TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 346: Mộc Lan niết bàn lột xác! Thăng cấp chiến lược!

Không biết nên như thế nào hình dung mắt của Mộc Lan lúc này.

Giống như tràn đầy lực hấp dẫn tuyệt đối, giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Ánh sáng tỏa ra, quả thực cuốn hút tâm hồn người ta.

Từ trình độ nào đó mà nói, mắt của con người không đẹp bằng mắt của các loài động vật.

Ví như mắt mèo, so với mắt con người càng thâm thúy và quyến rũ hơn.

Thậm chí trong đêm, mắt mèo giống như tỏa ra dạ quang yếu ớt vậy.

Cho nên rất nhiều người thậm chí chỉ đùa nói mắt mèo có thể thông linh.

Mà lúc này mắt của Mộc Lan thực sự so với mắt mèo còn rực rỡ hơn và sâu thẳm hơn nữa.

Hơn nữa, ánh sáng từ hai tròng mắt thả ra càng ngày càng mãnh liệt.

Toàn bộ thân thể cũng biến hóa.

Đàn bà mang thai, dù sau khi sinh xong, cái bụng vẫn không nhỏ lại ngay như trước, cần thời gian hoạt động không ngừng mới giảm xuống.

Có một số người đàn bà hơi lười sẽ không cách nào giảm eo nổi.

Sau khi sinh con xong, bụng đương nhiên nhỏ lại, nhưng vẫn nở nang so với trước.

Thế nhưng bây giờ...

Cả người giống như bốc cháy, chẳng những là đỏ rực, thậm chí còn phát sinh ánh sáng đỏ.

Hơn nữa còn đang trọng tố vóc người.

Cả người giống như đang bị kéo dài.

Nguyên bản cái bụng hơi nở nang bị cán phẳng đi, dần dần khôi phục thành vòng eo siêu nhỏ như trước.

Đôi chân nàng vốn rất dài, đã là đôi chân dài siêu đẹp rồi.

Thế nhưng bây giờ khung xương toàn thân đều lốp bốp kêu vang, giống như đối mặt lần phát dục thứ hai vậy.

Hai chân lại dần dần kéo dài.

Thẩm Lãng kinh ngạc sững sờ, Ngô Đồ Tử cũng kinh ngạc sững sờ.

- Lão sư, cái này, cái này là xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta cũng không biết! Chẳng lẽ không được sao? Đàn ông các ngươi không phải là thích chân dài sao?

- Nhưng mà, nhưng mà...

Thẩm Lãng trong lòng không ngừng kêu lên.

Cục cưng Mộc Lan đừng cao, đừng cao, nếu không sẽ cao hơn phu quân mất đó.

Sau khi đến thế giới này hai năm, Thẩm Lãng lại trổ mã mấy cm, có thể tầm một mét tám lăm.

Mộc Lan có thể một mét bảy ba, bây giờ lại lại kéo dài mấy cm.

Hơn nữa, thân thể của nàng không chỉ có kéo dài.

Khung xương, gân mạch, cơ bắp, làn da đều phát sinh biến hóa.

Cái này, đây là lần lột xác thứ hai à?

Từ trong tới ngoài, từ trên xuống dưới hoàn toàn lột xác.

Thẩm Lãng nói:

- Lão sư, cái này Tẩy Tủy Tinh đến cùng là vật gì hả?

Ngô Đồ Tử nói:

- Chờ ta tra duyệt lại thêm tường tận thượng cổ điển tịch sau đó sẽ nói cho tròi biết.

Lần biến hóa này của Mộc Lan cũng quá lớn.

Thẩm Lãng dùng thị lực X quang kiểm tra thân thể của nàng.

Phát hiện mật độ xương cốt của nàng có biến hóa vô cùng lớn.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ độ bền bỉ của xương nàng đã vượt xa người bình thường.

Còn có gân mạch của nàng!

Gân mạch của người bình thường cũng có tính bền dẻo, có thể tiếp nhận sức mạnh rất lớn. Nhưng nếu như tiếp nhận lực lượng quá lớn, liền có thể sẽ xuất hiện gân mạch đứt gãy v.v...

Ví như một số vận động viên chạy marathon của trái đất hiện đại, dễ dàng xuất hiện loại chấn thương này.

Mà gân mạch Mộc Lan lúc này, cũng nhận được gấp mấy lần cường hóa.

Nói cách khác, lúc này thân thể nàng có thể chống đỡ áp lực mạnh hơn.

Nàng có lực bộc phát mạnh hơn.

Cái này quá xá ngầu.

Loại huyết mạch lột xác này, không dựa vào nội công, trực tiếp tăng cường thân thể tố chất.

Tiếp đó Thẩm Lãng còn phát hiện.

Đường cong vóc dáng của Mộc Lan lại trở nên... Ma quỷ hơn.

Cái này, cái này muốn chết rồi.

Vóc dáng Mộc Lan trước kia cũng là ở cấp độ bùng nổ.

Mà bây giờ, đôi chân càng dài, đường cong của bắp đùi càng thêm tròn trịa thẳng tắp.

Eo thon nhỏ hơn, hơn nữa tràn đầy cảm giác sức mạnh siêu cấp.

