Tức khắc Thẩm Lãng đực mặt ra.
Nương tử, nàng đang làm kịch bản gì vậy nè?
Còn nói cái gì giặt cho sạch sẽ để lại chỗ cũ cho nàng mặc, nàng chẳng lẽ không sợ mang thai sao?
Nàng không hề đánh ta, lại còn cho ta thuốc bổ?
Chẳng qua Địa Hoàng Hoàn sáu vị là loại thuốc bổ âm hư, phu quân như ta muốn một loại thuốc khác cơ.
Thẩm Lãng khoác lác là hiểu biết lòng của đàn bà, nhưng trước mắt hắn cô gái trông nhỏ nhắn này có chút xem không hiểu nha.
Thế giới phụ nữ này không được rồi, tâm hồn quá lãng đãng.
Trận chiến giữa nam nữ này, ta... Ta có chút chả chắc chắn xíu nào!
Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ thua mất đó!
...
Gần mùa thu, tằm sẽ lập tức tạo kén, đây là lúc con tằm ăn mạnh nhất.
Bởi vì lợi nhuận từ nuôi tằm vượt xa lúa gạo, cho nên trong đất phong của phủ Bá Tước có một khu vực rất lớn dùng để gieo trồng cây dâu.
Thu nhập tơ tằm chiếm một bộ phận rất lớn trong phủ Bá Tước.
Cho nên gần đây Mộc Lan mặc áo vải... màu xanh vào ruộng hái lá dâu tằm.
Nàng đường đường tiểu thư phủ Bá Tước, đương nhiên chẳng cần làm mấy chuyện cực nhọc này, chẳng qua là biểu lộ ý nghĩa hợp tác lao động giữa chính mình và con dân đất phong mà thôi.
Nói trắng ra là làm dáng.
Nhưng thật không ngờ còn làm dáng nhiều ngày như thế.
Cô gái ngốc nghếch này, Bá Tước phu nhân người ta chỉ làm tượng trưng đi một canh giờ liền trở về, liền hái không tới 10 miếng lá dâu.
Mà Kim Mộc Lan hái lá dâu từ sáng đến tối được mấy nghìn cân, quả thật ngốc quá, nàng làm việc cũng nghiêm túc như vậy sao.
Nương tử chẳng ở nhà, Thẩm Lãng một điệu tình ái cùng cái miệng đầy lời lưu manh không cách nào phát huy được, cuộc sống quả thiệt nhàm chán.
Vì mạng sống của những giáo sư khác an toàn, vì những tâm hồn yếu ớt của học sinh khác, hắn cũng chả thèm đi học ở học đường nữa.
Các chỉ số thân thể Đại Ngốc cực kỳ bình ổn, tốc độ khỏi bệnh nhanh vượt xa trong dự kiến rất nhiều.
Không những là nội thương, ngay cả tốc độ lành chỗ gãy xương cũng hơn người thường, khiến cho đại phu An Tái Thế tấm tắc khen.
Nhưng không hiểu vì sao, Đại Ngốc chẳng hề tỉnh lại, khiến Thẩm Lãng vô cùng khó hiểu.
Cho nên, mấy ngày nay Thẩm Lãng rảnh rỗi muốn chết.
Có một ngày hắn thử đi hỏi nhạc phụ đại nhân, con hết lệnh cấm túc rồi sao.
Nhạc phụ đại nhân hỏi con lại muốn làm cái gì hả?
Thẩm Lãng bèn dè dặt thưa:
- Trong nhà nhàm chán thế kia, con có được đi thành Huyền Vũ chơi không ạ?
Nhạc phụ đại nhân nói:
- Vậy Thẩm công tử muốn chơi đến cấp bậc gì cơ?
Thẩm Lãng nói:
- Ví như gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lại ví như nhìn thấy phụ nữ đàng hoàng bị ăn hiếp, con cũng dễ ra tay cứu giúp.
Sau đó, không biết vì sao lệnh cấm túc lại được ban ra cho hắn.
Hơn nữa xem bộ dáng của nhạc phụ như vậy, còn có vẻ như muốn dùng roi đánh hắn nha.
