- Ta giết ngươi, ta giết ngươi!
Ngoài miệng công chúa Ninh Hàn cũng không nói gì, nhưng trong lòng gào thét điên cuồng.
Cho tới bây giờ đều chưa từng gặp kẻ nào hèn hạ như thế, cũng chưa gặp kẻ nào ác độc đến vậy.
Chẳng có ranh giới cuối cùng đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Nàng chợt xông lên trước túm cổ áo Thẩm Lãng nhấc hắn lên không trung, tiếp đó đặt dao găm sát mắt Thẩm Lãng, cất giọng lạnh lùng:
- Giao thuốc giải ra, giao thuốc giải ra, bằng không sẽ móc mắt của ngươi ra bây giờ.
Thẩm Lãng ngược lại trợn mắt lớn hơn, cười nói:
- Ninh Hàn, hóa ra tỷ tỷ cũng sợ chết hả? Đúng không, như thế sẽ chân thật hơn đấy, làm bộ dạng như tiên nữ hồi trước cho ai nhìn vậy?
Thẩm Lãng vô cùng tiếc mạng, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không biểu hiện sợ chết.
- Tuyệt đối không nên dằn vặt ta, nhổ móng tay cái gì, cắt trứng cái gì, ta sợ nhất đấy.
- Tuyệt đối đừng tra tấn với ta, ta tình nguyện chết, cũng không chịu được đau.
- Tỷ tỷ có thể chém đứt đầu của ta, nhưng lại là không thể cắt mặt của ta, không thể phá phá hỏng gương mặt tuấn mỹ vô song của ta.
Thẩm Lãng vẫn cứ líu lo không ngừng.
Ninh Hàn thực sự hận không thể một dao cắt đứt lưỡi của hắn.
Nàng cho tới tận bây giờ chưa từng thống hận một người nào như thế.
- Chỉ cần nhị vị tỷ tỷ làm tổn thương một cọng lông tơ của ta thì nhất định phải chết, chết chắc rồi...
- Dao găm của tỷ tỷ hãy cẩn thận một chút sắp đứt lông mi của ta rồi, mỗi một cọng lông mi của ta cũng ít ỏi lắm, dứt một cọng thì khó coi.
Công chúa Cơ Tuyền ra tay, bắt được cổ tay của Ninh Hàn, ngăn cản động tác của nàng, lúc này tức giận đã không có ý nghĩa.
Hơn nữa người nhà của Thẩm Lãng đã tiến vào tam giác quỷ khổng lồ, mặc kệ sống cũng được, chết cũng được, chí ít cũng không còn trong tay nàng nắm giữ nữa rồi.
Cho nên, Thẩm Lãng đã hoàn toàn biến thành một người điên. Nếu như tỷ tỷ cắt nát mặt ta, ta sẽ cùng tỷ tỷ không chết không thôi. Nếu như tỷ tỷ nhổ trụi móng tay của ta, ta sẽ cùng tỷ tỷ đồng vu quy tận. Lời như vậy từ trong miệng người khác nói ra là trò cười, thế nhưng từ trong miệng Thẩm Lãng nói ra lại là thật.
Cơ Tuyền nói:
- Làm thế nào chứng minh chúng ta đều trúng độc Cái Chết Đen mà ngươi nói?
- Cứ chờ là được, chờ đến khi tử thần tới cửa, hai vị tỷ tỷ liền có thể cảm giác được. - Thẩm Lãng cười nói:
- Khụ khụ khụ...
- Ha ha ha, khụ khụ khụ...
Thẩm Lãng cũng bắt đầu ho khan.
Cơ Tuyền đưa tay chạm vào trán Thẩm Lãng, tiếp đó phát hiện Thẩm Lãng quả nhiên nóng rần lên. Hơn nữa bởi vì thân thể hắn yếu hơn, cho nên phát sốt càng dữ dội.
Thẩm Lãng cười nói:
- Hai vị tỷ tỷ, tuyệt đối đừng trở lại trên tàu các ngươi, nếu không sẽ truyền nhiễm cho người khác.
- Các vị thế lực siêu thoát đại hiệp, công chúa Cơ Tuyền cùng công chúa Ninh Hàn đã lây Cái Chết Đen, mọi người tuyệt đối rời họ xa một chút nha... Khụ khụ khụ... Nhỡ ra bị lây bệnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nghe những lời này, những con tàu gần đó không tự chủ được lui về phía sau một chút. Mấy ngày nay bọn họ cũng biết, thành Tỉnh Ngộ cùng thành Bất Quy đã chết hết.
Cho nên cái Cái Chết Đen này, thực sự giống như tử thần vậy. Nó cũng sẽ không bởi vì võ công của ngươi cao một chút hãy bỏ qua một mạng cho người.
Thẩm Lãng tìm một ghế dựa thong thả ung dung mà nằm xuống. Mà buồm trên tàu của hắn đã hoàn toàn hạ xuống.
Nơi này hải lưu rất quái lạ, cho nên đội tàu đảo quanh trên mặt biển. Những con tàu mà gia tộc họ Kim bỏ lại cũng đang đảo quanh trên mặt biển.
- Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? - Cơ Tuyền bèn lạnh giọng hỏi.
