Thấy anh đến, hai người giật mình. Làm gì phải giật mình chứ, cô cũng đâu có làm gì sai đâu. Sao cô cứ có cảm giác mình như người vợ bị chồng bắt gian vầy nè.
- Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh. Anh là gì mà quát thóa tôi hả?
Dấu đi sự chột dạ, cô nói.
Nghe thấy cô nói thế, anh giận quá hóa cười.
- Được lắm Thượng Quan Minh Nguyệt. Hay lắm.
Anh vừa cười vừa bước đến gần chỗ cô.
Tuy anh cười nhưng cô vẫn nhận thấy sự nguy hiểm của anh. Anh chưa có lần nào gọi tên cô như lần này. Theo bản năng cô quay đầu chạy.
Nhưng anh đâu có thể để cô chạy thoát được, anh bước lên nắm tay cô. Lôi cô vào lòng. Cô cũng cảm thấy nguy hiểm nên hết sức giãy dụa.
- Buông tôi ra đồ điên.
Giãy không thoát được khỏi anh cô hết lên.
- Tôi điên sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là điên.
Nói rồi anh vác cô lên vai.
- Jack cứu em.
Cô hét lên mong Jack rủ lòng từ bi cứu cô. Nhưng Jack vẫn không phản ứng gì . Thấy Jack cứ nhìn ra một hướng, cô nhìn theo, hóa ra là Hàn Thiên.
Thôi chết rồi, Hàn Thiên sẽ hiểu nhầm mất thôi. Anh thấy cô không dãy dụa nữa mà còn nhìn Jack thì bực tức hơn.
Cô được lắm dám không để ý đến đến anh.
Nghĩ thế anh lại đánh vào mông cô. Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy mông mình bị một bàn tay vỗ vào. Cô đờ người, từ bé đến giờ cô mới bị người khác đánh vào mông.
- A....a....a...tên khốn chết tiệt, sao anh lại đánh tôi?
Cô hét lên.
* bốp *
Tiếng bàn tay anh va chạm thân mật với chiếc mông nho nhỏ của cô vang lên.
- Em cứ thử nói nữa xem, em nói một câu tôi đánh em một cái.
- Tên khốn, có giỏi thì anh thả tôi ra.
Vừa nói cô vừa dãy dụa ra khỏi người anh.
Anh bị cô ma sát thì nóng hết cả người lên rồi. Bộ ngực của cô cứ cọ cọ vào người anh làm thằng nhỏ của anh đứng lên.
- Em không muốn tôi làm em ở đây thì đừng nhúc nhích nữa.
Anh nói bằng chất giọng khàn khàn, cô cũng cảm thấy có bộ phận nào đó chọc chọc vào chân cô.
- Đồ....đồ biến thái.
Cô lắp bắp nói không nên lời nhưng cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa. Cô cũng biết tính anh đã nói là sẽ làm. Cô cũng không muốn bị làm thịt đâu. Hu hu, không biết hôm may cô bước chân trái ra khỏi nhà hay sao ý mà xui vậy nè. Bây giờ ai cứu được cô đây.
Trong khi cô đang than thân trách phận thì anh đã nhét cô vào trong xe, dịu dàng cài dây an toàn vào cho cô. Anh cũng vào trong xe, anh muốn dẫn cô đến căn nhà của hai người kiếp trước.
Đến khi xe chuyển bánh rồi thì mỗ nữ chính của chúng ta mới phục hồi tinh thần.
- Anh định dẫn tôi đi đâu thế?
- Đi rồi em khác biết.
Anh trả lời một cách bí hiểm.
Thấy vậy bạn mỗ nữ nào đó tự dưng nghĩ đến cảnh mình bị cưỡng hiếp rồi giết người phi tang chứng cứ chứ.
Đang quan sát cô, anh cũng nhận thấy cô có gì đó không hợp lý. Cô cứ nhìn về phía anh như thể anh là yêu quái hay mãnh thú gì đó vậy. Anh rất vô tội nha, anh có làm gì cô đâu.
