Gần đây dân chúng Việt quốc thật sự bị kích thích hơi ác.
Lúc trước bởi vì Thái tử đầu hàng, hai mươi mấy vạn đại quân huỷ diệt, hành tỉnh Thiên Nam thất thủ, hành tỉnh Thiên Bắc tràn ngập nguy cơ, hành tỉnh Thiên Tây thất thủ mấy quận, chẳng khác gì cảnh tượng vong quốc.
Người nào dù lạc quan đến đâu đều phải tuyệt vọng.
Cho nên toàn bộ kinh đô lâm vào một loại cuồng hoan ngày tận thế.
Sống mơ mơ màng màng, chờ một khắc quốc gia diệt vong kia đến.
Nhưng mà không nghĩ tới.
Hơn một tháng lúc trước, bỗng nhiên cục diện nghịch chuyển.
Vua Căng lui binh, Ngô vương cũng lui binh.
Nghe được hai tin tức này, sau đó vạn dân kinh đô vẫn không dám vui mừng.
Bởi vì hai thắng lợi này cũng là thắng lợi ngoại giao, không vững chắc.
Hơn nữa ba mươi mấy vạn đại quân nước Sở ngay hành tỉnh Thiên Tây, đang bao vây tấn công thành Trấn Tây.
Một khi hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, vậy Việt quốc vẫn khó có thể thoát khỏi vận rủi.
Ngay sau đó, lại một tin tức đáng kinh ngạc truyền tới.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn đại quân, vượt qua Đại Tuyết Sơn, bôn ba mấy ngàn dặm, đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở.
Chỉ không đến một ngày, liền hạ luôn kinh đô nước Sở.
Nghe được tin tức này, sau đó tất cả mọi người bản năng cũng cảm thấy hoang đường.
Sao có thể làm được vậy?
Chém gió đến tận mây xanh, mơ mộng hão huyền.
Từ trước tới nay, căn bản sẽ không có quân đội có thể vượt qua Đại Tuyết Sơn nghìn dặm.
Hơn nữa kinh đô nước Sở chính là thành kiên cố nổi danh thiên hạ, không có hai mươi vạn đại quân căn bản ngay cả dũng khí công thành cũng không có.
Kinh đô nước Sở dù cho quân phòng thủ ít hơn nữa cũng tầm mấy vạn đó.
Ngay sau đó, tin tức truyền đến được càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hoang đường chấn động.
Cái gì Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đốt Sở vương cung, bắt đám người vương hậu, vương phi nước Sở làm tù binh.
Không chỉ có như thế, còn bằng vào mấy nghìn quân đội đánh lui bảy tám vạn viện quân nước Sở.
Tóm lại tin tức ngày càng đáng kinh ngạc, cho dù là thoại bản cũng chẳng dám viết thế này, thấy kiếm múa khắp trời chém gió (*)
(*) Nguyên văn là trâu bò chạy rần rần khắp trời, vì cái từ “ngưu bì xuy” (thổi da trâu) là tiếng lóng trên mạng của Trung Quốc, khi dịch sang tiếng Việt chỉ có “chém gió” là có nghĩa tương đương.
Nhưng mà...
Sự thật dù sao cũng là sự thật.
Tin tức truyền đến càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng tỉ mỉ xác thực.
Càng ngày càng nhiều chứng cứ cho thấy, tất cả chuyện này đều là thật.
Về sau, một quả tạ thật sự đập xuống.
Sở vương nghe được tin dữ, sau đó hộc máu bất tỉnh.
Tiếp đó Việt vương Ninh Nguyên Hiến chính thức chiêu cáo thiên hạ, chúc mừng Ninh Chính cùng Thẩm Lãng thu được đại thắng sử thi.
Tiếp theo là Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, dùng đặc biệt giọng điệu chính thức hướng toàn bộ Việt quốc toàn bộ quận thành ban bố đường báo.
Ninh Chính điện hạ dẫn đầu một vạn đại quân, viễn chinh kinh đô nước Sở, đại hoạch toàn thắng, chính thức chiếm lĩnh đô thành nước Sở, đồng thời bắt vương hậu nước Sở, Nhan phi và các thành viên vương tộc tổng cộng năm mươi bảy người làm tù binh.
Lần này, vạn dân Việt quốc mới dám tin tưởng cái tin chiến thắng động trời này.
Tiếp đó...
Hoàn toàn sục sôi.
Đây thật sự là thắng lợi trước đó chưa từng có, kỳ tích trước đó chưa từng có.
Dựa vào một vạn người trực tiếp công hãm kinh đô địch quốc.
Cái đại thắng này dù có miêu tả thế nào như thế nào đều không quá đáng.
Bởi vì trận thắng lợi này, Việt vương Ninh Nguyên Hiến tự mình dẫn đầu quần thần đi vương lăng Việt quốc tế bái, cảm tạ liệt tổ liệt tông vương tộc họ Ninh phù hộ, mới khiến cho Ninh Chính thu được đại thắng sử thi như thế.
Lúc này đây tế bái tổ tiên, trừ văn võ bá quan ra, còn có mấy nghìn dân chúng.
