- Quốc quân có chỉ!
Bá tước Huyền Vũ, Bá tước phu nhân, Kim Mộc Thông, Kim Mộc Lan lại một lần nữa quỳ xuống.
Kỳ thực có người phát hiện Thẩm Lãng không ở đây, nhưng chẳng ai lắm miệng đi nhắc.
Hơn nữa một người ở rể nhỏ nhoi theo trình độ nào đó là không có tư cách nhận ý chỉ, bất quá quốc quân đã từng đã hạ chỉ cho Thẩm Lãng, tặng cho hắn xuất thân giám sinh Thái Học.
Cho nên lẽ ra lần này Thẩm Lãng phải ở ngay tại chỗ.
Đây cũng như một vị lãnh đạo cấp cao tới phía dưới thị sát, lần đầu tiên gặp mặt Ngô lão nhị trong thôn.
Như vậy khi lãnh đạo có chức thấp hơn một chút tới thị sát lần nữa, Ngô lão nhị cũng phải có mặt hiện trường.
Thế nhưng bản thân tên Thẩm Lãng này có thể ra vẻ khoe khoang, lại không muốn gặp gặp người khác chơi cái trò khoe mẽ như hắn, vậy thì hắn chả thèm tới.
Trong nhà cũng chiều chuộng Thẩm Lãng, con không muốn quỳ, không thích nhìn người khác khoe khoang, vậy con cũng không cần tới đâu.
- Hai vị ái khanh bởi vì tranh đảo Kim Sơn, có nhiều xung đột, suốt đêm không thể chợp mắt, đặc phái con trai thứ tư Ninh Chân đến đây hòa giải, khâm thử!
Đây là ý chỉ quốc quân.
Đương nhiên, chỉ là đạo ý chỉ đầu tiên.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Lãng không muốn tới, đám người các ngươi thiệt tình quá ưa thích đóng kịch.
Rõ ràng là muốn lấy đao xẻo ta một miếng thật đau, lại hết lần này tới lần khác còn muốn tạo nên dư luận như ta khát bị đâm chết vậy.
Rõ ràng bắt bí ta sao.
Tứ vương tử Ninh Chân thờ ơ bảo:
- Phụ vương phái ta đến đây, là muốn tiến hành cố gắng hòa giải cuối cùng tranh chấp đất phong giữa Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải, dù sao vẫn là muốn dĩ hòa vi quý, đôi bên ngồi xuống nói cho thỏa đáng, các ngươi tính sao.
Bên ngoài hơn một nghìn kỵ binh đằng đằng sát khí, uy áp dồn ép nặng, ngươi còn muốn giả làm vẻ mặt ôn hoà.
- Vâng! - Bá Tước Huyền Vũ đáp.
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Để Bá Tước Tấn Hải đến đây đi, ta làm chủ, ngay phủ Bá tước Huyền Vũ nói, ta tự mình ở bên cạnh xem.
...
Một lúc lâu sau!
Bá Tước Tấn Hải cùng Bá Tước Huyền Vũ liền tranh đảo Kim Sơn đất phong, tiến hành đàm phán sau cùng.
Một cái bàn dài đoàn người Bá Tước Huyền Vũ tước ngồi ở bên trái, đoàn người Bá Tước Tấn Hải ngồi ở bên phải.
Thái Thú Trương Xung ngồi chính giữa chủ trì.
Đầu đại sảnh đàm phán phía trên, bày hai cái ghế, tứ vương tử Ninh Chân cùng hành tỉnh Thiên Nam Tổng đốc tọa trấn.
Bầu không khí đặc biệt nghiêm túc trang trọng.
Giống như tiến hành một trận thương lượng chân chính vậy.
Ninh Chân cười nói:
- Ta và Chúc tổng đốc lần này chỉ vểnh lỗ tai, không chen miệng, các ngươi đều có thể nói mọi thứ.
