả thực so với Điền Hoành còn muốn giống Điền Hoành hơn.
Giống như cuộc thi bắt chước vua hề Charlot, bản thân Charlie Chaplin tham gia nhưng chỉ đứng hạng ba.
Người em trai ngốc nghếch này từ nhỏ đã thích mô phỏng mỗi tiếng nói, cử động của anh mình.
- Hì hì... - Người đàn ông cao to cười nói:
- Ca, đệ học giống hay không?
Trong nháy mắt, ông ta lại từ một giang hồ kiêu hùng, biến thành một kẻ ngu si.
- Giống, quá giống. - Điền Hoành nói:
- Nhị Ngốc, bây giờ ca lại dạy đệ nói mấy câu, đệ nhất định phải học thuộc lòng, hiểu chưa?
Người đàn ông cao to đáp:
- Không thành vấn đề.
Điền Hoành cười to ba tiếng, tiếp đó cất giọng bi phẫn:
- Dù Điền Hoành ta đây phải chết, cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt, tuyệt đối sẽ không biến thành quỷ dưới đao.
- Cẩu quan, lúc các ngươi sử dụng ta, thì mời mọc như thượng khách. Lúc không cần đến ta thì biến ta thành tù nhân. Rõ ràng là các ngươi đấu không lại Thẩm Lãng, lại muốn ta chết đi!
Cái người đàn ông cao to mở to hai mắt, nhìn ca ca nhất cử nhất động.
Tiếp đó, ông ta cũng cười lớn ba tiếng, cất giọng bi phẫn lạnh lùng:
- Dù Điền Hoành ta đây phải chết, cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt, tuyệt đối sẽ không biến thành quỷ dưới đao.
- Cẩu quan, lúc các ngươi sử dụng ta, thì mời mọc như thượng khách. Lúc không cần đến ta thì biến ta thành tù nhân. Rõ ràng là các ngươi đấu không lại Thẩm Lãng, lại muốn ta chết đi!
Quả nhiên giống y hệt, từ giọng nói, tinh thần, khí chất đều giống, so với Điền Hoành còn giống Điền Hoành hơn.
...
Trở lại thành Huyền Vũ, nhìn thấy Từ Thiên Thiên, Trương Tấn lạnh giọng nói:
- Thẩm Lãng lúc trước không phải một thằng ngu ư? Không phải một thằng đần thiểu năng sao? Vì sao lúc này trở nên gian trá như thế, nhà của nàng lúc đó vì sao không giết hắn?
Từ Thiên Thiên không có phản bác.
Thậm chí nội tâm của nàng còn không thể tin nổi so với Trương Tấn.
Lúc trước Thẩm Lãng kia hoàn toàn lù đù như lợn, mà Thẩm Lãng bây giờ, dính lông lên còn bén nhạy hơn khỉ, gắn răng nanh lên còn độc hơn cả rắn.
Nếu là biết có ngày hôm nay, dù cho sẽ phá hỏng danh tiếng, lúc đó nhà họ Từ cũng muốn giết tên nghiệt súc Thẩm Lãng, cũng đỡ phải bị động như ngày hôm nay.
- Cha chồng nói như thế nào? - Từ Thiên Thiên bèn hỏi.
Trương Tấn nói:
- Bảo ta giết Điền Hoành.
Từ Thiên Thiên nói:
- Nhưng Điền Hoành là một cánh tay đắc lực của chúng ta ở thành Huyền Vũ, mất đi hắn, rất nhiều chuyện đều làm bất tiện, tiền tổn thất hàng năm cũng không biết đếm bao nhiêu.
Trương Tấn tức giận:
- Điểm ấy lẽ nào ta không biết sao?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng:
- Công tử, thành chủ Liễu Vô Nham cầu kiến.
Trương Tấn cau mày nói:
- Để ông ta vào đây.
Liễu Vô Nham đi đến, cau mày, gọn gàng dứt khoát nói:
- Không thể giết Điền Hoành.
Trương Tấn không nói gì.
Liễu Vô Nham nói:
- Đầu tiên, nếu sau khi giết hắn thì còn thể diện đâu? Một trận chiến này liền thua ở trong tay tên nghiệt súc Thẩm Lãng này.
- Thứ hai, nếu sau khi giết hắn, những chuyện bẩn thỉu sau này ai làm? Hàng năm tiền tổn thất phải kiếm ở đâu? Những sòng bạc của Hắc Y bang còn người thứ hai nào đảm nhiệm được đây?