Sau khi Việt vương Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ đại xá, đồng thời cho lương thực và thịt thà cho những người già sáu mươi tuổi trở lên khắp kinh đô.
Tầm mấy ngày hòa cùng niềm vui với dân chúng.
Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách quốc quân, nghĩ hết biện pháp tô đậm tràng thắng lợi đến cực hạn.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng tuy rằng xa ở kinh đô nước Sở.
Thế nhưng Việt quốc từ nam đến bắc, đều hoàn toàn rơi vào đại dương rộn rã.
Sự lo lắng vong quốc lúc trước tiêu tan hoàn toàn.
Danh dự của Ninh Chính ở trong vạn dân thiên hạ tăng vọt trong nháy mắt, trực tiếp trở thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ, xoay càn khôn.
Những thứ bêu danh mà gã phải gánh vạc cũng trong nháy mắt tiêu tan.
Vạn người ca tụng.
Không chỉ là người dân bình thường, ngay cả r trong lòng ất nhiều người đọc sách cũng không khỏi dâng lên một ý niệm trong đầu.
Ninh Chính điện hạ kế thừa vương vị, có thể cũng không sai.
Thậm chí không chỉ là phần người đọc sách, ngay cả một chút quan viên thông thường cũng dần dần thay đổi quan niệm.
Dĩ nhiên, quan lớn văn võ triều đình Việt quốc vẫn là hỗ trợ Ninh Kỳ,
Bởi vì bọn họ rành buộc về mặt lợi ích.
Thế nhưng còn có thật nhiều quan lại tầng dưới, bọn họ còn tiếp xúc không đến họ Chúc, cũng tiếp xúc không đến gia tộc họ Xung, bọn họ bằng vào bản tâm.
Lợi ích cũng đủ để cho người ta mù mắt mù tim, nhưng cũng không phải mỗi người đều có tư cách biến thành kẻ vì lợi ích.
Đối với tuyệt đại đa số quan viên tầng dưới mà nói, Ninh Chính lên ngôi cùng Ninh Kỳ lên ngôi cũng không có bao nhiêu khác nhau.
Cho nên hết thảy đều giống như tưởng tượng của Thẩm Lãng vậy.
Thắng lợi viễn chinh kinh đô nước Sở mang đến hiệu ứng kinh người cho Ninh Chính tranh ngôi.
...
Đồng dạng, bất kỳ ngôn ngữ đều không cách nào hình dung sự hân hoàn quốc quân Ninh Nguyên Hiến khi nhận được tin chiến thắng này.
Quả thật, so với bất luận kẻ nào thì ông còn kích động, không thể tin nổi hơn.
Đương nhiên, còn có đau lòng.
Cái kỳ tích chưa ai từng thực hiện, lại thực sự để Thẩm Lãng cùng Ninh Chính hoàn thành.
Cho nên được tin chiến thắng, sau đó Ninh Nguyên Hiến vận dụng tất cả lực lượng đi tuyên truyền thắng lợi lần này, nào là tế tự tổ tiên, nào là hòa cùng niềm vui với dân chúng.
Thậm chí điều động kỵ binh truyền phần tin chiến thắng này đến khắp mọi ngõ ngách của Việt quốc,
Tất cả cũng là vì đón gió làm nền cho Ninh Chính lên ngôi.
Đương nhiên trên triều đình trừ số ít người, thái độ văn võ bá quan đối với Ninh Chính vẫn lạnh nhạt.
Thế nhưng ở trước trận thắng lợi vĩ đại, bất kỳ quan viên nào cũng không dám ra ngoài tới giội nước lạnh.
...
Khi tin chiến thắng của Ninh Chính cùng Thẩm Lãng mới vừa truyền khắp các nơi Việt quốc.
Chẳng bao lâu, một chiến báo chấn động khác lại vào tới.
Sở vương chết bất đắc kỳ tử!
Tam vương tử Ninh Kỳ bắt Thái tử nước Sở làm tù binh.
Thái tử nước Sở lên ngôi làm vua đồng thời cùng vương tử Ninh Kỳ ký kết Hiệp định đình chiến.
Tam vương tử Ninh Kỳ hiện đang là kẻ khả nghi mưu sát Sở vương, một mình tiến vào đại doanh quân Sở, chờ tra rõ.
Trong phút chốc.
Toàn bộ Việt quốc lại một lần nữa sôi sùng sục.
Theo bọn họ, đây cũng là một thắng lợi vĩ đại.
Sở vương đã chết.
Đối với triều đình mà nói, Sở vương chết bất đắc kỳ tử chuyện này cũng không quang minh.
Nhưng dân chúng cũng cứ mặc kệ như vậy.
Họ chẳng quan tâ, Sở vương là ở trên chiến trường, trước mặt mọi người bị bắn chết, hay là bị ám sát.
Tóm lại, kẻ địch cỡ bự Sở vương đã chết rồi.
Tam vương tử Ninh Kỳ lợi hại.
Vô số vạn dân ca ngợi kết thúc Ninh Chính, lại ca ngợi Ninh Kỳ.