Dứt lời, ánh mắt của gã chuyển động khắp nơi, như tìm kiếm bóng dáng Thẩm Lãng.
Vị Thẩm Lãng hẳn là cố vấn cho Bá Tước Huyền Vũ, vì sao bực đàm phán này hắn lại vắng mặt.
Nô tài cũng là giun đũa trong bụng chủ tử, mắt thấy biểu cảm của tứ vương tử, một thái giám lập tức nghiêm nghị nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, vì sao không thấy chàng rể Thẩm Lãng của ngài đâu vậy?
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác đáp:
- Thân thể của Thẩm Lãng nó có chút khó chịu, sợ lây bệnh sang điện hạ, cho nên không có mặt.
Thế là Bá tước đại nhân vốn ngay thẳng bèn trực tiếp quăng cho một cái đinh mềm.
Tức khắc, tứ vương tử Ninh Chân ánh mắt của hơi thay đổi, đây là hoàn toàn không cho gã mặt mũi.
Kế tiếp cái gọi là đàm phán, cũng chẳng xuất hiện đánh võ mồm gì luôn.
Bá Tước Tấn Hải một nhà vẫn biểu hiện đặc biệt dữ dội, dõng dạc mà ca ngợi công đức quốc quân, sau đó đã sang chuyện gia tộc họ Đường mấy trăm năm lịch sử thống trị đảo Kim Sơn.
Cuối cùng, giao nộp lên trên mấy trăm trang chứng cứ, một xấp lớn thật dày.
- Bằng chứng đanh thép chứng minh thực tế rõ ràng, đảo Kim Sơn từ xưa đến nay đều thuộc về gia tộc họ Đường ta.
Mấy trăm trang chứng cứ đó, ở đây nhân vật trọng yếu, gần như mỗi người một phần.
Tứ vương tử Ninh Chân phi thường hài lòng, đây mới là bổn phận của thần tử sao.
Biết rất rõ ràng là diễn trò, cũng muốn diễn y như thật. Dù cho muốn giết chết phủ Bá tước Huyền Vũ, cũng muốn biểu hiện hợp tình hợp lý hợp pháp, bộ dáng là đại nghĩa ở ta đây.
Kế tiếp, giờ đến phiên Bá Tước Huyền Vũ.
- Chúng ta phản đối!
Nói xong câu này sau, liền không còn gì nữa.
Toàn tràng ngạc nhiên.
Bầu không khí nghiêm trọng, xấu hổ.
Vừa rồi một nhà Bá Tước Tấn Hải, dõng dạc, lưu loát hơn vạn chữ.
Mà đến phiên ngươi Bá Tước Huyền Vũ phát biểu, liền một câu chúng ta phản đối?
Ngươi, ngươi đây là ý gì?
Ngươi đây là lòng có oán hận chăng?
Ngươi đây công khai làm mất mặt à?
Ngươi đây công khai coi khinh quyền uy của quốc quân ư?
Tứ vương tử Ninh Chân cùng Tổng đốc Chúc Nhung đều ở tại trận, Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi lại chẳng thèm chừa thể diện gì hết?
Lần này, mặt mũi Ninh Chân thực sự có chút không nén giận không nổi, mỉm cười nói:
- Đại đô đốc, xem ra mặt mũi của chúng ta còn chưa đủ rồi.
Kim Mộc Lan lạnh giọng bảo:
- Đồ tể giết lợn, còn muốn lợn trước khi chết biểu diễn cho thật hay, xin thứ cho chúng ta làm không được.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Dựa theo luật pháp Việt quốc, lấy tư cách phong thần, gia tộc bọn ta là có độc lập quyền phòng ngự. Dù cho phong vua tới nơi, cũng không có quyền tiếp quản phòng ngự phủ Bá Tước. Thế nhưng mấy trăm năm trôi qua, tổ tông luật pháp phảng phất chả còn dùng được nữa.
Vừa thốt ra thế.