Hình dạng đôi gò bồng đảo càng thêm hoàn mỹ kinh khủng.

Tóm lại cả người đều được giải phẫu thuẩm mỹ qua vậy.

Đường cong hình thể này, dường như rất khó dựa vào thể chất nhân loại bình thường tạo ra nổi.

Chỉ có tưởng tượng mới ra được như vậy.

Có chút giống như một chút chủng tộc đặc biệt trong game.

Thẩm Lãng nói:

- Lão sư, huyết mạch lột xác thế này, chẳng lẽ còn hoàn toàn chiếu cố suy nghĩ của đấng trượng phu sao?

Ngô Đồ Tử nói:

- Từ góc nhìn của trò, sau khi nàng biến hóa, dáng vóc đó sẽ thích hợp ôm đi ngủ. Mà ở cái nhìn của ta, vóc dáng sau khi lột xác càng thêm thích hợp chiến đấu.

Vừa nghe lời này, Thẩm Lãng đi quan sát từ góc độ chiến đấu.

Phát hiện quả thực như thế, thân thể Mộc Lan lột xác, hoàn toàn là vì chiến đấu.

Càng thêm thon dài, càng thêm nhanh nhẹn, càng thêm tràn đầy lực bộc phát, giống như là tộc Elf trong trò chơi?

Cuối cùng, thân thể tạm dừng kịch liệt lột xác.

Kế tiếp dĩ nhiên là khuôn mặt?

Không nên, không nên.

Khuôn mặt của Mộc Lan đã vô cùng hoàn mỹ, không cần thay đổi, không cần thay đổi.

Không được biến nữa, không được thay đổi nữa.

Sau nửa khắc.

Thẩm Lãng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Khuôn mặt Mộc Lan sau khi biến hóa, quá... Quá dễ nhìn.

Đường nét không có biến hóa.

Thế nhưng mũi cao lên một chút, khuôn mặt cũng hơi thon dài một chút, đôi mắt cũng sâu hơn một chút.

Điều này… điều này làm cho nhìn Mộc Lan giống như bông hồng lai vậy.

Không phải con lai đông tây, mà là kiểu con lai càng thêm thần bí.

Đương nhiên, Mộc Lan vẫn là Mộc Lan.

Tất cả mọi người liếc một cái là có thể nhìn ra, người này là Mộc Lan.

Thẩm Lãng bây giờ có thể trực tiếp vỗ b ngực nói.

Nương tử của ta sau này là đệ nhất mỹ nhân nước Việt.

Xung Sư Sư, ngươi đi sang một bên.

Ninh Hàn, dung nhan của ngươi sẽ cũng vô pháp tiếu ngạo giang hồ.

Lúc này, Thẩm Lãng thực sự cảm giác sâu sắc rằng thế giới này một chút mùi huyền ảo.

Dĩ nhiên, Thiên Sơn Đồng Lão bên trong Thiên Long Bát Bộ phản lão hoàn đồng, Bàn Đầu Đà cùng Sấu Đầu Đà trong Lộc Đỉnh Ký (*) cũng đặc biệt có tính huyền ảo.

(*) Hai nhân vật Bàn Đầu Đà (đầu đà mập) và Sấu Đầu Đà (đầu đà ốm) là thành viên Thần Long Giáo, do làm nhiệm vụ chậm trễ mà gặp tác dụng phụ của Độc long dịch cân hòan nên người cao thành lùn, người lùn lại thành cao.

Nhưng Thẩm Lãng vẫn bị sốc.

Lúc trước thí nghiệm huyết mạch lột xác, hắn đã làm không chỉ một lần hai lần.

Mười anh em họ Lan từ nửa tàn tật, biến thành người bình thường.

Quân Niết Bàn từ kẻ đần độn phế vật, biến thành vương bài võ sĩ.

Nhưng là bọn hắn bên ngoài tối thiểu không có biến hóa quá lớn.

Mà bây giờ Mộc Lan từ trong tới ngoài, đều xảy ra niết biến.

...

Tầm một lúc lâu sau.

Mộc Lan kết thúc niết biến.

Ánh sáng đỏ rực như lửa trên người biến mất.

Nhưng lại để lại một hoa văn đỏ tươi trên tấm lưng trắng như tuyết.

Nhìn qua như là hình xăm thần bí xinh đẹp vậy, trông rất sống động.

Thẩm Lãng đưa tay chạm đến thân thể Mộc Lan.

Phát hiện da thịt của nàng trở nên chắc nịch như thế.

Lúc trước Mộc Lan quanh năm luyện võ, lượng mỡ trên người rất ít, thịt vô cùng chắc chắn, nhưng khá mềm mại.

Mà bây giờ da thịt Mộc Lan, rõ ràng tràn đầy tính đàn hồi kinh người.

Hơn nữa trơn truột như là đồ sứ vậy.

Như vậy da, thực sự chỉ có những cô gái xinh đẹp ở trái đất hiện đại qua Photoshop mới có hiệu quả như vậy.

Thẩm Lãng ngược lại tràn đầy lo lắng, loại biến hóa này rốt cuộc là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?