Thẩm Lãng đưa tay chộp về phía mông của nàng. Kết quả chưa túm được thì nàng đã né. Hắn muốn chụp cái thứ hai nhưng thực sự bủn rủn vô lực.
- Không làm cái gì? - Thẩm Lãng nói:
- Ta bây giờ chẳng muốn cái gì, chỉ muốn các ngươi cảm thụ cái chết một chút. Ba người phu thê chúng ta cung nhau xuống suối vàng đi nào.
- Khụ khụ khụ...
...
Thời gian kế tiếp ở vào trang thái giằng co quỷ dị.
Thẩm Lãng không có nói bất kỳ điều kiện gì.
Hơn nữa bệnh trạng hắn càng lúc càng nghiêm trọng, ho khan càng lúc càng lợi hại, sốt càng lúc càng cao.
Ngày thứ hai.
Đã bắt đầu xuất huyết nội.
Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền cũng không tốt hơn bao nhiều.
Họ cũng bắt đầu nóng lên, Hơn nữa bạch huyết ngay háng bắt đầu sưng lên.
Mặc dù ra sức nhịn xuống, nhưng ho khan vẫn là càng lúc càng lợi hại. Bệnh trạng Dịch Hạch đã dần dần lộ ra.
Đội tàu vẫn đảo quanh trên mặt biển. Những con tàu của thế lực siêu thoát xung quanh đã ra khỏi thật xa, chí ít hơn một nghìn mét. Bởi vì bệnh trạng ba người thật đáng sợ.
- Hai vị tỷ tỷ, ta sẽ vẽ chân dung cho hai người.
Thẩm Lãng cầm lấy bàn vẽ. Tiếp đó thực sự vẽ tranh ccho hai người. Tay run dữ dội hơn, ho khan được vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng cũng vẽ rất nghiêm túc.
- Bằng không, các tỷ tỷ cởi quần áo ra đi? Ta khá am hiểu vẽ đàn bà khỏa thân.
- Quên đi, quên đi, không đồng ý liền không đồng ý, đừng ra vẻ muốn giết người.
Kế tiếp, Thẩm Lãng tiếp tục vẽ.
Tầm hơn một giờ sau đó, vẽ xong.
- Nhìn xem, vẽ được thế nào?
Hắn lật bực tranh lại. Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn chẳng qua là tùy ý nhìn thoáng qua, kết quả không khỏi có chút kinh ngạc, Thẩm Lãng thực sự vẽ khá vô cùng, quả thật như in trên giấy vậy.
- Khụ khụ khụ...
Tiếp tục, Thẩm Lãng lại ho khan một trận kịch liệt, cuối cùng phun thẳng một búng máu ở trên bức họa.
- Đệch... - Thẩm Lãng không nói gì, lấy tay dính vết máu rồi như thể thoa son lên môi hai cô gái trong tranh.
Tức khắc, hai cô gái trong tranh càng thêm đẹp lạ thường.
Một bút vẽ rồng điểm mắt.
- Ồ, máu này vẫn chưa dùng hết?
Tiếp đó, Thẩm Lãng liền lấy máu trên tờ giấy trắng bôi lên giữa chân hai cô gái.
Đệch!
Người này thật sự là hèn hạ vô biên vô hạn.
...
Lại qua một ngày!
Thẩm Lãng đã nằm ở ghế dựa phía trên không cách nào nhúc nhích.
Cả người giống như con tôm hun nóng nên đỏ rần lên.
Hơn nữa xuất huyết càng thêm nghiêm trọng.
Hoàn toàn hấp hối.
Không chỉ là hắn, Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn cũng hoàn toàn cảm thấy tử thần quá bộ đến.
Họ không biết uống bao nhiêu thuốc. Không biết dùng bao nhiêu nội lực, thậm chí lần này đến lần khác trị liệu trích máu.
Nhưng hết thảy đều là phí công, bệnh tình của bọn họ cũng càng lúc càng nghiêm trọng, họ cũng bắt đầu ho ra máu.
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng muốn cái gì? Đến tột cùng muốn cái gì? Lấy thuốc giải ra, lấy thuốc giải ra!
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Cái gì ta cũng không muốn, ta chỉ muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận, ha ha ha... Khụ khụ khụ...
Tiếp tục, hắn lại ho ra một đám máu.
Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn ra sức ở trên tàu tìm thuốc giải.
Thế nhưng đừng nói có thể tìm được hay không.
Dù cho tìm được, họ biết đúng là nó sao?
...
Màn đêm buông xuống.
Thẩm Lãng đã ở vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, giống như hấp hối, cũng giống như mất đi thần trí, miệng đầy mê sảng.
- Nương tử, nương tử...
- Cục cưng Mộc Lan, cục cưng Mộc Lan...
- Bé con Thẩm Mật, thật xin lỗi, papa bỏ lỡ những phút giây con lớn dần.
- Nhóc Thẩm Lực, papa còn không kịp cưng con...
- Tiểu Dã, con mạnh nhất, phải bảo vệ tỷ tỷ và đệ đệ...
Lúc này, Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền không ngừng ho ra máu, hai người ra sức vỗ Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ngươi đừng chết, ngươi đừng chết!