Hoặc là cùng ca ngợi cả hai.
Nhưng mà với trận đại thắng này, toàn bộ triều đình Việt quốc đồng dạng là yên tĩnh.
Bất kể là Thượng Thư Đài, hay là Xu Mật Viện cũng không có người ca ngợi công tích Ninh Kỳ.
Bởi vì chuyện này quá lớn.
Ở dưới phép tắc đế quốc Đại Viêm, ám sát Sở vương sẽ là tội cực kỳ nặng.
Khi mọi chuyện vẫn chưa có chuyển biến, tất cả quan lớn cũng sẽ không tỏ thái độ.
Cho dù biểu hiện Ninh Kỳ ở một trận chiến này quả thực không tầm thường, cho dù bọn họ đều hỗ trợ Ninh Kỳ.
...
Ninh Nguyên Hiến nhận được chiến báo tường thuật thành Trấn Tây, sau đó lại chấn động một lần nữa.
Thậm chí hoàn toàn phải nhìn Ninh Kỳ bằng con mắt khác.
Lúc trước ông đặc biệt thất vọng Ninh Kỳ, đứa con trai này lại một mình cùng đế quốc Đại Viêm ký mật ước, một mình cấu kết hội Ẩn Nguyên, một mình cùng vua Căng đàm phán muốn cắt cả hành tỉnh Thiên Nam, sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc.
Ông cảm thấy Ninh Kỳ không có cốt khí, chỉ có thủ đoạn chánh trị.
Nhưng mà một trận chiến này.
Huyết khi Ninh Kỳ hoàn toàn bộc lộ không sót chỗ nào.
Nào chỉ là xuất sắc?
Quả thực chính là kỳ tích.
Khi Ninh Kỳ còn chưa có bắn tên, Sở vương đã ngã xuống, Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn có thể tưởng tượng Ninh Kỳ tuyệt vọng đến cỡ nào.
Lúc Sở Thái tử nhằm phía Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ không lùi bước, một mình phóng tới mấy nghìn kỵ binh của Sở Thái tử.
Hành động này dũng cảm đến cỡ nào? Oanh liệt ra làm sao?
Sở vương bị mưu sát, Sở Thái tử biểu hiện hoàn mỹ, ai binh tất thắng.
Ở trong nháy mắt đó, toàn bộ chiến trường thành Trấn Tây ngay thời khắc nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào có thể tan vỡ.
Một khi thành Trấn Tây thất thủ, toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, Sở vương mới liền sẽ trực tiếp tấn công đến dưới đô thành Việt quốc.
Vì báo thù, Sở vương mới có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt thành Thiên Việt, đốt cháy Việt vương cung, bức tử Ninh Nguyên Hiến.
Hoàn toàn là Ninh Kỳ ngăn cơn sóng dữ, bắt Thái tử nước Sở làm tù binh.
Lúc này mới cứu vãn thành Trấn Tây, cứu vãn hành tỉnh Thiên Tây, thậm chí cứu vãn Việt quốc.
Ninh Nguyên Hiến xem chiến báo hết lần này đến lần khác, mỗi một lần đều nhiệt huyết sôi trào.
Ông có tài đức gì?
Lại có hai người con trai xuất sắc đến thế?
Tiếp đó, ông thoáng rầu rĩ.
Ninh Kỳ nối ngôi, có thể cũng không tệ?
Nếu so sánh năng lực cá nhân đơn thuần, Ninh Kỳ có vẻ càng xuất sắc hơn Ninh Chính.
Hơn nữa, Ninh Kỳ nối ngôi không chướng ngại chút nào.
Họ Chúc, họ Xung đều chỉ biết vỗ tay hoan hô.
Ngược lại muốn để Ninh Chính nối ngôi, sẽ có sóng gió khủng khiếp, thậm chí là nguy cơ.
Nhưng mà, nếu là Ninh Kỳ nối ngôi thì Việt quốc có phải rơi vào trong tay đế quốc Đại Viêm? Triều chính có thể bị họ Chúc nắm giữ hay không?
Sau một lúc suy tư.
Ninh Nguyên Hiến phát hiện, Ninh Kỳ nối ngôi thì bằng vào cổ tay của gã có thể trấn áp họ Chúc cùng họ Xung.
Thậm chí đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt thiên hạ thời điểm, Ninh Kỳ hiểu được thỏa hiệp cùng cân nhắc, càng thêm có thể giữ được cơ nghiệp vương tộc họ Ninh.
Nếu Ninh Chính nối ngôi, đại khái là thà chết chứ không chịu khuất phục.
Thế nhưng Ninh Kỳ một khi lên ngôi, vậy Ninh Chính, Thẩm Lãng lại chết không có chỗ chôn. Đây là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất nhưng lại lãnh khốc, tuyệt đối không tha cho Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.
Ninh Kỳ còn có một khuyết điểm trí mạng, thường thích dùng thủ đoạn chính trị, không nên ép đến tuyệt cảnh chỗ, mới có thể đánh bạc tính mạng, đánh bạc tất cả.