- Lão sư, ngài nói hình dáng này của Mộc Lan bộ dáng loài người thời thượng cổ sao? - Thẩm Lãng nói.

Ngô Đồ Tử nói:

- Có chút giống.

Thẩm Lãng nói:

- Nhân loại của văn minh thượng cổ không giống với dáng vẻ chúng ta như vậy sao?

Ngô Đồ Tử nói:

- Trong điển tịch thượng cổ, quả thật có một ít tranh vẽ nhân loại. Có lẽ là vì thích hợp chiến đấu, người thượng cổ ở có chút phương diện phát dục được càng thêm hoàn mỹ một chút. Hơn nữa trên cơ bản muốn so với người chúng ta bây giờ cao hơn một chút, thâm thúy một chút.

Thẩm Lãng nói:

- Thế giới này trừ Mộc Lan ra, còn có người từng sử dụng Tẩy Tủy Tinh thượng cổ à?

Ngô Đồ Tử gật đầu nói:

- Có, một người đàn bà ở Bạch Ngọc Kinh, ba mươi lăm năm trước dùng qua Tẩy Tủy Tinh thượng cổ, tên của bà ta là Diêu Trì (*)!

(*)Tây Vương Mẫu còn gọi là Diêu Trì Kim Mẫu, Tây Vương Kim Mẫu, Vương Mẫu Nương Nương hoặc Kim Mẫu Nguyên Quân, là vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc.

Tiếp tục, Ngô Đồ Tử lại nói:

- Có nghe đồn Luy Tổ cũng từng dùng qua thượng cổ Tẩy Tủy Tinh, cả người xảy ra biến hóa cực kỳ lớn. Bà ta năm nay cũng đã năm mươi mấy tuổi, nhưng nghe đồn vẫn như hai mươi mấy tuổi vậy.

Luy Tổ?

Sư phụ của Cừu Yêu Nhi?

Tình nhân trong mộng của Tả Từ Các chủ Thiên Nhai Hải Các?

Lột xác hoàn tất xong!

Mộc Lan ngược lại tiếp tục ngủ say.

Bất quá lần này ngủ say thì không phải là hôn mê, hít thở có lực, nhịp tim có lực.

Cả người sức sống bừng bừng.

Loại ngủ say này là vì trưởng thành.

Cái này giống như là rắn sau khi lớn lên sẽ lột da, tiếp đó lẳng lặng sống ngủ thiếp trong động vẫn không nhúc nhích gì.

Đến khi nó lại một lần nữa bò ra, đã trở nên mạnh hơn.

Thẩm Lãng ôm lấy nàng, muốn ẵm vào trong thùng nước tắm rửa.

Kết quả...

Ôm không nổi.

Mất mặt quá!

Lúc trước rõ ràng ôm được mà.

Mộc Lan bây giờ rõ ràng gầy so với trước, vóc dáng ma quỷ thế này, nhìn qua tối đa không vượt qua một trăm hai mươi cân.

Ngô Đồ Tử tiến lên, ôm Mộc Lan đặt ở trong thùng nước tắm.

- Mật độ xương của nàng tăng lên, tuy rằng nhìn qua gầy, nhưng phân lượng không thấp. Hơn nữa sau đó lúc thân mật, trò phải cẩn thận, sức mạnh của nàng tăng cường rất nhiều, nhưng chính nàng vẫn còn chưa quen, không nhỡ ra dùng sức quá độ, sẽ ngồi nát trò đấy, xương bàn tọa mà bể thì phiền phức.

Thẩm Lãng không nói gì, nhưng là sợ đến run run một cái.

Lão sư, ngài cho tới bây giờ cũng không có chạm qua đàn ông một đầu ngón tay nhưng sao chuyện gì ngài cũng biết hết vậy.

Sau khi tắm rửa xong.

Thẩm Lãng mặc vào quần áo cho Mộc Lan.

Kết quả!

Có chút ngắn!

Mộc Lan sau khi được nâng cao sáu bảy cm, hơn nữa toàn bộ chiều cao đều vào đôi chân.

Ai!

Tất cả quần đều không thể mặc.

Nhưng mà đôi chân dài vô địch đỉnh cao như thế, ta... ta thật có thể chơi mười năm.

Nói thực sự, nếu như không phải cô giáo ở bên cạnh, Thẩm Lãng đã muốn bắt đầu rồi.

...

Lúc này, mẹ vợ và mẹ ruột của Thẩm Lãng vẫn ở phía bên ngoài viện, hướng thần phật khắp bầu trời cầu nguyện.

Kể cả Băng Nhi, cũng ở đây lầm rầm khấn vái.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Lãng đi ra.

- Lãng nhi, thế nào?

Thẩm Lãng cười nói:

- Đại công cáo thành, Mộc Lan bình an vô sự, nhưng mà có thể còn phải ngủ say chừng hai ngày, mọi người có thể vào thăm nàng rồi.

- Vạn hạnh, vạn hạnh!

- Cô gia thật lợi hại!

- Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ.

Mấy bà mẹ vọt vào phòng Mộc Lan thật nhanh.

Tiếp đó, nhạc mẫu Tô Bội Bội phát sinh kêu lên.