- Ngươi nói mau có thuốc giải hay không? Có thuốc giải hay không?
Thẩm Lãng mơ mơ màng màng:
- Các tỷ tỷ cho ta ứ ừ, ta sẽ nói cho các tỷ biết có thuốc giải hay không.
- Quên đi, quên đi, ta cũng đơ mợ nó rồi, hai ngày này các ngươi không có tắm, phỏng chừng cũng bốc mùi.
- Coi như là thiên tiên, hai ba ngày không tắm, ta cũng ứ ừ không nổi nữa...
Kế tiếp, Thẩm Lãng đã hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lời mê sảng trong miệng càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí đã là những lời Cơ Tuyền cùng công chúa Ninh Hàn hoàn toàn nghe không hiểu.
- 《 Game of Thrones 》 chưa có đại kết cục sao (*)?
(*) Lúc chương này ra thì bộ phim Game of Thrones vẫn chưa chiếu phần cuối.
- Ta muốn ứ ừ Lâm Chí Linh...
- Xuyên qua, xuyên qua, xuyên qua em gái ngươi...
Công chúa Cơ Tuyền mơ hồ cảm giác được, những lời lúc này trong miệng Thẩm Lãng đã đã quan hệ đến chuyện đặc biệt tuyệt mật, nó là bí mật sâu nhất đáy lòng hắn, mà bây giờ lại nói ra, có thể thấy được đã thần trí hoàn toàn biến mất.
Nàng không muốn chết, nàng và Ninh Hàn đều không muốn chết.
Nàng chợt đỡ Thẩm Lãng dậy, gắng sức đưa vào nội lực, muốn để Thẩm Lãng chống đỡ chỉ chốc lát.
- Thẩm Lãng, ngươi nói cho ta biết, có thuốc giải hay không? Có thuốc giải hay không?
Thẩm Lãng không trả lời.
- Thẩm Lãng, ta sẽ bỏ qua Ninh Chính, buông tha Ninh Nguyên Hiến, ngươi nói cho ta biết thuốc giải ở đâu? Chúng ta là vị hôn thê của ngươi, lẽ nào ngươi mặc cho do chúng ta chết đi à?
Ninh Hàn tiến lên, ra sức đè xuống nhân trung Thẩm Lãng, hô lớn:
- Thẩm Lãng, thuốc giải ở đâu? Thuốc giải ở đâu?
Hai cô gái vừa hỏi, vừa ho ra máu.
Thẩm Lãng mơ mơ màng màng mở mắt.
- Thuốc giải...
Tiếp đó hắn giống như dùng hết sức lực sau cùng, dựa vào một hướng.
Hắn lại chỉ về phía mặt biển, ở đội tàu đang đảo quanh trên mặt biển, chính là con tàu cỡ nhỏ bị gia tộc họ Kim vứt bỏ.
Lẽ nào thuốc giải ở trên con tàu đó?
Ở trên chiếc tàu nào?
Chẳng bao lâu, Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền biết là chiếc nào. Bởi vì cờ của những con tàu khác vô cùng bình thường, duy chỉ có cờ một con tàu chiến mang một gương mặt cười toe toét, một gương mặt cười vô cùng hèn hạ. Kỳ quặc ở chỗ cờ con tàu này lúc trước không phải là cái mặt cười mà bây giờ lại xuất hiện.
Lúc này màn đêm buông xuống, sương dần xuất hiện trên mặt biển. Nhất định phải mau đuổi theo chiếc tàu kia, bằng không sắp không nhìn thấy nó nữa.
- Ta muốn tiến hành hải táng.
- Hai vị tỷ tỷ, dù sao cũng là vị hôn thê của ta... đi...
Sau khi nói xong, tay Thẩm Lãng rũ xuống.
Hắn đã chết?
Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền thở hổn hển khó khăn, cố gắng nghe nhịp tim Thẩm Lãng.
Giống như không có nhịp tim, cũng không có hít thở. Đi chạm đến mạch đập, giống như cũng không có.
Hai người liếc nhau.
Tên cặn bã này đã chết? Cái tai họa này chết? Liền chết như vậy sao?
Nhưng mà vào lúc này, trên mặt biển thổi qua một trận gió nhỏ. Nó dẫn đến những chiếc tàu nhỏ vốn đảo quanh trên mặt biển bỗng trôi về phía tam giác quỷ khổng lồ.
Nhất là chiếc tàu có cơ mặt cười có tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cái này sao được chứ? Một khi tiến vào tam giác quỷ khổng lồ, đó chính là hoàn toàn biến mất hủy diệt.
Quả nhiên! Có một chiếc tàu bay vào bên trong tam giác quỷ khổng lồ.
- Rầm rầm ầm...
Chợt một tia sét giáng xuống.
Trực tiếp xé chiếc tàu kia thành mảnh nhỏ.
Ninh Hàn cùng công chúa Cơ Tuyền lại liếc nhau.
Không có thời gian! Vậy chiếc tàu có thể có thuốc giải sẽ phải bay vào tam giác quỷ khổng lồ.
Như vậy lúc này hai người hoàn toàn có thể cho một người đuổi theo chặn chiếc tàu này.