Sắc mặt tứ vương tử Ninh Chân tái xanh.
Cả nhà Bá Tước Huyền Vũ đây là tự tìm đường chết hả? Vẫn ngoan cố chống cự sao?
Lại công khai xé mặt như thế.
Dựa theo luật pháp của tổ tông, vậy thì chẳng có tân chính rồi.
Tiếp tục, Bá Tước Huyền Vũ đứng dậy, hướng Bá Tước Tấn Hải cúi người hành lễ nói:
- Đường huynh, có thể tiến vào thư phòng nói chuyện được không.
Ý tứ này rất rõ ràng, muốn bỏ qua tất cả những người ở đây sang một bên đi mật đàm riêng cùng Bá Tước Tấn Hải.
Lúc này, tứ điện hạ Ninh Chân ngược lại ung dung cười, nói:
- Bá Tước Tấn Hải, Bá Tước Huyền Vũ mời ngươi đi, vậy ngươi đi đi.
...
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác tiến vào bên trong thư phòng.
Bá Tước Tấn Hải mang theo thế tử Đường Doãn tiến vào theo.
Trong thư phòng, Thẩm Lãng đã chờ ở đó, đứng trước một bản đồ.
Bá Tước Tấn Hải Đường Luân không khỏi có chút kinh ngạc.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác lại ai cũng không mang theo, chỉ để Thẩm Lãng bên người.
Tiến vào thư phòng sau đó, đôi bên lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Thẩm Lãng nói:
- Bá Tước Tấn Hải, hơn một trăm năm trước cướp biển lên đất liền, càn quét đất phong nhà ngài, các ngài ngay cả pháo đài gia tộc đều đánh mất, là tổ tiên Kim Trụ đại nhân ta suất binh giúp các ngươi đoạt lại đất phong, đoạt lại cơ nghiệp đi.
Bá Tước Tấn Hải nhướng mày.
Ông ta không ưa nghe đến đoạn chuyện cũ sỉ nhục đó.
Thẩm Lãng nói:
- Năm đó, Hầu Tước Tấn Hải tự mình đến nhà của chúng ta, quỳ xuống cầu khẩn Tổ tiên Kim Trụ xuất binh vì ông ta đoạt lại lãnh địa, đồng thời đồng ý sau khi chuyện thành công, cầm Đảo Kim Sơn tặng cho gia tộc họ Kim, hơn nữa còn ký kết khế ước. Tổ tiên Kim Trụ dẫn binh đại sát tứ phương, giúp nhà ngươi đoạt lại toàn bộ đất phong, đồng thời tiêu diệt hết cướp biển, trả lại nghìn dặm phòng thủ bờ biển cho Việt quốc lấy hòa bình. Lúc đó dưới sự chứng kiến của quốc quân, chính tay gia tộc các ngươi cầm đảo Kim Sơn chuyển giao cho gia tộc họ Kim ta.
- Gia tộc bọn ta đối với các ngươi có ơn cứu mạng lại không nói, vì sao chuyện lúc đó đã đáp ứng rồi, sau đó lại muốn đổi ý?
Thẩm Lãng nói việc này đều là thật.
Bằng không đảo Kim Sơn thuộc về gia tộc họ Đường như thế nào sẽ tới trong tay gia tộc họ Kim?
Nhưng việc này đối với Phủ Bá tước Tấn Hải mà nói, là chuyện sỉ nhục nhất, cho tới bây giờ đều không đề cập tới.
- Ha ha... - Phủ Bá tước Tấn Hải thế tử Đường Doãn nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nói những thứ này đều là chuyện hư ảo giả dối. Ngươi nói hơn một trăm năm trước nhà ta cầm đảo Kim Sơn chuyển giao cho gia tộc họ Kim, vậy có giao kèo, có bằng chứng không?
Đây là phần ghê tởm nhất.