Trong khi mỗ nữ của chúng ta đang ảo tưởng thì chiếc xe đã dừng ở cửa căn biệt thự. Đến khi anh ra khỏi xe rồi thì cô mới phục hồi tinh thần.
Thấy nơi dừng lại là ở biệt thự kiếp trước hai người đang sống thì cô khựng lại. Căn biệt thự này vốn là quà mừng của bố mẹ cô để cho hai người kết hôn với nhau cơ mà, sao anh lại đưa cô đến đây.
Thấy cô lại thất thần, anh đành lôi kéo cô vào trong nhà. Căn nhà được trang trí như kiếp trước cô sống cùng với anh. Đến khi vào nhà, thấy cảnh vật quen thuộc, cô hốt hoảng tưởng như mình đã quay lại kiếp trước.
Thấy vẻ mặt cô hốt hoảng, anh cũng chắc chắn là cô đã trọng sinh. Trước kia anh cũng đoán cô cũng trọng sinh nhưng lại không có chứng cứ, bây giờ anh đã chắc rồi.
Đưa tay lấy ra chiếc nhẫn được chuẩn bị từ 5 năm trước, anh quỳ xuống.
- Làm vợ anh một lần nữa nhé Nguyệt Nhi.
Đang thất thần, thấy anh quỳ xuống cầu hôn thì cô bất ngờ.
- Cái gì mà làm vợ anh một lần nữa, tôi có bao giờ làm vợ anh đâu.
Cô hét lên.
- Kiếp trước em cũng gả cho anh mà.
- Anh..anh...anh cũng trọng sinh?
Cô trợn tròn mắt lên.
- Đúng.
Nhận được câu trả lời cô hóa đá.
- Thế sao anh không đi tìm Ly Nhi của anh đi mà tìm tôi làm gì?
Cô nói bằng giọng mỉa mai.
- Anh nhận ra anh không yêu cô ấy, anh chỉ yêu em thôi.
- Thật nực cười, anh làm tổn thương tôi mà bảo yêu tôi, anh lừa trẻ con thì được đấy.
- Anh nói thật.
Anh cũng biết mình có lỗi với cô nhưng anh không chịu được cảnh cô ở chung với người đàn ông khác.
- Anh nói thật thì tôi cũng nói thật, kiếp trước chỉ là kiếp trước, tôi đã quên anh lâu rồi.
Lời nói của cô như là mũi kim đâm vào tim anh. Nhoi nhói thôi nhưng lại buốt đến khắp người.
- Anh không tin.
- Anh không tin cũng không sao, 6 tháng sau là tôi sẽ kết hôn với Jack rồi. Anh cũng nên bỏ cuộc đi.
Xin lỗi Jack nha, em không cố ý mượn anh ra đỡ đạn đâu.
Một phút mặc niệm trong lòng cho Jack, cô cũng dự định sẽ quay trở lại Mỹ. Cô sẽ định cư ở đấy luôn, cô sẽ không về nước nữa.
- Anh không tin.
Anh gầm lên, túm chặt lấy tay cô.
- Bách Lý tiên sinh xin tự trọng, tôi đã có vị hôn phu rồi, mong anh đừng làm cho anh ấy hiểu nhầm.
- Được, em muốn lấy hắn ta nhưng tôi không cho phép em lấy hắn đấy.
Anh nhếch lên nụ cười đểu cáng nhưng không có chút hơi ấm nào.
- Em không được phép lấy ai khác ngoài tôi.
Đó là tiếng lòng của anh. Hôm nay anh đã bị cô chọc giận triệt để rồi. Cô muốn lấy người khác, được lắm, cho dù anh có chết cũng mang cô theo bên người. Kiếp này anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Để Quên Anh
Chương 21: Cầu hôn
Chương 21: Cầu hôn