Nhưng, nhỡ ra phía trên chỉ có một phần thuốc giải đâu? Lấy tính cách Thẩm Lãng hèn như vậy, hoàn toàn có thể làm thế.
Cho nên, nhất định phải tự mình đi đuổi chiếc tàu kia, đi tìm kiếm thứ trên tàu.
Tiếp tục Ninh Hàn chợt rút kiếm ra, do dự xem có nên cắt đầu Thẩm Lãng hay không. Mặc kệ hắn có còn sống hay đã chết, nhưng cắt lấy đầu chắc chắn sống không được.
Thế nhưng chẳng bao lâu nàng bỏ qua, hơn nữa công chúa Cơ Tuyền lại một lần nữa bắt được tay Ninh Hàn, ngăn cản nàng. Nếu là trên tàu cờ mặt cười không có thuốc giải, Thẩm Lãng lại chết, đó mới là gọi trời bất ứng gọi đất mất linh.
- Bay đâu, vội vàng đi tới trên chiếc tàu này, giám thị Thẩm Lãng! - Công chúa Cơ Tuyền cao giọng hạ lệnh.
Hô xong, sau đó nàng lại phun ra một vũng máu.
Tiếp tục, Ninh Hàn lấy ra một dây thừng đặc biệt, trói Thẩm Lãng vòng quanh thật chặt.
Cho dù là hắn đã chết, cũng phải cột cho chắc.
Tiếp đó, hai người Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn nhảy xuống mặt biển thật nhanh, cũng không cần đi tàu, trực tiếp lướt sóng đi.
Ra sức truy đuổi con tàu treo cờ mặt cười.
Hai người đều biết, kỳ thực chỉ cần đi một người là được rồi, nhưng đôi bên đều không tin nhau.
Mà lúc này, chiếc hạm to của thế lực siêu thoát khoảng cách chiếc tàu này của Thẩm Lãng tầm có mấy nghìn mét.
Không có biện pháp, Cái Chết Đen mà ba người này dính phải thật là đáng sợ, khoảng cách càng xa càng tốt.
Võ công của Ninh Hàn và công chúa Cơ Tuyền lợi hại thật sự, bệnh nặng như vậy mà tốc độ vẫn nhanh thế kia.
Thế nhưng, khi thấy con tàu có lá cờ mặt cười càng gần tam giác quỷ khổng lồ, lòng hai người này nóng như lửa đốt nên càng thêm điên cuồng ra sức thả nội lực.
- Phụt...
- Phụt...
Nội lực phóng thích càng lợi hại, nôn ra máu càng nghiêm trọng.
Lúc chạy ra ngoài hơn một vạn mét, cuối cùng họ đuổi kịp cái con tàu có lá cờ mặt cười này. Hai người một trước một sau, gắng sức chặn chiếc tàu này tiếp tục trôi về phía trước.
Võ công của hai người này thực sự quá mạnh mẽ, chiếc tàu này tuy rằng nói là tàu nhỏ, đó cũng là so sánh với tương đối mà thôi. Hễ tàu thủy có thể đi xa ra biển, có nhỏ mấy đi nữa cũng có trọng tải mấy trăm tấn.
Bị gió thổi qua thì lực quán tính sẽ đến cỡ nào? Lại rõ ràng bị hai người chặn, không cách nào đi về phía trước.
Sức mạnh này có thể so với Đại Ngốc. Nhưng họ rõ ràng là hai cô gái nũng nịu mà thôi.
Tiếp tục, Cơ Tuyền bay nhảy lên tàu, nhanh chóng điều chỉnh buồm, để con tàu đổi hướng, không còn đi về phía nam trôi đi, rời xa tam giác quỷ khổng lồ.
Tiếp đó, hai cô gái ra sức tìm cái gọi là thuốc giải ở trên tàu.
Lúc này dựa theo mệnh lệnh công chúa Cơ Tuyền, mấy lớn thế lực siêu thoát võ giả cần phải lập tức vọt tới trên tàu Thẩm Lãng.
Thế nhưng Thẩm Lãng đã nhiễm Dịch Hạch nên con tàu kia nhìn qua cũng vô cùng đáng sợ, nếu ai lên tàu, thậm chí đến gần đều nguy hiểm tánh mạng.
Cho nên, những thứ siêu thoát võ giả này chẳng qua là dần dần chỉnh buồm đổi gió, tiếp cận bao vây lấy con tàu kia của Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Ngay thời khắc này.
- Ầm ầm ầm...
Bỗng nhiên, chiếc tàu của Thẩm Lãng chợt nổ tung.
Vô số sương mù màu lúc, màu đen, các loại sương mù quỷ dị trong nháy mắt lan tràn ra.
Thẩm Lãng làm thế để làm gì? Hắn đây là muốn hải táng à?
Tức khắc những con tàu thế lực siêu thoát cách đó mấy nghìn mét đều lại một lần nữa rời xa.
Cái tay Thẩm Lãng thật đáng sợ. Dù hắn có chết, có thể cũng phải lôi kéo vô số người làm đệm lưng.
Ai biết trong cái đống sương mù này có bao nhiêu kịch độc? Bao nhiêu virus?
Mà lúc này, Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền cũng phát hiện một màn kia trên tàu của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng muốn làm gì? Hắn đây muốn hải táng sao?