Sau khi tổ tiên Kim Trụ chết bất đắc kỳ tử, phần giao kèo kìa cũng không thấy tăm hơi.
Thế nhưng phần khế ước đó tổng cộng có ba phần, Phủ Bá tước Tấn Hải có một phần, quốc quân chỗ đó cũng có một phần.
Hai phần đó đến nay vẫn bình yên vô sự. Thật tốt ở trong tay bọn họ.
Cho nên, Đường Doãn hoàn toàn là ăn nói bừa bãi.
Bộ dạng trơ tráo của tên này, không tệ!
- Được lắm. - Thẩm Lãng ra vẻ chân thành tha thiết:
- Những chuyện cũ năm xưa liền tạm thời không đề cập nữa, hôm nay khí thế tân chính như lửa bỏng dầu sôi. Gia tộc họ Đường các người và họ Kim chúng ta, cũng là quý tộc lâu đời có đất phong có tư quân, vốn chung nhau lợi ích. Vì tự bảo vệ mình, lúc này hai nhà chúng ta nên đoàn kết một lòng, sao lại chém giết lẫn nhau thế? Vốn sinh cùng một gốc, đốt nhau sao tàn khốc vậy.
Lời nói của Thẩm Lãng cũng là chân lý.
Phủ Bá tước Tấn Hải, phủ Bá tước Huyền Vũ, đều là dòng quý tộc lâu đầu xếp hàng đầu của Việt quốc.
Thẩm Lãng lại khuyên giải tiếp:
- Đều cùng quý tộc lâu đời, họ Đường các người lại đứng ở bên phái tân chính, đối với gia tộc họ Kim tiến hành cắn giết. Đây không phải là để đối với người thân thì ác để cho kẻ thù sung sướng sao?
- Lại nói, môi hở răng lạnh đây. Chờ phủ Bá tước Huyền Vũ chúng ta diệt vong, há biết cây đuốc tân chính đó phải chăng sẽ đốt tới trên đầu các người không?
Thẩm Lãng nói toàn những câu chân lý.
Thế nhưng Phủ Bá tước Tấn Hải thế tử Đường Doãn trong lòng khinh miệt.
Đạo lý đó ai đều nói được, nếu tất cả mọi người thanh minh đại nghĩa như thế, ngay từ đầu cũng chả có tân chính.
Thẩm Lãng nhà ngươi thật là ngây thơ ngu dốt mà, quả nhiên là dân đen sinh ra từ rễ cỏ, kiến thức chính là nông cạn thế đó.
Tức khắc, Đường Doãn thản nhiên nói:
- Chết đạo hữu, không chết bần đạo.
Thế giới này, cũng có những lời này?
Chẳng qua là không có câu nói giống y hệt vậy thôi.
Dù cho có chuyện gì, cũng chờ phủ Bá tước Huyền Vũ của các ngươi chết xong hãy bàn tiếp.
Điều này giống hệt tâm lý của bọn Hán gian trong thời kỳ kháng chiến vật.
Thái quân tới? Chúng ta đây liền làm nô tài cho ngài, giết sạch những tên điêu dân dám cả gan phản kháng thái quân.
Vậy kế tiếp, Thái quân sẽ không ra tay đối với chúng ta.
Phủ Bá tước Tấn Hải chúng ta chính là muốn phản bội lập trường của mình, ngay cả biến thành một con chó dữ của quốc quân, vẫn muốn cắn phủ Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi, chính là muốn cắn đồng loại đấy? Ngươi có thể làm gì được đây?
Thẩm Lãng ra vẻ cầu khẩn:
- Bá Tước Tấn Hải, giữa chúng ta nhất định phải tự giết lẫn nhau như vậy ư?
Bá Tước Tấn Hải hờ hững bảo:
- Đường Luân ta đây trước sau như một là trung quân ái quốc, chẳng có thứ bạn bè trơ trẽn như các ngươi.