Cuộc sống như vậy chả thú vị gì sất, đường đường cô gia phủ Bá Tước, cũng không thể đi ra ngoài khi nam phách nữ.
Quý tộc như thế, có xứng cái gì đâu nhỉ?
Gia tộc họ Kim liệt tổ liệt tông vất vả như vậy đánh được phần cơ nghiệp này, không phải là cho thế hệ mai sau của các ngươi có thể ỷ thế hiếp người sao?
Ai dè các người lại trở ngược thành một đám đều an phận thủ thường thế kia.
Nhìn gã Kim Mộc Thông, đường đường thế tử phủ Bá Tước, ngay cả chút khí chất ăn chơi trác táng cũng chả có.
Thật là khiến người thất vọng mà!
...
Cuộc sống nhàm chán rảnh rỗi như thế chợt chấm dứt.
Trong nháy mắt Thẩm Lãng bước vào trạng thái chiến đấu.
Bởi vì Mộc Lan nhận được một thiệp mời, lúc nàng không ở nhà Thẩm Lãng liền mở ra xem.
Là thư mời từ nhà họ Từ đưa.
Thiếp mời đính hôn của Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên.
Đôi cẩu nam nữ này còn bày đặt đính hôn!
Xem xong phần thiệp mời này, Thẩm Lãng chẳng nói câu nào, lại trở về trên vách tường viết đầy tên kẻ thù.
- Ôi!
Thẩm Lãng than thở một tiếng.
Sau khi tiêu diệt Điền Hoành xong trong khoảng thời gian này, hắn cảm thấy bản thân thật sự quá thư giãn đi, lại quên mất mình còn có huyết hải thâm cừu.
Phần thiệp mời kia, tức khắc đánh thức quá khứ Thẩm Lãng gặp sỉ nhục.
Hắn ngó tên hai người Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên.
Từ Thiên Thiên, kế tiếp đến phiên ta nên trả thù hai cha con chó má các ngươi ha.
Lại còn muốn đính hôn ư?
Ta cùng Mộc Lan liền vội vã bái đường thành thân như thế, ngươi Từ Thiên Thiên còn dám đính hôn?
Ta nên trả thù Từ Thiên Thiên cùng cha nàng như thế nào nhỉ?
Thẩm Lãng vắt hết óc, đi tới đi lui ở trong phòng khách.
Với con ả như Từ Thiên Thiên kia, trả thù như nào mới gọi là độc ác nhất vậy?
Xông lên, ngủ với cô ả sao?
Đừng nói giỡn, Thẩm Lãng ta đây đẹp trai như thế, nếu là ngủ Từ Thiên Thiên, đâu phải là trả thù, rõ ràng là khen thưởng đó.
Đương nhiên là muốn hủy diệt vật trân quý nhất của cô ta rồi.
Đầu tiên là danh tiếng!
Đứa con gái nhà buôn này, xuất thân không cao quý, cho nên rất quý trọng danh tiếng, chỗ nào cũng kết bạn với danh viện quý tộc, mỗi ngày viết thơ từ ca phú gì đấy, vẫn còn lẩn quẩn trong cái vòng nhỏ hẹp ấy truyền một ít thoại bản (dạng bút ký ghi chép sinh hoạt).
Rõ ràng là con gái nhà buôn, lại cố biến mình giống như tài nữ vậy.
Kinh doanh nhiều năm như thế, cuối cùng cô ả cũng biến mình thành trước hạng ba tài nữ kiêm mỹ nhân quận Nộ Giang.
Xếp hạng nhất là con gái của Trương Xung tên Trương Xuân Hoa.
Còn người vợ Mộc Lan thân thiết đâu?
Xin lỗi, đây là tiên nữ trên trời của chúng ta, không cần xếp hạng vào mớ đó.
Cũng chính bởi vì cà ra danh tiếng hạng ba tài nữ mỹ nhân, Từ Thiên Thiên mới lọt vào tiêu chuẩn của Trương Tấn.
Đương nhiên là có người có lẽ sẽ nói, lúc trước Từ Thiên Thiên ngươi còn tuyển tên phế vật Thẩm Lãng này bắt ở rể, còn có danh tiếng gì đâu.