- Tìm được...
Ninh Hàn quả nhiên tìm được một cái hộp, trên đó viết hai chữ thuốc giải thật to.
Mở hộp ra, có một ống tiêm, bên trong có thuốc màu trắng.
Bên trong còn đặt một tờ giấy.
- Hai vị tỷ tỷ, chỉ có một ống thuốc giải, nói cách khác hai người chỉ có một người có thể sống tiếp, hãy lựa chọn thật tốt đi!
Tiện nhân, thiên hạ không có người nào hèn hạ hơn hắn được.
Kế tiếp phải làm sao? Hai người chém giết lẫn nhau, tranh đoạt một ống thuốc giải duy nhất này?
Hơn nữa nhỡ ra thứ trong ống tiêm này không phải thuốc giải, mà là thuốc độc phải làm sao?
Đi để cho người ta thuốc thí nghiệm? Cũng không được, người khác lại không bệnh.
Vậy mỗi người tiêm vào một nửa? Được chưa?
Một giây sau.
Công chúa Cơ Tuyền cầm lấy cánh tay Ninh Hàn tiêm thẳng vào một nửa.
Tiếp đó, lẳng lặng chờ đợi phản ứng Ninh Hàn, đương nhiên cũng không phải chờ đợi Ninh Hàn khỏi bệnh. Nàng không có ấu trĩ thế này. Đây là virus, cho nên muốn trong nháy mắt khỏi bệnh là không thể nào.
Trước tiêm vào Ninh Hàn, chủ yếu là nhìn có kịch độc hay không, có thể có phản ứng đáng sợ hơn hay không.
Thời gian nửa khắc đồng hồ trôi qua.
Hai khắc đồng hồ đi qua.
Ninh Hàn vẫn không có phản ứng tiêu cực gì, thậm chí cảm giác ho khan còn thoáng giảm lại một chút.
Đương nhiên đây là ảo giác, dược hiệu có thể không có nhanh như vậy. Chủ yếu là Ninh Hàn quá khẩn trương, cho nên nín thở.
- Có cảm giác gì à?
- Không có! Nhưng hình như có hiệu quả.
- Là kịch độc à?
- Chắc không phải đâu, bởi vì hắn còn phải bảo vệ phụ thân Ninh Nguyên Hiến của ta, còn có Ninh Chính.
Những lời này của Ninh Hàn ngược lại nói ra chỗ hiểm.
Nếu là Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền đã chết, vậy Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Chính hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, nếu Ninh Hàn không chết, Ninh Chính cũng có thể sẽ chết.
- Tỷ tỷ, ta có một loại cảm giác. - Ninh Hàn nói:
- Thuốc giải này tiêm càng sớm vào càng tốt, chậm nữa sẽ không còn kịp đâu.
Những lời này của nàng cũng nói đúng, chữa trị bệnh Dịch Hạch nhất định phải kịp thời, lỡ nửa khắc cũng không được.
Nếu đã qua một khoảng thời gian giới hạn, dù cho có được chữa trị cũng phải chết đứ đừ.
Cơ Tuyền vẫn không có động tác, nàng muốn xác định hiệu quả thuốc này mới tiêm vào. Lại một lát sau, thuốc này quả nhiên có tác dụng, độ sốt của Ninh Hàn lại giảm bớt một chút.
Cơ Tuyền chợt cắn răng ngọc, tiếp đó tiêm lượng thuốc còn lại vào trong cơ thể của mình.
Tiếp đó, nàng cũng lẳng lặng chờ đợi phản ứng.
Nhưng mà vào lúc này, nàng phát hiện khi tiêm hết ống thuốc, trên ống tiêm xuất hiện một hàng chữ.
Bởi vì cái hàng chữ này cũng là màu trắng, cho nên vừa rồi lúc còn thuốc không nhìn thấy, hơn nữa lúc này trời tối, ánh sáng vốn không tốt, dựa vào ánh nến chiếu sáng.
Lúc này khi tiêm hết thuốc màu trắng thì hàng chữ này mới hiện ra.
- Hai vị tỷ tỷ, dưới chân hai người có cơ quan.
Tức khắc, Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn lui về phía sau thật nhanh.
Sau đó dùng kiếm cắt một cái, trực tiếp đánh bay boong tàu.
Bên trong lại xuất hiện một cái rương.
Vừa mở ra đọc!
Bên trong có mười mấy ống tiêm chi chít, toàn bộ cũng là thuốc màu trắng.
Hơn nữa còn có một tờ giấy.
- Ôi, lúc đầu muốn để hai vị tỷ tỷ tự giết lẫn nhau, nhưng nhưng chắc hẳn thất bại, hai tỷ tỷ cuối cùng không phải người phàm. Bị Cái Chết Đen, dựa vào một ống thuốc giải là không đủ, phải liên tục tiêm penicillin mấy ngày loe6n, mười ống penicillin chắc cũng đủ chữa khỏi hai vị tỷ tỷ.
- Không nên có ý định phỏng chế, không thể nào!
- Nhớ kỹ, không nên giết Ninh Nguyên Hiến, không nên giết Ninh Chính.
Lúc này Ninh Hàn bỗng nhiên nói:
- Thuốc này là thật, ta đã cảm giác được dược hiệu.