Đường Doãn nói:
- Thẩm Lãng, phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi muốn cầu sinh, ta vô cùng hiểu.
Gã còn có nửa câu không có nói ra, gia tộc họ Kim các ngươi đừng đấu tranh nữa, cũng không cần nhảy lên nhảy xuống, chẳng ích lợi gì.
Thẩm Lãng cất giọng bi thương kêu:
- Không phải là đảo Kim Sơn sao? Chúng ta có thể bàn lần nữa, như thế nào đây? Hàng năm 2/3 sắt đảo Kim Sơn sản xuất về các người, 1/3 về gia tộc họ Kim ta thì sao?
- Ha ha! - Đường Doãn xem thường cười.
Thẩm Lãng cất giọng buồn bã:
- Các người 3/4, nhà ta 1/4, cũng được đó.
- Ha ha... - Đường Doãn càng thêm khinh thường.
Lần này bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ, là ý chí khắp nơi.
Quốc quân, phái tân chính, quan lại, quý tộc xung quanh, thậm chí ngay cả vua hải tặc Thù Thiên Nguy đều phải bắt đầu xé cắn một cái.
Những thứ kên kên đó đã sớm bay quanh bầu trời, sớm đã chờ ăn xác gia tộc họ Kim.
Thẩm Lãng nhà ngươi lại vẫn cho rằng, phủ Bá tước Tấn Hải ta chỉ muốn một Đảo Kim Sơn?
Thật sự là quá ngây thơ khờ khạo.
Chúng ta muốn các ngươi phải chết đấy! Hơn nữa cũng muốn trên xác các ngươi cắn xuống một khối thịt bự, quặng sắt trên đảo Vọng Nhai, sau này cũng nên về chúng ta.
Đường Doãn nói:
- Sắp tết đến nơi, tất cả mọi người muốn giết heo ăn tết.
Gã trực tiếp dùng ánh mắt nói cho Thẩm Lãng, vai hề nhảy nhót dạt sang bên, phủ Bá tước Huyền Vũ các ngươi cũng đừng nhảy nữa.
Dù sao cũng vùng vẫy cũng một đao, yên lặng cũng là một đao, đều một con đường chết.
Yên lặng đừng phản kháng, bị chết còn thoải mái hơn một chút.
Bá Tước Tấn Hải khom người nói:
- Cáo từ.
Rồi ông ta mang theo Đường Doãn đi ra.
Bá Tước Huyền Vũ ngó con rể, không nhịn được nói:
- Vẫn là con diễn hay.
...
Sau khi ra ngoài Bá Tước Tấn Hải, không khỏi nói:
- Không phải nói tên Thẩm Lãng trí tuệ và mưu kế vô song sao? Thế nào yếu xìu vậy?
Đường Doãn nói:
- Xuất thân thấp kém, giỏi khôn vặt, không có đại trí tuệ, nhảy nhót làm trò mà thôi!
Gã vô cùng tức giận.
Thẩm Lãng nhà ngươi coi là thá gì? Một tên ở rể thấp kém như rể cỏ ven đường.
Đường Doãn ta là thi đình thám hoa, thế tử phủ Bá Tước.
Hai người chúng ta một bầu trời, cùng một mảnh đất.
Thẩm Lãng nhà ngươi dựa vào cái gì mồm năm miệng mười cùng ta đàm phán, ngươi căn bản ngay cả tư cách nói chuyện cùng ta cũng chả có.
Bằng ngươi cũng xứng sao?
Bất quá đối với người sẽ chết, Đường Doãn cảm thấy bản thân vẫn phải bao dung một chút.
Dù sao điếc không sợ súng.
...
Bá Tước Tấn Hải cùng Đường Doãn sau khi ra ngoài.
Thẩm Lãng cùng Bá Tước Huyền Vũ cũng ra mặt.
Trương Xung Thái Thú nói:
- Đôi bên mật đàm ra sao?