- Ơ, đây là Mộc Lan của ta, làm sao có chút thay đổi.

Tiểu Băng phát sinh tiếng thét thất thanh:

- Trời ạ, tiểu thư trở nên đẹp như vậy, sau này mình còn sống thế nào được?

Thẩm Lãng thầm nghĩ trong lòng, Băng Nhi nàng yên tâm, mặc dù nàng không có đẹp bằng Mộc Lan, thế nhưng độ lẳng lơ không ai bằng nàng đâu.

...

Cứu Mộc Lan, sau đó Ngô Đồ Tử lập tức rời đi, nửa ngày đều không ngừng.

Lúc chia tay, nàng chỉ nói một câ.

- Cho ta mười ống máu, sau đó lúc ta cần ngươi thì hãy theo lệnh mà đến.

Thẩm Lãng không nói hai lời, rút ra mười ống máu cho nàng.

Tiếp đó, Ngô Đồ Tử cứ như vậy đi.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng vẫn lấn cấn một câu không dám hỏi.

Lão sư, dịch tuyến tuyền liệt của ta, đến tột cùng ngài làm sao lấy ra vậy?

...

Buổi tối, Thẩm Lãng thong thả ung dung tắm rửa thay y phục.

Cả người xụi lơ ở trên giường, không thể động đậy gì cả.

Một tháng này bôn ba hơn một vạn dặm, một chút sức lực cũng không có.

Nửa cân đều không nhấc nổi..

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng bắp đùi vẫn bị cọ xây xát te tua.

Hắn rõ ràng cho tới bây giờ chưa từng nếm mùi đau khổ như vậy.

Lúc trước cứu Mộc Lan trong lòng kích động hồi hộp còn không cảm thấy, bây giờ rõ ràng đau như thiêu như đốt.

Hắn thực sự cho tới bây giờ cũng không chịu đau như thế.

Băng Nhi dè dặt thoa lên thuốc mỡ cho hắn.

Nàng vốn còn muốn thi triển tuyệt kỹ, nhưng phu quân bây giờ thế này phỏng chừng không được.

Bôi xong thuốc cao, mặc vào rộng rãi áo choàng.

Hai đứa bé trắng ngần, ở bên cạnh bò tới bò lui.

Cô bé Thẩm Mật đã sắp tròn một tuổi.

Mà cậu bé Thẩm Dã, còn chưa đến hai tháng.

Trẻ con bình thường, cần sau sáu tháng mới bò được.

Mà thằng bé Thẩm Dã, không đến hai tháng đã bắt đầu bò, có hơi giống yêu quái.

Thẩm Lãng tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng thấy con nít ngây thơ, vẫn là không nhịn được bế bé con Thẩm Mật lên.

Cục cưng bé bỏng của ba ba, suốt thời gian này xảy ra nhiều việc, lại đã xấp xỉ sáu tháng không có ôm qua.

Lúc ở tại kinh đô, Thẩm Lãng rõ ràng mỗi ngày đều ôm, hoàn toàn yêu thích không buông tay.

Bé con Thẩm Mật mở đôi mắt đen lúng liếng thật to, chăm chú nhìn Thẩm Lãng.

- Ba ba...

- Ba ba...

Hô xong, sau đó còn tự vỗ tay.

Cô bé đã có tám cái răng.

Thẩm Lãng trong lòng cảm thấy mềm đi, bất tri bất giác bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc cô bé lớn lên.

Phải chăng người có gia đình, sau này sẽ chia trái tim mình thành nhiều phần? Một phần cho cha mẹ, phần cho vợ, phần cho con cái?

Bé con Thẩm Dã tràn đầy tinh lực, bò trên cái giường lớn hăng hái bừng bừng, vừa bò vừa nghiên cứu tấm chiếu trải giường.

Kết quả ngẩng đầu một cái, phát hiện ba ba lại ôm chị, không ôm mình, nó trực tiếp trở mình ngồi dậy, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, oa oa khóc lớn.

Thằng nhỏ này mới hai tháng, lại biết tự ngồi rồi.

Nhìn thấy em trai khóc.

Bé con Thẩm Mật đưa tay mũm mỉm chỉ sang:

- Tích tích, tích tích...

Thẩm Lãng nhịn không được hôn trên gương mặt cô bé một cái.

- Con giỏi quá!

Bé con Thẩm Mật lại bắt đầu tự vỗ tay.

Thằng bé Thẩm Dã gặp việc này, khóc càng dữ, còn cố ý giả bộ thở không ra hơi.

Băng Nhi liếc Thẩm Lãng một cái, tiến lên ôm bé Thẩm Dã.

- Chúng ta không để ý tới ba ba hư này nữa, để ma ma thương bé tiểu Dã nào.

Thế nhưng Băng Nhi mặc kệ dỗ cỡ nào, bé Thẩm Dã đều khóc liên tục.

Không có biện pháp, Băng Nhi bỏ nó sang một bên khác của Thẩm Lãng

Thẩm Lãng dùng tay trái giữ được.

Trong nháy mắt!

Tiếng khóc của bé Thẩm Dã hơi ngừng.