Trương Tấn lâm vào trầm ngâm. Ý của phụ thân rõ ràng, quyết định trực tiếp giết Điền Hoành thật nhanh.
Nhưng làm như vậy tổn thất quá lớn.
Mặt hàng thấp kém Thẩm Lãng kia sẽ đắc ý đến tận trời.
Không được, tuyệt đối không thể giết Điền Hoành.
Phàm là chuyện để cho địch nhân vui sướng, kiên quyết không thể làm.
Thế nhưng nếu không giết Điền Hoành, một khi những hành vi phạm tội của tên ấy lộ ra thì hậu quả hoàn toàn khó lường.
Căn bản cũng không phải là Liễu Vô Nham cùng Trương Tấn có thể thừa nhận.
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của thủ hạ tâm phúc:
- Hai vị đại nhân, Điền Hoành bí mật cầu kiến.
...
Ngày kế!
Phủ thành chủ Huyền Vũ bắt đầu công khai thẩm tra xử lí vụ án Điền Hoành giết Tống Sung và vụ Tống Nghị vu cáo người ở rể Thẩm Lãng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đám dân chúng vây xem đạt đến hơn mấy trăm người.
Thẩm Lãng không kịp chạy tới, thế nhưng Kim Hối luôn luôn ở thành Huyền Vũ tìm hiểu tin tức ngay hiện trường.
Bởi vì đây tuyệt đối là sự kiện lớn của thành Huyền Vũ, Điền Hoành không ai bì nổi trêu chọc tới Thẩm Lãng sau lại tai họa không ngừng, hôm nay lại trở thành tù nhân cấp thấp.
Điền Hoành quỳ gối trên công đường, toàn thân đều có vết sẹo, máu thịt không rõ.
Vô cùng hiển nhiên bị dùng đại hình, toàn thân gần như không có chỗ nào lành lặn, máu tươi thấm đẫm toàn thân.
Ở phía trên công đường, Điền Hoành đều thú nhận những hành vi mình giết Tống Sung cùng kích động dân chúng bao vây tấn công phủ Bá Tước.
Mặc kệ thành chủ Liễu Vô Nham xử tội gì, ông ta đều nhận một hơi.
Tống Nghị mặc dù vạn phần không cam lòng, nhưng là đối với sự việc mình vu cáo Thẩm Lãng đành phải nhận tội.
Cuối cùng, thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham tuyên án, Điền Hoành tội ác tày trời, phán xử chém đầu, nộp lên phủ tổng đốc duyệt lại.
Nhưng mà!
Điền Hoành chợt cười to ba tiếng.
- Dù Điền Hoành ta đây phải chết, cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt, tuyệt đối sẽ không biến thành quỷ dưới đao.
- Cẩu quan, lúc các ngươi sử dụng ta, thì mời mọc như thượng khách. Lúc không cần đến ta thì biến ta thành tù nhân.
- Rõ ràng là các ngươi đấu không lại Thẩm Lãng, lại muốn ta chết đi!
Tiếp đó, Điền Hoành ngay trước mấy trăm người, đánh về phía cây cột bên cạnh.
Tức khắc, đầu nứt ra, hoàn toàn chết đi!
Tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc, nhìn tất cả trước mắt mà không thể tin nổi.
Đầu sỏ hắc bang thành Huyền Vũ, tay Điền Hoành lại chết như vậy.
Hơn nữa, bị chết thảm liệt như vậy.
...
Chú thích của Bánh: Lúc viết chương này có chút cay mắt và lo lắng, không biết mọi người sẽ phản ứng thế này, lạy xin mọi người phiếu đề cử, ta nhất định viết thật tốt thật sảng hơn.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Bình luận trên qidian (có tiết lộ một phần nội dung truyện)
Phong Hỏa Lôi Diện Tất: "Từ Thiên Thiên sẽ không chết, thể nào sau này cũng thu, đảm bảo sau này nhà họ Từ sẽ bị bán đứng, tên lưu manh Thẩm Lãng sẽ cứu cha nàng."
Tác giả Cao Điểm Trầm Mặc trả lời: "Không đâu, ta sẽ giết cô ả."
Phong Hỏa Lôi Diện Tất: "Được à, chết thì tốt."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 69: Công khai xét xử! Chết thảm oanh liệt
Chương 69: Công khai xét xử! Chết thảm oanh liệt