Bá Tước Tấn Hải nói:
- Không có đạt chung điều kiện nhận thức!
Tứ vương tử Ninh Chân ngó Thẩm Lãng một cái, nhớ kỹ khuôn mặt này.
Ngươi không phải ngã bệnh sao? Ngươi không phải sợ lây bệnh cho ta sao?
Ninh Chân cười nói:
- Xem ra, chuyến này ta là đến không rồi, hòa giải thất bại.
Chúc nhung Tổng đốc nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, ý kiến của chúng ta cực kỳ rõ ràng, chia đảo Kim Sơn thành hai, phía bắc về Phủ Bá tước Tấn Hải, phía nam về phủ Bá tước Huyền Vũ, các ngươi thực sự không đồng ý?
Lại tới.
Tất cả quặng sắt đảo Kim Sơn đều ở phía bắc, phía nam chỉ có rừng cây cùng cùng cát mặn, có cái rắm dùng.
- Không đồng ý. - Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác nói.
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Vậy... Cứ dựa theo lệ cũ năm trước nhỉ?
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Tốt thôi!
Bá Tước Tấn Hải nói:
- Được rồi!
Tứ vương tử sắc mặt phát lạnh, lại lấy ra một quyển trục bằng lụa màu vàng, bày ra tuyên bố:
- Quốc quân có khẩu dụ, Bá Tước Huyền Vũ, Bá Tước Tấn Hải quỳ nghe.
Hai vị Bá tước lại một lần nữa quỳ xuống.
Tứ vương tử nhắn nhủ khẩu dụ quốc quân với giọng điệu đặc biệt nghiêm khắc.
- Hai người các ngươi vì mỗi cái đảo Kim Sơn, hàng năm tranh chấp, mỗi ngày tranh chấp. Các ngươi không thấy phiền, nhưng ta cũng phiền.
Đây là khẩu dụ, không cần phải nho nhã gì hết.
- Vừa không tiếp thụ hòa giải, vậy cứ dựa theo lệ cũ quý tộc năm rồi, luận võ ba chiến đấu định thắng bại!
- Cô trăm công nghìn việc, không có công phu mỗi ngày quan tâm chuyện xấu của các ngươi, lần này nhất cử định càn khôn. Người thắng thu được quyền sở hữu Đảo Kim Sơn vĩnh viễn, người thua bỏ đi vĩnh viễn, hai vị có ý kiến gì không?
Đây là khẩu dụ chỗ tốt, quốc quân cũng thống khoái, cũng không cần lập văn chương.
Tứ vương tử lạnh lùng hỏi:
- Phụ vương ở hỏi các ngươi đâu? Bá Tước Tấn Hải, ngươi có ý kiến gì không hả?
Bá Tước Tấn Hải lạy nói:
- Thần không dị nghị.
Tứ vương tử lạnh lùng nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, còn ngươi thì sao?
Bá Tước Huyền Vũ căm uất nói:
- Không dị nghị!
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Cứ quyết định vậy đi, dựa theo trăm năm lệ cũ, ba chiến đấu định thắng bại. Chẳng qua lúc này đây, nhất cử định càn khôn. Phe thua, vĩnh viễn bỏ đi quyền sở hữu đảo Kim Sơn.
...
Tiếp tục, tứ vương tử lấy ra một phần khế ước, đây là việt quốc thượng thư đài định ra.
Thượng thư đài, là cơ quan chính phủ quốc gia cao nhất, tương đương với nội các đời sau.
Trên phần khế ước viết rõ ràng.
Tranh đảo Kim Sơn, dựa theo trăm năm phép tắc quý tộc việt quốc, luận võ định thắng bại.
Phân rõ ba chiến đấu, đấu văn, đấu võ, đấu quân.
Đấu văn, áp dụng phương thức cuộc thi khoa cử, do quốc quân tự mình ra đề.
Đấu võ, chính là quyết đấu luận võ giữa hai người.