Tiếp đó, còn dùng tay nhỏ đẩy chị ra.

...

Ngày kế!

Cha vợ vừa vui sướng vừa có chút mặt ủ mày chau.

Vui sướng đương nhiên là bởi vì Mộc Lan đã khỏe rồi.

Mặt ủ mày chau là bởi vì phần công văn trong tay.

Nói cho đúng là ba phần công văn.

Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam.

Trong đó công văn Xu Mật Viện là Vương thúc Ninh Khải tự mình viết, công văn phủ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Nam là Chúc Nhung tự mình viết.

Nội dung đều giống nhau!

Hy vọng Huyền Vũ Hầu vì thiên hạ quý tộc làm làm gương, điều động quân đội tiến vào chiến trường thứ hai.

Nước Nam Ẩu là trận chiến đầu tiên, phòng tuyến thành Thiên Nam là chiến trường thứ hai.

Sau khi Tô Nan hủy diệt! Toàn bộ Việt quốc chỉ còn lại hai Hầu tước quý tộc lâu đời, Xung Nghiêu cùng Kim Trác.

Xung Nghiêu đang dẫn đầu mười mấy vạn đại quân chống đỡ nước Sở.

Như vậy lấy tư cách một Hầu tước khác, Kim Trác không xuất binh trong lòng rõ ràng băn khoăn.

Dựa theo ý nghĩ của ông, quốc gia hưng vong!

Lúc trước cuộc chiến nước Nam Ẩu, chẳng qua là bình loạn nho nhỏ, hơn nữa gia tộc họ Kim đang đối mặt tân chính nguy cơ, không muốn xuất binh có thể hiểu.

Mà bây giờ là cuộc chiến vận mệnh quốc gia, Kim Trác cảm thấy bản thân nghĩa bất dung từ.

Trong thơ Chúc Nhung luôn mồm xưng Kim Trác là huynh trưởng, hy vọng ông xuất binh hai nghìn, đồng thời cam đoan tuyệt đối sẽ không phái đi chiến trường nước Nam Ẩu, chẳng qua là dùng để trấn thủ thành Thiên Nam.

Trải qua một hai năm phát triển.

Vậy bây giờ gia tộc họ Kim có bao nhiêu tư quân vậy?

Sáu ngàn!

Không sai, vẫn chỉ có thế này.

Bởi vì bắt thành Nộ Triều, sau đó tất cả tinh lực cùng tài lực gia tộc họ Kim đều dùng để phát triển hạm đội trên biển.

Sáu ngàn quân đội này, cần tới phòng thủ hai vùng phủ Hầu tước Huyền Vũ cùng thành Nộ Triều.

Dựa theo tính tình lúc trước, e rằng Kim Trác đã dẫn đầu hai nghìn tư quân đi thành Thiên Nam.

Nhưng bây giờ, ông muốn trưng cầu ý kiến Thẩm Lãng.

- Nhạc phụ đại nhân hãy mặc kệ đi. - Thẩm Lãng nói:

- Lần này cuộc chiến nước Nam Ẩu, hoàn toàn là phe Thái tử chủ đạo, chúng ta không cần gần náo nhiệt nhiều.

Hầu tước Kim Trác nói:

- Lãng nhi, con cảm thấy một trận chiến này sẽ thất bại sao?

Thẩm Lãng đi tới bản đồ trước mặt.

- Gia tộc họ Chúc vì một trận chiến này, đầu nhập vào vô số kể tiền tài, vật tư, còn có tài nguyên chính trị. - Thẩm Lãng nói:

- Chiến trường nước Nam Ẩu, tập kết mười lăm vạn đại quân, phòng tuyến thành Thiên Nam tập kết mười vạn đại quân, chơi lớn thật!

Quả thực chơi lớn.

Chuyện phát triển đến cục diện này, đã vượt qua sức tưởng tượng của nhiều người.

Lúc trước Trương Xung cùng quốc quân nói qua, chiến trường nước Nam Ẩu muốn thêm binh mười lăm vạn, mới có thể duy trì không mất.

Quốc quân lúc ấy nói không có khả năng có mười lăm vạn, dù cho để tài chính Việt quốc triệt để phá sản cũng vô pháp thêm binh mười lăm vạn.

Bởi vì Thẩm Lãng giúp đỡ, quân phí trong tay quốc quân nhiều đến mức trước nay chưa từng có.

Nhưng dù cho như thế, ông chỉ thêm vào chiến trường nước Nam Ẩu mười vạn binh, trước tám vạn, sau đó hai vạn.

Sau khi phòng tuyến thành Thiên Nam xây dựng, thì hoàn toàn do gia tộc họ Chúc xuất lực.

Mười vạn đại quân này làm sao tới?

Một phần là gia tộc họ Chúc dùng tiền thuê lính đánh thuê tới.

Một phần khác chính là gia tộc họ Chúc tiêu hao tài nguyên chính trị, từ nửa Việt quốc rút ra.

Thẩm Lãng lúc đi đến đã thấy, trước thành Huyền Vũ đều phải xuất binh một nghìn.

Quân phòng thủ thành Huyền Vũ hiện nay là quân hạng hai của địa phương đóng giữ.