Kể từ đó, tai hoạ ngầm của Việt quốc liền giải quyết được không triệt để.
Trái lại Ninh Chính, kiên nghị đến mức không thể nhổ được, mọi việc chọn thứ khó khăn nhất để làm, nhất định phải triệt để giải quyết vấn đề.
Coi như vụng về, nhưng trên thực tế mới có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời, tẩy sạch những ô trọc trước đó của nước Việt một lần.
Càng nghĩ.
Ninh Nguyên Hiến vẫn cảm thấy, Ninh Chính thích hợp hơn làm quân vương Việt quốc.
Ninh Kỳ vẫn là quá thông minh, không giống Ninh Chính vừa ngốc vừa thẳng.
Nhưng Ninh Chính lên ngôi, cũng có một khuyết điểm trí mạng.
Tương lai khi đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt thiên hạ, Việt quốc dưới sự chỉ huy Ninh Chính rất có thể biến thành chim đầu đàn, biến thành đối tượng đầu tiên để cho đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt.
Gã không biết giảo hoạt quá mức, cũng thà gãy chứ không cong quá mức.
Trên đời quả nhiên không có chuyện song toàn.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn càng thêm nghiêng về với Ninh Chính.
Thật sự có chút đau đầu, lập tức xuất hiện hai người thừa kế xuất sắc.
Thế nhưng...
Khi Ninh Kỳ cả người vào Sở doanh thời điểm.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến trong lòng hơi có chút thất vọng.
Tiếp đó, xuất phát từ tình cảm, ông hạ chỉ Tam vương tử Ninh Kỳ trở về kinh đô.
Làm chuyện này một là vì bảo hộ Ninh Kỳ, hai là vì thúc ép Ninh Kỳ tỏ thái độ.
Con là con trai của Ninh Nguyên Hiến ta đây, cùng Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm đứng gần như vậy làm cái gì?
Cho nên Ninh Kỳ nếu nghe theo ý chỉ của ta trở về kinh đô, đại biểu con và ta vẫn cùng một lòng, ta còn sẵn lòng cho con cơ hội.
Nhưng nếu con cứ ở lì trong doanh trại của Sở vương, vậy đại biểu con quá nóng lòng muốn chịu tiếng xấu thay cho Hoàng đế.
Hơn nữa, ở trong lòng của Ninh Kỳ con, phân lượng người phụ thân như ta còn kém xa Hoàng đế.
Nếu Ninh Kỳ trở về vương đô.
Vậy chuyện mưu sát Sở vương, Ninh Nguyên Hiến ta đây có thể tự mình đi Viêm Kinh nói cùng Hoàng đế.
...
Ninh Kỳ nhìn ý chỉ trong tay ngây người.
Một mặt tim của gã có chút nóng.
Bởi vì biểu hiện của gã đúng là vẫn còn đả động phụ vương.
Ninh Nguyên Hiến ở ý chỉ nói rõ ràng, Ninh Kỳ trở về thành Thiên Việt, Ninh Nguyên Hiến lên bắc đi Viêm Kinh.
Thân làm cha, ông sẵn lòng bảo hộ Ninh Kỳ.
Hơn nữa trong ý chỉ phụ vương còn có ý khác, ông sẵn lòng một lần nữa khảo sát Ninh Kỳ, sẵn lòng một lần nữa cho gã cơ hội, mà không giống như lúc trước hoàn toàn nghiêng về Ninh Chính như vậy.
Nhưng khi tim nóng, đồng thời Ninh Kỳ cũng có chút cau mày, thậm chí phản cảm.
Phụ vương lấy tư cách vua của một nước, hành động theo cảm tính quá mức.
Ninh Kỳ con đây ở lại Sở doanh mới là lựa chọn tốt nhất, làm một quân vương, sao phụ vương lại để con lựa chọn giữa người và Hoàng đế?
Việt quốc bởi vì tính tình của người thế này, mới có thể bị giày xéo đến thế kia.
Phụ vương sẵn lòng bảo hộ con, thế nhưng... phụ vương có năng lực bảo hộ con sao?
Hoàng đế bệ hạ không thích Sở vương, ông ta cũng cũng không thích Việt vương đâu.
Ở giữa Hoàng đế và phụ vương, Ninh Kỳ sẽ không chút do dự lựa chọn Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng.
Đây là hiện thực.
Nhưng gã cũng đau đầu, bởi vì một khi cự tuyệt phụ vương, chẳng khác nào hoàn toàn đâm thấu tim ông, hoàn toàn đẩy cơ hội mà Ninh Nguyên Hiến trao cho ra bên ngoài.
Xử trí theo cảm tính như vậy, rõ ràng không xứng lấy tư cách quân vương.
Ninh Kỳ phẫn hận đập ý chỉ Ninh Nguyên Hiến trên bàn.
Sở vương mới đi đến, cười nói:
- Hiền đệ, nếu như đệ phải về thành Thiên Việt, ta không ngăn cản đệ, Việt vương cứ bàn giao cho ta.