Hiệu quả penicillin rất nhanh, thuộc về loại kháng sinh phụ thuộc vào thời gian, gần như sau khi tiêm vào sẽ lập tức có tác dụng.
Lúc này đã qua gần một giờ, Ninh Hàn rõ ràng cảm giác độ sốt của cơ thể mình giảm xuống.
Cơ Tuyền đốt rụi bức thư Thẩm Lãng lưu lại.
Ninh Nguyên Hiến có thể còn có thể sống được, thế nhưng Ninh Chính hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cái thủ đoạn nhỏ này của Thẩm Lãng cứu không được Ninh Chính.
...
Nhưng mà vào lúc này, công chúa Cơ Tuyền bỗng nhiên chợt hoảng hồn.
- Nhanh đi về, cái chết của Thẩm Lãng có bẫy!
Bây giờ tính mạng được bảo vệ, hai người lập tức khôi phục bình tĩnh.
Vừa rồi sống còn, trong đầu hai người đều chỉ có an nguy của mình.
Lúc này mới vừa rồi nhớ tới, thứ Cái Chết Đen quả nhiên có thuốc giải, vậy Thẩm Lãng làm sao có thể sẽ chết?
Vậy tại sao hắn giả chết?
Lẽ nào...
Hắn còn muốn chạy trốn sao?
Điều này sao mà được kia chứ?
Nơi này là biển rộng mênh mông, buồm trên tàu hắn hoàn toàn bị gãy, một thủy thủ trên tàu cũng không có, hắn chạy thế nào?
Càng chưa nói, hắn lúc này còn bị trói.
Có chạy đằng trời!
Lẽ nào có thể chạy tới bầu trời sao?
Lúc này là nửa đêm, ở dưới ánh đèn pha, vẫn có thể thấy phía trên chiếc tàu kia của Thẩm Lãng giăng đầy sương mù dày đặc.
Thế nhưng bị gió dần dần thổi tan.
- Nhanh, nhanh lên...
- Đi bắt Thẩm Lãng...
- Không nên tới gần chiếc tàu kia của hắn, nhất định có độc!
- Để người của núi Phù Đồ mặc đồ bảo hộ, leo lên tàu Thẩm Lãng, mặc kệ hắn sống hay chết, phải bắt hắn cho bằng được.
Cơ Tuyền cùng Ninh Hàn lại một lần nữa lướt sóng quay về, theo mệnh lệnh cưỡng chế từ nàng, n vài tên đệ tử úi Phù Đồ cẩn thận từng li từng tí mặc vào đồ phòng hộ dày cộp, tiếp đó dùng thuyền nhỏ tới gần chiếc tàu của Thẩm Lãng.
Đây là đang liều mạng.
Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền thật vất vả cứu mạng của mình trở về, lúc này không muốn mạo hiểm nữa.
Cách hơn một nghìn mét, nhìn chằm chằm vào con tàu hải táng của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng, ta mặc kệ ngươi có quỷ kế gì.
Thế nhưng ngươi có chạy đằng trời.
Nơi này trên không chạm trời, dưới không chạm đất, dẫu ngươi có là thần tiên cũng chạy không thoát.
Nhưng mà...
Đúng vào lúc này.
Bỗng nhiên một quầng lửa chạy ra khỏi sương mù khắp trời, hơn nữa càng bay càng cao.
Ngay sau đó!
- Rầm rầm rầm rầm...
Nổ long trời lở đất.
Con tàu Thẩm Lãng ngồi bỗng nhiên chợt tuôn ra một quả cầu lửa động trời.
Như một quầng lửa khổng lồ chiếu sáng cả mặt biển.
Trong ánh lửa này.
Tất cả mọi người gặp được một màn kinh người không gì sánh được.
Thẩm Lãng lại thực sự bay lên trời.
Hơn nữa càng bay càng cao, càng bay càng cao.
Người không thể nào biết bay.
Hắn làm sao bay lên trời?
Đang nổ ngọn lửa trong đó, tất cả mọi người cuối cùng thấy rõ ràng.
Có một quả khí cầu thật lớn phía dưới có một giỏ treo.
Dưới khí cầu lớn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Thẩm Lãng ngồi khí cầu khí nóng càng bay càng cao, càng bay càng cao.
Da đầu công chúa Cơ Tuyền tê rần.
Đơn giản là làm người ta thấy đã phải kinh sợ.
Thẩm Lãng lại thực sự bay đến bầu trời?
- Bắn hắn xuống, bắn hắn xuống...
Không cần phải nàng hạ lệnh, những con tàu xung quanh tiến đến gần thật nhanh. Đủ loại nỏ khổng lồ bắn kịch liệt về phía bầu trời.
Còn không chỉ là nỏ khổng lồ thông thường, còn có một chút cung nỏ văn minh thượng cổ.
- Vù vù vù vù...
Những thứ thế lực siêu thoát này thật chẳng hề tầm thường, lại cũng có hỏa tiễn.
Hơn nữa còn là hỏa tiễn có đuôi màu xanh lam có thể bắn được đặc biệt xa.
Nhưng còn chưa đủ xa.
Khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng thực sự lên quá cao quá xa rồi.