Không chỉ có như thế, gia tộc họ Chúc còn lợi dụng uy vọng chính trị bản thân, hiệu triệu thiên hạ quý tộc xuất binh.

Cái này đương nhiên là phải trả giá thật lớn.

Không chỉ là chi phí tiền tài, tương lai chức quan ở triều đình và địa phương mới là giá tiền nỗ lực thật sự.

Những quý tộc này phái ra tư quân của mình, từ một loại ý nghĩa nào đó là đầu tư Thái tử.

Ai cũng biết, một trận chiến nước Nam Ẩu này liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu như thắng, chính là công trạng lớn, ai cũng dao động không được vị trí Thái tử.

Một khi tương lai Thái tử lên ngôi làm vua, vậy những quý tộc này đầu tư đều có thể thu hồi lại gấp mười lần.

Dựa vào tiêu hao tài nguyên chính trị tương lai, họ Chúc ở phía nam tập kết hai mươi lăm vạn đại quân.

Quân phí cho mười vạn đại quân này bới ra từ đâu?

Đương nhiên lại là hội Ẩn Nguyên!

Hội Ẩn Nguyên là có tiền, bọn họ không muốn cho Ninh Nguyên Hiến mượn, nhưng lại là sẵn lòng cho Thái tử Ninh Dực mượn.

Hai mươi lăm vạn đối chiến mười vạn vua Căng, hơn nữa còn là phòng thủ phương, còn có kiên thành nơi tay, thấy thế nào cũng là thắng.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như, Việt quốc thủ vững không ra, không tham công, đánh kéo dài tiêu hao chiến đấu. Vậy quả thực sẽ không thua, thế nhưng Thái tử không kịp đợi, họ Chúc cũng không kịp đợi, bọn họ không cần không bại, mà là một trận đại thắng!

Chính trị quyết định chiến tranh.

Điểm ấy rõ ràng sẽ luôn đúng.

Bây giờ phe Thái tử đã cưỡi ngựa khó xuống.

Quốc quân trắng trợn nâng cao địa vị Tam vương tử, nếu Thái tử không thể lập được công lao vĩ đại ngay lúc này, vậy vị trí của gã thực sự liền nguy hiểm.

Hiện thực thúc ép gã nhất định phải giành được một trận thắng lợi.

Bằng không ở trong mắt người trong thiên hạ, ngươi xuất động hai mươi lăm vạn đại quân, còn không diệt được mười vạn quân mọi rợ của vua Căng, rõ ràng vô năng!

- Bây giờ điểm mấu chốt chiến cuộc chỉ có một, đại quân nước Việt chỉ có thể thủ, không thể công! - Thẩm Lãng nói:

- Con vừa đi ngang qua nước Đại Nam của vua Căng, đã đi qua nước Nam Ẩu, đã quan sát quân đội họ ở cự ly gần! Tính tổ chức, tính kỷ luật của bọn họ quả thực không đủ, thế nhưng sức chiến đấu rõ ràng vượt xa quân đội nước Việt. Nếu công thủ chiến ở thành trì, đại quân vua Căng sẽ bị tổn hại. Nhưng khi rời khỏi thành trì, tiến vào bên trong rừng cây sơn dã, tiến vào trong nước Đại Nam, vậy... Quân đội nước Việt xong rồi!

Kim Trác nói:

- Nghiêm trọng đến vậy à? Việt quốc chính là có tầm hai mươi lăm vạn quân đội.

Thẩm Lãng nói:

- Đến cái hoàn cảnh kia, quân đội nhiều cũng vô dụng, khắp nơi đều có núi lớn, khắp nơi đều có rừng rậm, đừng nói hai mươi lăm vạn quân đội, dù cho ba năm vạn cũng không thi triển được. Hơn nữa một khi tiến vào rừng rậm, đó chính là khu vực của quân đội vua Căng, bọn họ như là sài lang hổ báo, như là rắn độc, Việt quốc có bao nhiêu quân đội đưa qua cũng chết. Sức chiến đấu võ sĩ tộc Sa Man thực sự rất mạnh, ở rừng cây sơn dã như giẫm trên đất bằng, hơn nữa khả năng bắn cung vô cùng giỏi.

Kim Trác hỏi:

- Vua Căng rõ ràng biết quân đội mình công thành không được, vì sao còn muốn tới tiến đánh ba thành nước Nam Ẩu vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Dẫn xà xuất động! Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo cũng là lão tướng, trong khoảng thời gian này từ đầu đến cuối thủ vững không ra, như là mai rùa vậy. Cho nên mười vạn đại quân vua Căng sẽ tới công thành, tự biến mình cùng mười vạn đại quân làm mồi dụ!

Kim Trác nói:

- Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo sẽ mắc câu sao?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như bọn họ lấy tư cách chủ soái tuyệt đối thì sẽ không mắc lừa. Bởi vì hai người này đều dụng binh cẩn thận, thà vô công, cũng không thể liều. Nhưng nếu như Thái tử đi chiến trường nước Nam Ẩu, vậy hết thảy đều không như vậy. Chỉ cần mê hoặc cũng đủ lớn, đại quân nước Việt nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, muốn triệt để tiêu diệt vua Căng, tiêu diệt nước Đại Nam, lập được công trạng lớn!