- Làm sao đệ có thể trở lại? - Ninh Kỳ nói:
- Nếu như đệ trở lại, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Sở vương mới nói:
- Hai người chúng ta đều có một phụ vương tùy hứng, phụ vương ta vô cùng tham lam. Mà phụ vương này của đệ, lúc trước tôn nghiêm bị tổn thương, cho nên ra sức muốn bù đắp lại, ra sức muốn đứng thẳng lưng, giống như chỉ có như thế mới có thể nhặt tôn nghiêm lần nữa. Không biết uốn cong thành thẳng, một quân vương cá tính mạnh như vậy, nhất là vua một nước chư hầu. Thà chết còn hơn chịu nhục, không phải một cụm từ hay ho gì.
Ninh Kỳ nói:
- Một quân vương, phải đật quốc gia xã tắc lên hàng trước nhất, tiếp đó mới là bản thân. Cường ngạnh là vì quốc gia, thỏa hiệp cũng là vì quốc gia, vì sao ông ta không rõ kia chứ?
Hai người kia đang ra sức biểu diễn móc tim móc phổi.
Tiếp đó, Ninh Kỳ tự mình viết một phong tấu chương cảm động lòng người.
Nhưng nội dung chỉ có một, vì phụ vương, vì Việt quốc, Ninh Kỳ vẫn lựa chọn ở lại Sở doanh, tình cảm yêu thương của phụ vương, Ninh Kỳ thịt nát xương tan khó mà báo đáp.
Nhưng mặc kệ ngôn ngữ cảm động đến đâu đều không sửa đổi được một sự thật, Ninh Kỳ lựa chọn Hoàng đế bệ hạ, mà không phải của người cha Ninh Nguyên Hiến của gã.
- Khâm sai Hoàng đế bệ hạ đã xuôi nam! - Sở vương mới nói.
Ninh Kỳ nhắm mắt lại:
- Chuyện nên đến thì sẽ luôn đến, hãy làm hết sức mình, nhưng phải nghe mệnh trời!
...
Khoảng cách kinh đô nước Sở gần Viêm Kinh hơn.
Cho nên Khâm sai đại thần của Hoàng đế bệ hạ cũng sớm đi tới kinh đô nước Sở hơn.
Tên Khâm sai này là một quý tộc đỉnh cấp còn trẻ, mới vừa sắc phong làm Công tước, dẫn theo một đội ngũ mấy chục người.
Đi tới kinh đô nước Sở, sau đó gã triệu kiến Ninh Chính đầu tiên.
Hỏi thăm một vài vấn đề.
Tiếp đó lại triệu kiến Sở vương hậu, hỏi tầm hai ngày.
Kế tiếp, lại lấy đi xác của Nhan phi nước Sở, tiến hành kiểm nghiệm.
Toàn bộ quá trình, đặc biệt kín đáo chuyên nghiệp.
Hoàn toàn chính là vì sự việc mưu sát Sở vương mà đến, đối với Ninh Chính đánh chiếm kinh đô nước Sở, thậm chí chuyện đốt cháy Sở vương cung cũng không đề cập tới nửa chữ.
Hơn nữa bất kỳ hiện trường thẩm vấn nào cũng đều có quan của ba nước Việt, Sở và đế quốc Đại Viêm ở đây.
Mỗi một chi tiết đều hỏi rõ ràng.
Trong ba ngày ngắn ngủi, vị Khâm sai đại nhân này kể cả quan viên thủ hạ liền triệu kiến mấy chục người, hỏi thăm mấy chục người.
Điều tra mấy trăm phần ghi chép.
Không chỉ có như thế, mỗi một phần văn bản điều tra thẩm vấn, mỗi chữ mỗi câu đều ghi lại rõ mồn một.
Thậm chí đều vẽ chân dung.
Trong mấy ngày tiếp theo, nội chữ nghĩa ghi chép quá trình thẩm vấn đã vượt qua mười mấy vạn chữ.
Loại thái độ chăm chú điều tra thế này, quả thực để tất cả mọi người tin phục.
Quả thực không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, dường như là thần thám tại thế.
Nhưng mà...
Sự thật của kế hoạch mưu sát Sở vương,
Sở vương một kế hoạch mưu sát đích thực dáng vẻ, trong lòng rất nhiều cao tầng đã sớm biết rõ.
Hung thủ trực tiếp là núi Phù Đồ, Nhan phi, Nhan Lương, đương nhiên Thẩm Lãng cũng thoát không khỏi liên quan.
Nhưng Sở vương chết, là ý chí Hoàng đế bệ hạ.
Cho nên những thứ hung thủ này, từ một loại ý nghĩa nào đó cũng là vì Hoàng đế làm việc.
Như vậy tất cả chuyện chuyên nghiệp thẩm tra này, tất cả cũng là giả.
Sở vương hậu biết điểm này, Xu Mật Sứ Liên Kính cũng biết điểm này.
Cho nên nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, trong lòng đều rõ ràng.
Cái gọi là thẩm vấn chuyên nghiệp, chính là vì bện một lời nói dối kín đáo mà hoàn chỉnh.
Bảy phần thật, ba phần giả lời nói dối.