Hơn nữa còn càng lúc càng cao, càng lúc càng cao.
Trên không trung, Thẩm Lãng lớn tiếng hô to.
- Cơ Tuyền, Ninh Hàn, các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ cho ta.
- Là các ngươi buộc ta đẩy người nhà vào tam giác quỷ khổng lồ. Một khắc kia ta vĩnh viễn không cách nào quên.
- Thê tử của ta, con cái của ta tiến vào cáo thế giới xa lạ mà đáng sợ kia cũng là thứ các ngươi ban tặng. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên ánh mắt thê tử ta, vĩnh viễn không quên tiếng khóc của con ta, tim ta đau như cắt.
- Cuối cùng có một ngày, ta sẽ trở lại, ta sẽ trả đũa lại tất cả chuyện này gấp mười lần, gấp trăm lần.
- Ta vốn có thể giết hai người các ngươi, thế nhưng như vậy lợi cho các ngươi quá.
- Ta làm sao sẽ cho các ngươi bị chết thư thái như kia chứ?
- Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, sẽ chết đi thê thảm, ta nhất định cho các ngươi hối hận sống trên thế giới này.
- Nếu các ngươi muốn giết Ninh Nguyên Hiến, nmuốn giết Ninh Chính? Nằm mơ đi!
- Ninh Hàn, Cơ Tuyền, thứ các ngươi mới vừa tiêm vào vào cơ thể đúng là thuốc giải, nhưng các ngươi cho rằng chỉ là thuốc giải à? Ha ha ha!
Mặc dù Thẩm Lãng đã dùng hết toàn lực hô to.
Nhưng Ninh Hàn cùng Cơ Tuyền thật ra vẫn chẳng nghe được hắn nói gì cả.
Không hề gì, hắn la lên là được, la lớn càng thấy đã.
...
Muốn từ chạy trốn khỏi mấy nghìn tên cao thủ võ đạo đỉnh cấp trên biển rộng mênh mông thì làm thế nào?
Thực sự so với lên trời còn khó hơn, Thẩm Lãng chuẩn bị ba cái phương án.
Thứ nhất, tàu ngầm đơn giản, hắn thậm chí còn chuẩn bị xong cả thiết bị cung cấp oxy.
Thứ hai là dù lượn, có thể nhảy từ trên cột buồm xuống.
Cái thứ ba là khí cầu khí nóng.
Hai cái trước nhanh hơn, trực tiếp hơn.
Khí cầu khí nóng thật sự là quá phiền phức, mà Thẩm Lãng chỉ có một mình
Vì để cho khí cầu khí nóng bay lên trong thời gian ngắn nhất, hắn làm công việc phiền phức đến vô cùng.
Đầu tiên, cải tạo toàn bộ buồng tàu.
Trước tiên tạo ra khí cầu khí nóng, hơn nữa bảo trì trạng thái, hướng lên dùng rất nhiều giá đỡ chốngnó.
Như thế đốt thẳng một chút lửa là được rồi.
Chờ đun nóng không khí đủ, sau đó khí cầu phồng lên, khoang tàu tan rã, giá đỡ dưới khí cầu rơi xuống.
Cả quả khí cầu khí nóng bay thẳng trời cao.
Hơn nữa cái khí cầu khí nóng này không thể chế tạo quá lớn, cũng không thể chế tạo quá nhỏ.
Một khí cầu khí nóng lớn, thời gian chuẩn bị trước khi bay vượt qua một hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì Thẩm Lãng đã làm mọi việc đến cực hạn, cho nên thời gian bay mới có thể nén đến tận cùng.
Nhưng dù cho như thế.
Hắn vẫn quyết định, nếu như thời gian đủ mới dùng khí cầu khí nóng.
Nếu như thời gian chưa đủ, hay dùng giản dị tàu ngầm cùng lướt qua chạy trốn.
Bởi vì không cần thoát được chẳng bao lâu, trực tiếp nhảy vào tam giác quỷ khổng lồ khu vực mới có thể, mười mấy dặm mà thôi.
Nhưng bất kể là dù lượn, hay là tàu ngầm đơn giản đều quá nguy hiểm, dễ bị bắt lần nữa.
Khí cầu khí nóng an toàn nhất.
Thế nhưng quá phiền phức, mặc dù Thẩm Lãng dùng thời gian nén rất nhiều nhưng vẫn cần thời gian không ngắn mới có thể lên không.
Nhưng mà không có nghĩ tới là, kế hoạch cản không nổi biến hóa, thời gian để cho Thẩm Lãng quả thực tuyệt đối đầy đủ.
Bởi vì Cái Chết Đen thật là đáng sợ, khiến cho những con tàu của đám thế lực siêu thoát này chỉ dám bao vây hắn từ xa, cũng không dám tới gần, càng thêm không dám lên tàu.
Mã Thẩm Lãng châm lửa vào khí cầu khí nóng cũng tiến hành trong khoang tàu, ánh lửa cũng không tiết ra ngoài.
Mãi cho đến khoang tàu vỡ vụn, khí cầu khí nóng lên không, ngọn lửa mới lộ ra.
Nhưng lúc này kẻ địch phát hiện, đã quá muộn.
...
- Bắn, bắn, bắn...