- Cho đến lúc này, chính là ngày tận thế đại quân nước Việt.

Kim Trác lặng im sau một lúc lâu, rồi nói:

- Thẩm Lãng, vậy con có cần dâng tấu chương trước cho bệ hạ không?

Thẩm Lãng nói:

- Muốn, đương nhiên muốn! Không chỉ có con muốn dâng tấu chương, Ninh Chính điện hạ càng phải ở triều đình phát ra tiếng nói của mình.

...

Hai ngày trôi qua!

Mộc Lan vẫn chưa có tỉnh lại!

Lúc này, giống như công chúa ngủ trong rừng vậy.

Nàng bây giờ nào chỉ là khỏe mạnh, quả thực tràn đầy sức sống mạnh mẽ.

Tuy rằng nằm ở nơi đó, nhưng giống như bất cứ lúc nào có thể bật dậy, cầm lấy loan đao xông ra chém giết vậy.

Hơn nữa mùi trên người quả thực so với Tuyết Ẩn còn nồng nàn hơn.

Tuyết Ẩn đó là bởi vì cổ trùng núi Phù Đồ trong cơ thể, mới có mùi đặc biệt.

Mà Mộc Lan đây là mùi vốn có trên người đột biến huyết mạch đời thứ hai.

Thẩm Lãng nằm ở bên cạnh nàng.

Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn...

Cuối cùng, Thẩm Lãng không nhịn được.

Từ mắt cá chân Mộc Lan bắt đầu hôn, rồi cứ hôn lên.

Ai!

Nương tử nhà ta, bây giờ tuyệt đối là chân dài đẹp nhất thiên hạ.

Đây không phải là chân chơi đủ một năm (*), mà là chân chơi đủ một đời đó.

(*) thối ngoạn niên: thành ngữ của dân mạng Trung, để chỉ những đôi chân đẹp của các siêu mẫu dài đến độ có thể ứ ừ cho đủ một năm.

Một lát sau, Thẩm Lãng càng thêm không nhịn được.

Nương tử vẫn còn mê man, nếu như ta làm cái gì, có phải chăng có chút cầm thú hả?

Chính là...

Bầu không khí đều đã đến nước này.

Bỏ dở nửa chừng cuối cùng là không tốt đi.

Lại nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.

Thân mật rất bình thường!

Dùng mười giây đồng hồ thuyết phục bản thân.

Thẩm Lãng hôn lên cái miệng nhỏ của Mộc Lan.

Cục cưng Mộc Lan, nàng tuyệt đối chớ có trách ta a.

Đều tại nàng quá quyến rũ, thế cho nên phu quân không phải người nữa rồi.

...

Mười phút sau đó!

Thẩm Lãng thất bại thảm hại!

Lại một lần nữa hoài nghi nhân sinh.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Ta rõ ràng đã trở nên rất lợi hại.

Lúc trước rõ ràng ta và Mộc Lan hoàn toàn ngang sức mà.

Bây giờ Mộc Lan nằm ở nơi đó ngủ say, ta... ta đều bị bại thảm như vậy?

Vậy chờ nàng tỉnh lại, ta.. chẳng phải là binh bại như núi đổ?

Tôn nghiêm nam nhân của ta.

Ta đã nói rồi.

Lột xác không phải chuyện gì tốt.

Đều do Tẩy Tủy Tinh thượng cổ.

- Phu quân, ăn cơm...

Băng Nhi đi đến, nhìn thấy một màn trước mắt này, có chút không dám tin tưởng.

Phu quân của mình như gia súc thế này kia à?

Không kịp chờ đợi đến thế sao?

Nhưng mà, tỷ tỷ còn đang ngủ say, phu quân vì sao không tới tìm thiếp hả?

Người ta trong khoảng thời gian này đối với phu quân mong nhớ ngày đêm, quả thực muốn điên dại rồi.

- Thiếp không thấy gì cả, một hồi thiếp sẽ nấu cơm cho cô gia sau... - Băng Nhi lui ra ngoài thật nhanh.

Một lát sau, nàng thò mặt vào, hạ giọng nói:

- Phu quân, chàng có muốn cùng một chỗ với ta không?

Hả?

Thế giới này quả nhiên không có lấy sai biệt hiệu.

Vào lúc trước Thẩm Lãng vô cùng động tâm, nhưng bây giờ... Hắn đang đang hoài nghi nhân sinh.

Bản thân mất mặt, không thể để Băng Nhi biết.

- Nàng đi ăn cơm đi!

- Hứ! - Băng Nhi hậm hực đi.

Nàng với tiền đồ của mình cảm giác được không ổn.

Cho nên nàng thích ở kinh đô, mặc dù có Ninh Diễm ở đấy, nhưng cuối cùng hai người thay phiên còn có nước uống.

Chỉ cần vừa về tới nhà, phu quân bảo trì mỗi ngày đều ở trong phòng tiểu thư.

Bây giờ lại thêm tệ hại, tiểu thư trở nên đẹp hơn, vóc người trở nên ma quỷ hơn.