Đấu quân, chính là đôi bên quân đội tác chiến, dựa theo lệ cũ, hai phương gia tộc mỗi người ra một trăm người, chém giết lẫn nhau, thẳng đến một phương hoàn toàn bại vong hoặc đầu hàng mới thôi, quá trình đặc biệt máu me.
Đấu văn võ, đều phải do con cái hai bên gia tộc tự mình làm, không được thay thế bất kỳ người nào khác, con rể cũng không ngoại lệ.
Nói cách khác, Kim Mộc Lan cùng Đường Viêm luận võ.
Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn so văn, Thẩm Lãng là không có tư cách lên sân khấu.
Bất luận kẻ nào dùng ngón chân ngẫm lại, phủ Bá tước Huyền Vũ chắc mẩm phải thua thôi.
Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh Đường Viêm là vô địch, là vô giải, toàn bộ cao thủ thế hệ trẻ đều bị gã nháy mắt hạ gục.
Ngay cả thế tử Trấn Xa Hầu Tô Kiếm Đình đều thua, huống chi là Kim Mộc Lan? Kiếm thuật của nàng còn không bằng Tô Kiếm Đình.
Kiếm thuật của Kim Mộc Lan tối thiểu kém 2 cấp với Đường Viêm.
Còn Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn so văn?
Đây chắc chắn không phải là đùa giỡn hay sao?
Kim Mộc Thông là cái gì? Đến bây giờ thằng mập ở nhà mỗi ngày vẫn còn sao chép bài tập.
Mà Đường Doãn năm ngoái trúng thi đình thám hoa.
Đây hoàn toàn là một học sinh trung học thi với tiến sĩ đại học.
Ba trận chiến như thế này, khả năng phủ Bá tước Huyền Vũ thắng cũng chả có.
Tranh đảo Kim Sơn, phủ Bá tước Huyền Vũ chết chắc rồi.
100% chết chắc rồi!
...
- Đôi bên nếu như không có dị nghị, ký tên lên phần giao kèo này đi. - Tứ vương tử Ninh Chân nói.
Bá Tước Tấn Hải Đường Luân tiến lên, ký tên của mình, đóng con dấu của phủ Bá tước Tấn Hải.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác tiến lên, ký tên mình, đóng dấu.
Kế tiếp lấy tư cách nhân chứng, Trương Xung cùng Đại đô đốc Chúc Nhung khác nhau đều ở phía trên ký tên, đồng thời đóng đại ấn.
Tức khắc, phần giao kèo đó có uy lực chí cao vô thượng.
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Tất cả phần nước chảy cuối cùng đi hết, thật không dễ dàng gì
Tất cả mọi người tại đây, gần như đều dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đám người Bá Tước Huyền Vũ.
Thứ ánh mắt này, giống như thấy được từng cổ thi thể vậy.
Tất cả mọi người dường như có thể thấy, sau khi mất đi đảo Kim Sơn, cục diện gia tộc họ Kim tựu như cùng nhiều nặc quân bài ngã xuống.
Kế tiếp mất đi đảo Vọng Nhai, rồi mất đi quân đội, tiếp tục mất đất phong, cuối cùng mất... Tất cả!
Tứ vương tử Ninh Chân phán định:
- Như thế, hai nhà chuẩn bị sẵn sàng! Năm ngày sau, hai nhà các ngươi, khai chiến!
Tam chiến định thắng bại.
Người thắng ăn hết, người thua xong đời.
Tiếng kèn lệnh quyết chiến từ bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ!
Đúng là thổi lên!
Căn bản không có thời gian chuẩn bị.
Năm ngày sau, ba trận chiến quyết định phủ Bá tước Huyền Vũ vận mạng chính thức bắt đầu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 130: Quyết chiến! Khoảnh khắc vận mệnh!
Chương 130: Quyết chiến! Khoảnh khắc vận mệnh!