Ninh Hàn kêu lạc giọng lực kiệt.
Mấy nghìn người hướng khí cầu khí nóng trên trời bắn điên cuồng.
Nhưng hết thảy đều là phí công.
Thẩm Lãng đã bay đến cả cây số trên không trung rồi.
Công chúa Cơ Tuyền lấy ra một cái cây cung lớn, lấy ra một nhánh tên đặc biệt.
- Vù...
Chợt bắn lên trên không.
Mũi tên này càng thêm kinh diễm, lại nổ ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Bắn thẳng đến trên trời mà đến gần nghìn mét.
Đây cũng là vũ khí bí mật thế lực siêu thoát à? Quả thực làm người nghe kinh sợ.
Mũi tên này bắn trúng khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng, trực tiếp bắn thủng.
Nhưng mà bắn thủng thì bắn thủng, khí cầu khí nóng có một cái lỗ cũng không sao cả, then chốt cái lỗ này cũng không lớn.
Khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng càng bay càng cao, càng bay càng cao, cuối cùng hoàn toàn vượt qua tầm bắn của tất cả xung tên, cho dù là cung tên của văn minh thượng cổ.
Lúc này gió nhẹ dần dần thổi về phía nam.
Khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng, bay chậm rãi về phía tam giác quỷ khổng lồ.
Cơ Tuyền cùng công chúa Ninh Hàn, đã không còn thét lên nữa.
Mà là lẳng lặng nhìn trên cao.
Sương mù quá đậm.
Cho dù lấy tu vi các nàng, cũng chỉ có thể thấy một ánh lửa.
Cho dù họ có tư duy thiên mã hành không, cũng hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Lãng sẽ dùng phương thức này chạy thoát.
Ai có thể nghĩ tới, một Thẩm Lãng tay trói gà không chặt, lại có thể chạy trốn khỏi vòng vây mấy ngàn cao thủ tuyệt đỉnh.
Thật đáng sợ, cũng quá kinh diễm!
Bỗng nhiên Cơ Tuyền nói:
- Đây chính là vị hôn phu của hai người chúng ta sao?
Công chúa Ninh Hàn nói:
- Đúng vậy.
- Nếu như ta là người đàn bà bình thường, cũng sẽ trở nên vui vẻ thoải mái.
- Một khi hắn tiến vào tam giác quỷ khổng lồ sẽ thế nào? Hắn còn có thể trở về à?
- Không biết, nhưng ta chỉ biết khi hắn lại một lần nữa trở về, có thể chính là kinh thiên động địa.
- Chúng ta trở lại lập tức đề nghị, sáu đại thế lực siêu thoát thành lập hạm đội thám hiểm, lại một lần nữa tiến vào tam giác quỷ khổng lồ, nếu là bọn họ đã chết cũng thôi, nếu không chết, cũng phải chém giết sạch sẽ, nhổ cỏ nhổ tận gốc bọn họ.
...
Thẩm Lãng ngồi khí cầu khí nóng.
Không ngừng bay về phía nam, bay về hướng tam giác quỷ khổng lồ.
Mặc dù đã muộn chừng mấy ngày, nhưng hy vọng có thể đuổi theo vợ.
Khoảng cách tam giác quỷ khổng lồ càng lúc càng gần.
Mà ngay tại lúc này.
- Ầm ầm ầm rầm...
Bầu trời bỗng nhiên nổi sấm sét, điên cuồng đánh xuống.
Đương nhiên cũng sẽ không có chuyện, toàn thân Thẩm Lãng bọc kim loại, ngược lại sẽ có hiệu ứng của lồng Faraday, sẽ không bị sét đánh.
Mà cả khí cầu khí nóng cùng giỏ treo đều là vật cách điện.
Nhưng mà, khi trong nháy mắt tia chớp rọi sáng bầu trời, Thẩm Lãng thấy được một màn kinh người.
Cách đó không xa trên mặt biển, một con lốc ra đời, hơn nữa sinh ra cứ vô căn cứ như vậy, ngay tam giác quỷ khổng lồ phụ cận chợt xoay tròn thành hình.
Cơn lốc này không ngừng tiếp cận khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng trong lòng hô to, không nên, không nên, không nên!
Nhưng mà trời cao giống như không nghe lời Thẩm Lãng nói. Cái vòi rồng này không ngừng lên bắc, khoảng cách khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Khí cầu khí nóng của hắn một khi bị gió lốc chạm được, trong nháy mắt chính là tan nát. Có người nói tâm vòi rồng an toàn, hoàn toàn không phải. Tâm lốc xoáy mặc dù không có gió, thế nhưng khí áp gần như là số không, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Con lốc này điên cuồng mà tiếp cận, mắt thấy sẽ phải hoàn toàn cắn xé khí cầu khí nóng của Thẩm Lãng hoàn toàn.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, tất cả mặc cho số phận đi, ông trời nếu là muốn lấy đi tính mạng của ta, vậy xin mời tùy ý.
…
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mùi phim hoạt hình Up (Vút bay) của Disney đâu đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 410: Thẩm Lãng bay lên! Thiên uy của rồng!
Chương 410: Thẩm Lãng bay lên! Thiên uy của rồng!