Xem kìa, tiểu thư còn đang ngủ say, phu quân cũng đã giở trò cầm thú.

Đến khi tiểu thư tỉnh lại, chuyện sẽ ra sao.

Sau đó phu quân có thể sẽ không tới phòng ta, mười ngày có thể đến phiên một ngày đều xem như hay lắm.

Ta biết mà, ta biết mà!

Băng Nhi nhịn không được tự ai tự oán.

...

Kế tiếp, Thẩm Lãng tìm cho mình một trăm lý do.

Ta nhất định là quá kích động.

Trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, một tháng bôn ba hơn một vạn dặm.

Thân thể bằng sắt cũng không nhịn được, hơn nữa đã trải qua đại hỉ đại bi như vậy, cho nên thể chất thay đổi rất nhanh cũng đúng.

Cái này rất bình thường không phải sao?

Một lần nữa, một lần nữa.

Thẩm Lãng ta đây tuyệt đối lợi hại.

...

Sáu phút sau!

Thẩm Lãng tuyệt vọng!

Ta xong, hoàn toàn xong.

Cái thứ Tẩy Tủy Tinh thượng cổ gì, rác rưởi, rác rưởi!

Thẩm Lãng nằm ở bên Mộc Lan, khóc không ra nước mắt.

Chuyện này sau đó phải làm gì đây?

Bất quá bây giờ vội vàng thu thập hiện trường gây án.

Tiếp đó coi như không có xảy ra chuyện gì cả.

Tiểu Băng kín miệng, nàng sẽ không nói ra đâu.

Danh tiếng của Thẩm Lãng ta đây không thể xấu xí thế được, ta không thể để cho người khác biết ta lại làm ra chuyện cầm thú như vậy.

Đến sau khi nương tửtỉnh lại, cam đoan chẳng biết gì đâu.

Thẩm Lãng ta đây vẫn là một quân tử si tình, hình tượng không thể phá phá hủy.

Thẩm Lãng liền muốn đứng lên tắm cho Mộc Lan.

Mà ngay tại lúc này.

Mộc Lan mở mắt, cùng Thẩm Lãng nhìn mặt nhau.

Đậu xanh rau má!

Nương tử sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, hết lần này tới lần khác tỉnh lại lúc này?

Cao xanh ơi, chuyện này ngài muốn chơi ta sao?

Nhưng mà, ánh mắt này của Mộc Lan có chút không đúng hả?

Ông trời.

Không phải ngài muốn trình diễn tiết mục nữ nhân vật chính mất trí nhớ cẩu huyết chứ?

Tuyệt đối không nên!

Như vậy ta sẽ bị đánh chết.

Bây giờ Mộc Lan có thể dùng nửa đầu ngón tay đều có thể nghiền chết ta đó.

- Cục cưng, đây... Đây là mấy hả? - Thẩm Lãng vươn ba ngón tay.

Mộc Lan vẫn mở to hai mắt nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng da đầu tê dại.

- Cục cưng, nàng biết ta là ai không? Ta là trượng phu của nàng, ta... Chuyện ta làm bây giờ là hợp pháp, nàng tuyệt đối đừng đánh chết ta.

Mộc Lan vẫn không có trả lời.

Thẩm Lãng phía sau lưng lạnh teo.

- Cục cưng, cục cưng, nàng biết chính mình là ai không? Nàng biết đây là đâu không?

Mộc Lan vẫn không có phản ứng.

Thẩm Lãng lạnh cả người.

Xong, xong!

Thực sự trình diễn vở kịch mất trí nhớ cẩu huyết?

Ta có nên cần lập tức bỏ chạy không?

Chậm một giây lại phải chết.

Tức khắc Thẩm Lãng không kịp mặc quần áo thường, trực tiếp vuột ra, lao điên cuồng thật nhanh, bỏ trốn mất dạng.

- Vù!

Thân thể mềm mại của Mộc Lan như là tia chớp vậy.

Trong nháy mắt di động mười mấy mét, trực tiếp ngăn ở trước mặt Thẩm Lãng.

- Cục cưng tha mạng, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ta không nên thừa dịp nàng ngủ mà...

Mà một giây sau.

Thẩm Lãng trực tiếp bị đè xuống đất.

Mộc Lan hôn lên.

- Phu quân, phu quân, chúng ta lại sinh một đứa con nữa đi!

- Phu quân, thiếp cảm giác thật là lạ, đặc biệt quái!

- Phu quân, hình như thiếp đã thức tỉnh một loại năng lực vô cùng đặc biệt.

...

Chú thích của Bánh: Tối hôm qua ngủ không ngon nên mắt nóng rát, ta đi nằm nửa giờ rồi ăn cơm gõ chữ. Ngày hôm nay vẫn sẽ một vạn năm trở lên, chư vị đại nhân đừng có ngừng vé tháng, khoảng cách tên thứ tư chỉ có không đến hai trăm phiếu! Ta van mọi người!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thật sự rất rầu tình trạng hàng xóm hát karaoke, mấy hôm nay nghỉ lễ tối nào cũng hát, không cách nào tập trung dịch.

Đọc truyện chữ Full