Lời không thể nói thế được.
Họ Từ tuyển Thẩm Lãng làm người ở rể, hoàn toàn là vì xung hỉ, đồng thời đổi chỗ vận rủi thôi.
Đây giống như con cháu một số gia đình quyền thế Ấn Độ, trước khi lấy cô dâu, còn phải kết hôn trước với thân cây hay con lừa kìa.
Lẽ nào là bởi vì nhà hắn thấp kém sao? Không phải đâu, trùng hợp là bởi vì số mệnh của hắn quý khí, cho nên mới cần xung hỉ đổi vận.
Mà Thẩm Lãng chính là cái cây hay con lừa kia.
Trừ danh tiếng ra, Từ Thiên Thiên quan tâm nhất chính là sản nghiệp nhà họ Từ, kinh doanh tơ lụa vải vóc.
Muốn trả thù cô ta.
Đương nhiên phải bôi nhọ danh tiếng của ả, sẽ hủy diệt cả chuyện làm ăn luôn.
Như thế mới khiến cho con ả này đau đớn muốn chết.
Như vậy phải làm thế nào mới hủy diệt được danh tiếng Từ Thiên Thiên kinh doanh mấy năm qua đây?
Trong đầu Thẩm Lãng nhanh chóng lướt qua mấy phương án.
Nhất định phải độc ác, hơn nữa truyền bá sâu xa hết mức, mà còn không thể phản nghịch lại.
- Choang!
Bộ óc Thẩm Lãng sáng ngời, lập tức có biện pháp.
Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Vừa nặng nề mà lại yếu ớt, không cần ngó cũng biết là thằng mập Kim Mộc Thông.
- Thẩm Lãng, ta có thứ tốt cho ngươi xem... - Kim Mộc Thông giảo hoạt nói, gã vừa mới lấy được một quyển tranh khiêu dâm.
Như vậy, quả thực giống hệt gã mập cùng phòng thời đại học lần đầu tiên lôi kéo Thẩm Lãng đi xem phim.
Sau khi Kim Mộc Thông bước vào, phát hiện ánh mắt Thẩm Lãng sáng quắc nhìn chăm chú vào gã, gã không khỏi rụt cổ lại nói:
- Tỷ phu, tỷ phu... ngó đệ như vậy tính làm cái gì?
Chỉ có lúc gã mập này sợ mới kêu hắn là tỷ phu, bình thường gã toàn kêu tên.
Thẩm Lãng nói:
- Mập đệ nè, có em gái nào thích đệ chưa?
Lời này vừa ra, mắt Kim Mộc Thông đều đỏ.
Khốn nạn mà, ta xem ngươi là bạn, có thứ tốt đều vội vàng đi chia sẻ với ngươi.
Ngươi, ngươi lại chọt đao vào tim ta đấy.
Đánh người không đánh mặt, cắm đao không được chọt tim nhá.
- Ta đi đây, coi như Kim Mộc Thông ta chưa từng biết ngươi. – Thằng mập đau xót căm giận muốn bỏ đi.
Thẩm Lãng nói:
- Cậu em vợ, đệ có biết vì sao không có em gái nào thích không?
Kim Mộc Thông chẳng trả lời.
- Đương nhiên, đầu tiên là bởi vì đệ xấu xí. - Thẩm Lãng bảo:
- Loại người giống như ta một khi dạo phố, cũng có thể câu được bảy tám đứa con gái nhà lành tinh thần lạc lối. Nếu không phải dáng dấp hại nước hại dân, lúc đó ta gánh cái danh tiếng phế vật, tỷ tỷ của đệ còn chọn trúng gả cho ta.
Kim Mộc Thông muốn khóc.
Ngươi, ngươi chẳng những muốn tru tâm, còn muốn lấy roi quất xác thế ư?
- Thế nhưng cũng có những gã đàn ông xấu như đệ vẫn có con gái thích, thậm chí sẽ xuất hiện vô số mỹ nhân nhào lên, khóc kêu gào đệ lâm hạnh bọn họ. - Thẩm Lãng dụ dỗ.
Lời này vừa ra.
Hết thảy thù hận của Kim Mộc Thông đều biến mất tăm, đôi mắt gã sáng rỡ lên:
- Thiệt hả?