Sở vương chết bất đắc kỳ tử, Sở vương hậu trong lòng phẫn nộ à?
Đương nhiên phẫn nộ.
Nhưng lại có thể làm sao?
Đây là Hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn đánh mặt Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng sao? Đó chính là đạo lý phải chết.
Cho nên, mỗi người đều phối hợp đại thần Khâm sai, bổ sung những chỗ thiếu sót.
Tầm năm ngày sau, thẩm vấn tạm thời kết thúc.
Mà suốt năm ngày nay, vị Khâm sai của Hoàng đế này bệ hạ, không có thẩm vấn Thẩm Lãng nửa câu.
Gã thậm chí ngay cả Khổ Đầu Hoan cùng Kim Mộc Lan đều hỏi thăm qua.
Duy chỉ có không hỏi Thẩm Lãng.
Vào ngày thứ sáu cuối cùng, vị Khâm sai đại nhân này triệu kiến Thẩm Lãng.
...
- Độc đạn Ám Hương trên người đại tháo giám nước Sở Nhan Lương còn chưa vỡ ra.
- Nguyên nhân Sở vương chết bất đắc kỳ tử, là bởi vì trong tay cầm phong mật thư của Sở vương hậu. Do đó, cái phong mật thư này đã bị gia công qua, phía trên có dịch Ám Hương, trực tiếp làm tỉnh lại cổ trùng trong cơ thể Sở vương.
- Phong mật thư này là Sở vương hậu viết, hơn nữa dùng tinh dầu bình thường của bà ta xịt lên, ngửi vào đều thấy mùi y hệt. Nhưng dịch Ám Hương phía trên là ngươi thêm.
- Cho nên, hung thủ mưu sát Sở vương trực tiếp là ngươi, Thẩm Lãng!
Khâm sai của Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề.
- Thẩm Lãng, ngươi lúc đầu muốn mượn tay Sở vương tiêu diệt họ Xung, tiêu diệt Ninh Kỳ, sau đó sẽ mưu sát Sở vương.
- Bởi vì thời gian Thất vương tử nước Sở là Sở Nhẫm chạy đến quá muộn, hơn nữa chậm một chút nữa thì Ninh Kỳ sẽ phải trình diễn vở kịch động trời trên chiến trường bắn chết Sở vương, sẽ phải lập được công trạng lớn. Ngươi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, sau đó vu oan tội danh ám sát đến trên đầu Ninh Kỳ.
- Sở vương thấy được phong mật thư này, tiếp đó cổ trùng trong bụng phát tác, tiếp đó mới có thể hô to, Ninh Kỳ cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát ông ta. Kể từ đó, Ninh Kỳ nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch, Thẩm Lãng nhà ngươi rõ ràng thật sự thủ đoạn!
Như vậy, đây là chân tướng của sự thật à?
Xấp xỉ đúng
Kỳ thực cái chân tướng này một chút đều không phức tạp.
Thẩm Lãng sau khi nghe xong, cũng không có nửa phần kinh ngạc.
- Thẩm Lãng, nếu thật sự ngươi lãnh lấy tội danh mưu sát Sở vương, ngươi gần như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thẩm Lãng không nói gì.
Mưu sát Sở vương, thế này chuyện rất lớn, Thẩm Lãng cũng vậy vừa gặp kỳ hội, nhưng là càng nghĩ vô số lần.
- Khâm sai đại nhân, có chuyện nói thẳng.
Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Chuyện thứ nhất, bên trong tộc Sa Man chỗ vua Căng có phải có một di tích thượng cổ hay không? Ở đâu? Thế nào mở ra?
Đây là ý gì?
Báo di tích thượng cổ của vua Căng đổi lấy đế quốc Đại Viêm đặc xá à?
Ta van ngươi, người thật sự muốn giết chết Sở vương là Hoàng đế bệ hạ.
Thẩm Lãng ta đây cũng chỉ là trợ giúp mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi, ta thực sự không biết.
Khâm sai của Hoàng đế thật sâu nhìn Thẩm Lãng một cái.
- Thẩm Lãng, Viêm Kinh có rất nhiều người không thích ngươi, ngươi ở đây Việt quốc coi như khoái hoạt, nhưng tánh mạng của ngươi luôn luôn chạy quanh một cái dây thép trên. - Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Chứng cứ ngươi mưu sát Sở vương vô cùng xác thực, một khi định cái tội danh này, ai cũng cứu không được.
Thẩm Lãng không nói.
Khâm sai của Hoàng đế cúi đầu, lấy ra một phần tư liệu, đọc chăm chú suốt một hồi.
- Ngươi và Cừu Yêu Nhi có tư tình đúng không? Nàng còn vì ngươi sinh ra một đứa con nữa. - Hoàng đế Khâm sai nói:
- Hôm nay nàng ở hải ngoại lập quốc, chúng ta có thể cần ngươi viết một phong thơ cho nàng, thậm chí đại biểu đế quốc Đại Viêm đi viếng thăm quốc gia của nàng.
Thẩm Lãng buông tay nói:
- Khâm sai đại nhân, ngài tuyệt đối là coi trọng phân lượng ta trong lòng Cừu Yêu Nhi. Dưới trời xui đất khiến, ta và Cừu Yêu Nhi quả thật từng có một đêm nồng nhiệt, hơn nữa nàng còn mang thai. Nhưng nghiêm ngặt ý nghĩa mà nói, ta chỉ là bị mượn đi một hạt giống mà thôi, ta đây trong mắt của nàng chính là một người qua đường Giáp.
Tiếp đó, Thẩm Lãng hỏi:
- Quốc gia của Cừu Yêu Nhi ở hải ngoại rất mạnh sao?
Khâm sai của Hoàng đế không nói gì.
Mà là tiếp tục lật xem tư liệu.
Đây cũng là tư liệu Thẩm Lãng, gã vừa đọc vừa nhìn về phía Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ngươi nhất định phải làm một ít gì. - Hoàng đế Khâm sai nói:
- Nếu như một người không có giá trị, hơn nữa cũng chẳng làm cho ai thích, vậy trên cơ bản lại phải chết. Ngươi cái này cũng không làm cái kia cũng không làm, không được!
- Viêm Kinhcó rất nhiều người không thích, núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các cũng có rất nhiều người không thích ngươi.
- Cho nên Thẩm Lãng, vì chính ngươi, ngươi nhất định phải làm một ít gì?
- Hai chuyện trước, lựa chọn một món. - Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Hoặc là dẫn sứ đoàn đế quốc rời bến, viếng thăm quốc gia Cừu Yêu Nhi. Hoặc là nói cho chúng ta biết, di tích thượng cổ của vua Căng ở đâu, mở ra thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi, ta thực sự bất lực.
Đại thần Khâm sai híp mắt lại.
- Thẩm Lãng, nhất định phải như vầy phải không? - Đại thần Khâm sai nói:
- Ta đây có hai phần hồ sơ vụ án, một phần ngươi có tội, một phần ngươi vô tội, lựa chọn một cái đi.
Đại thần Khâm sai hạ thông điệp sau cùng cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Đại thần Khâm sai có quen Vân Mộng Trạch không?
Đại thần Khâm sai trẻ tuổi đáp:
- Trong Viêm Kinh thì ai cũng biết nhau cả, nhưng vô dụng, Vân Mộng Trạch phân lượng quá nhẹ, hắn cứu không được ngươi.
Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:
- Ta nghe nói, ta chỉ là nghe nói thôi nha. Trong Viêm Kinh có một quý nhân trúng phải một loại chứng bệnh đặc biệt kỳ quái. Bỗng nhiên trở nên đặc biệt gầy gò, hơn nữa dễ khát vô cùng, mỗi ngày đều muốn uống nhiều thứ. Hơn nữa trở nên đặc biệt không còn chút sức lực nào, mỗi ngày có rất nhiều nước tiểu, bây giờ thể trọng mỗi ngày đều đang giảm xuống. Vô số đại phu đi khám, thậm chí Thiên Nhai Hải Các cùng người của núi Phù Đồ cũng đi khám, lại hoàn toàn tìm không được nguyên nhân bệnh.
Nghe những lời này, Khâm sai của Hoàng đế khẽ run lên.
Đây là một bí mật, nhưng cũng không phải một bí mật.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Nếu như không chữa trị kịp thời, mạng vị quý nhân này có thể chẳng còn được lâu.
Đại thần Khâm sai lạnh nhạt nói:
- Ngươi dám nguyền rủa sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ta chỉ đang trình bày sự thực mà thôi.
Đại thần Khâm sai nhắm mắt lại.
Người mà Thẩm Lãng nói, là người được Hoàng đế bệ hạ cực kỳ sủng ái.
Không chỉ có bị Hoàng đế nuông chiều, càng thêm là mệnh căn của hoàng thái hậu, thật là nâng niu ở lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Đơn giản là người được chiều chuộng nhất trong hoàng tộc. Vốn là một tinh xảo vô song, thông minh tuyệt đỉnh. Sau khi phát bệnh thân thể càng ngày càng kém, hôm nay xấp xỉ đã là thời kỳ cuối của căn bệnh.
Thậm chí hoàng tộc đã chuẩn bị hậu sự.
Hoàng đế, hoàng hậu, tất cả mọi người đau lòng không gì sánh được, hoàng thái hậu lấy nước mắt rửa mặt.
Sau khi phát bệnh, đế quốc nghĩ hết mọi biện pháp, đều không có thể cứu được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người này không ngừng gầy gò, sức sống dần dần từ mềm yếu, dần dần đến bờ cái chết, chân chính là đau xé lòng.
Thế nhưng, bọn họ cũng gần như đã bỏ đi hy vọng.
Không nghĩ tới Thẩm Lãng lại nói lên.
Khâm sai của Hoàng đế lại không dám khinh thường, bởi vì gã biết Thẩm Lãng là một danh y, hơn nữa còn là danh y sáng tạo quá nhiều kỳ tích.
Về mặt ý nghĩa nào đó, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có thể sống phách lối đến bây giờ.