Thẩm Lãng gật đầu bảo:
- Đương nhiên là thật, ta biết một người, hắn gọi Tô Đông Pha. Dáng dấp vừa lùn lại già, vừa mập lại xấu xí, kết quả có mấy nghìn cô gái đẹp thích hắn, ngay cả con dâu đều đối với hắn có chút không kìm lòng nổi.
Ánh mắt Kim Mộc Thông đều xanh biếc, gã run rẩy hỏi:
- Cầm thú như thế? Tại sao chứ?
Thẩm Lãng đáp:
- Bởi vì danh tiếng, bởi vì tài hoa. Nếu gái không đẹp, vậy không...
Nói đến đây, Thẩm Lãng câm miệng, cơ bản dục vọng cầu sinh vẫn là phải có.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Đàn ông nếu ngoại hình xấu xí, chỉ cần có tài hoa hơn người, vang danh khắp thiên hạ, hoàn toàn có thể khiến cho phụ nữ quên đi tướng mạo của hắn cùng ngắn nhỏ.
Kim Mộc Thông lui về phía sau một bước, hai tay che, nói:
- Đệ, đệ tuyệt đối không ngắn nhỏ, huynh đừng nói xấu người ta.
Rồi gã mập uể oải nói:
- Đệ đương nhiên biết chỉ cần có giỏi giang hơn người, liền có vô số em gái thích. Nhưng là... Đệ cảm thấy làm đệ giỏi hơn người ta so với khiến đệ biến thành trai đẹp thì cái nào khó hơn đây.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Thế tử, người như đệ mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thành thực lại là phẩm chất tốt đẹp của đệ đó.
- Đệ đi thật luôn... - Kim Mộc Thông bi phẫn bảo.
Thẩm Lãng vội vàng kéo gã lại khuyên:
- Thế tử, dung nhan tuyệt thế thứ này huynh có nhiều, nhưng chẳng cách nào cho đệ mượn được đâu. Nhưng mà tài năng chói mắt ấy hả, ta hoàn toàn có thể cho đệ mượn đó.
- Thực vậy á? - Kim Mộc Thông hỏi: - Mượn như thế nào đây?
Thẩm Lãng nói:
- Chúng ta hợp tác viết một quyển sách, một quyển sách nhất định phải nổi bật, chúng ta in một vạn bản, mấy vạn bản. Làm cho lan khắp thành Huyền Vũ, khiên quyển sách này vang dội khắp quận Nộ Giang, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, danh tiếng khắp Việt quốc. Đến lúc đó lấy tư cách một trong những tác giả của quyển sách này, đệ nói coi sẽ ra sao nè?
Kim Mộc Thông mắt sáng rực đáp:
- Vậy, vậy đến lúc đó đệ liền nổi tiếng nè, đệ liền trở thành kẻ tài hoa khắp thiên hạ.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng vậy, đệ thấy đó tỷ phu ra sức vì chung thân của đệ thực là hao tổn tâm huyết chưa.
Kim Mộc Thông run rẩy hỏi:
- Tỷ phu, chúng ta viết sách gì bây giờ?
Thẩm Lãng nói:
- Kế tiếp huynh đọc, đệ viết. Huynh kể sơ một lần, đệ nghe thử.
Kim Mộc Thông xách ghế, nghe vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Lãng kể:
- Ngày xưa có một đại thương nhân, làm nghề buôn bán tơ lụa, tên của ông ta gọi Tây Môn Khánh, tự Quang Duẫn, người ta đều gọi ông ta là Tây Môn đại quan nhân, ông ta còn có một đứa con gái, tên gọi Tây Môn Thiên Thiên.
- Tên Tây Môn đại quan nhân này đê tiện vô sỉ, hoang dâm vô độ, gieo tai họa cho biết bao con gái nhà lành. Chính cái gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái thằng trộm bạc thích đào hang...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 74: Sát chiêu của Thẩm Lãng! Từ Thiên Thiên phải gặp bi kịch
Chương 74: Sát chiêu của Thẩm Lãng! Từ Thiên Thiên phải gặp bi kịch