Khâm sai của Hoàng đế hỏi:
- Ngươi biết đây là bệnh gì?
Thẩm Lãng đương nhiên biết, đây là bệnh tiểu đường type 1.
Nguyên nhân bệnh không rõ, có thể hệ thống miễn dịch tự thân bị thiếu hụt, cũng có thể là vấn đề gen di truyền.
Loại bệnh này phát tác đặc biệt cấp bách, nếu như không được trị liệu kịp thời, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Phương pháp chữa trị duy nhất cho căn bệnh này chính là tiêm insulin vào.
Insulin, thoạt nghe có vẻ công nghệ cao vô cùng tân tiến, thế giới này không khả năng sẽ có.
Quả thực như thế.
Insulin nhân tạo là công nghệ cao, thậm chí dính đến gen.
Thế nhưng điều chế dịch tụy heo, bò, vào năm 1922 cũng đã thành công.
Muốn có được insulin đặc biệt tinh khiết, lấy kỹ thuật của thế giới này tương đối khó.
Điều đó đòi hỏi phải sử dụng dung dịch Hanks, còn được gọi là dung dịch muối vô cơ và dung dịch muối cân bằng. Nó cần phải được kết hợp với nhiều thành phần như NaCl, KCl, v.v.
Tiếp đó, còn cần một bộ lọc cực nhỏ, khoảng chừng 200μm, còn cần ống ly tâm.
Có phải nghe vào rất cao cấp không, nhưng toàn bộ qui trình công nghệ là có thể thực hiện, cho dù lấy giới hạn của thế giới này cũng có thể đạt được.
Như thế, dịch tụy của heo chiết xuất ra mới đạt đến mức độ cứu người.
Thẩm Lãng nói:
- Loại bệnh này gọi là bệnh tiểu đường.
Khâm sai của Hoàng đế tức khắc chau mày, tên cái bệnh này không tốt, sẽ làm bẩn hoàng tộc chí cao vô thượng.
Nhưng then chốt không phải điểm ấy.
- Ngươi có thể chữa hết bệnh này? - Đại thần Khâm sai hỏi.
- Đương nhiên! - Thẩm Lãng nói.
Đại thần Khâm sai hỏi:
- Có nhanh không?
- Hiệu quả nhanh chóng. - Thẩm Lãng nói:
- Có thể lập tức cứu lại tính mạng bệnh nhân, nhưng mà tốc độ phải nhanh, bệnh chứng của nàng đã gấp vô cùng cấp bách, nếu là chậm một chút, chỉ sợ sẽ lập tức khó giữ được tánh mạng.
Đại thần Khâm sai híp mắt nhìn Thẩm Lãng.
Chuyện này ngoài kế hoạch, sứ mạng của gã đặc biệt rõ ràng, thúc ép Thẩm Lãng đồng ý hai chuyện phía trước.
Thế nhưng nếu có thể cứu người được Hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất, cũng là một cái công lớn, địa vị của gã cũng có thể nước lên thì thuyền lên.
Đại thần Khâm sai nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi cũng nghĩ rõ ràng chưa đấy, bệnh nhân này thân phận cao quý không gì sánh được. Nếu như trong quá trình trị liệu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, vậy ngươi lập tức liền sẽ chết. Dù cho ngươi cầm cửa vào di tích thượng cổ vua Căng báo cho biết, cũng không thể nào cứu được mạng nhà ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Nắm chắc! Nhưng phải gấp, bởi vì đại thần Khâm sai làm trễ nãi chừng mấy ngày cũng không có gặp ta. Muốn cứu mạng quý nhân tay, ta nhất định phải lập tức lên bắc, mà người bệnh nhân kia cũng không cần để lỡ, lập tức từ Viêm Kinh xuôi nam, chúng ta giữa đường tụ họp, ta lập tức ra tay.
Đại thần Khâm sai nhắm mắt lại, cân nhắc lựa chọn.
Chuyện này gã cần phải chịu trách nhiệm.
Nếu như Thẩm Lãng cứu sống quý nhân kia, gã đương nhiên là có công lao, hơn nữa còn là công lớn.
Nhưng nếu như Thẩm Lãng không cứu sống được, thậm chí trong quá trình trị liệu xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn, gã cũng sẽ gánh chịu trách nhiệm.
Như vậy mặc kệ yêu cầu của Thẩm Lãng?
Vậy cũng không được, rõ ràng có cơ hội trị liệu vị quý nhân này, kết quả cũng không cứu? Đó cũng từng có tội.
Cho nên vị đại thần Khâm sai này cũng không có lựa chọn nào khác.
- Vậy thì khởi hành nhanh lên, nếu là cứu không được vị quý nhất đỉnh cấp này, ngươi và ta cũng đều không may!
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thẩm Lãng cùng vị Khâm sai đại nhân này rời khỏi kinh đô nước Sở, phi lên phía bắc thật nhanh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 378: Lãng gia danh chấn thiên hạ! Bàn tay tạo nên kỳ tích!
Chương 378: Lãng gia danh chấn thiên hạ! Bàn tay tạo nên kỳ tích!