TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 59: Năng lực của Quách Minh

Đúng theo những gì Dương Ninh Ninh nhắn lại từ lúc trước, cô ấy sẽ tới và kiểm tra cậu thường xuyên, nói cách khác, phần đuổi giết vừa rồi chính là phần khảo sát tiến bộ của bản thân sau một tháng qua.

Nhưng mà…

“Làm tới mức này không phải hơi quá rồi sao?”

Toàn thân bị băng bó khắp người, không chỗ nào không bị thương cả, Quách Minh chật vật phản đối hành vi bạo lực trẻ em của Ninh Ninh.

Lúc đấy cậu đã chạy thật nhanh, hành động và suy nghĩ cấp tốc đến mức bản thân còn không nhận ra chính mình, giờ nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.

“Không làm như vậy thì cậu sẽ chiến đấu hết mình sao?”

Chẳng quan tâm mấy đi ngồi pha trà đọc sách, có lẽ thói quen này là điểm tương đồng duy nhất của hai người bọn cô.

Mỗi một lần rượt đuổi, Ninh Ninh đều kiểm tra xem liệu như vậy đã là đường cùng của Quách Minh hay chưa rồi mới ra tay.

Cô cũng không thật sự tính giết chết cậu ta, dù sao cả hai đã là đồng bạn hợp tác, hơn nữa cô còn cảm thấy Quách Minh khá thú vị.

“Tiểu Đóa sao rồi?”

Trở nên nghiêm túc hỏi thăm về đứa bé Mê hồn hoa bên cạnh bản thân, Quách Minh nhớ không nhầm thì lúc đó em ấy đột nhiên im bặt đi.

Nếu không có Đóa nhi, sợ rằng bản thân sớm đã bị tóm gọn từ lâu, nhờ em ấy kích hoạt linh hồn Ảo Long xuất hiện mới giúp cậu thêm một lần nữa tách ra khỏi Dương Ninh Ninh tiếp xúc.

Quả nhiên lưỡi dao làm bằng Long thạch lấy từ chỗ Hoàng Đức thật không tầm thường, Âm Dương hỏa cũng không thể nung chảy được nó…

“Bông hoa có năng lượng linh hồn tương đối mạnh đúng không?”

“Ừm!”

“Con bé ngủ say rồi!”

“Ngủ say?”

Là sao, ý của Dương Ninh Ninh là gì, đáng lý ra thì thực vật không có giấc ngủ, kể cả Tiểu Mộc cũng hoạt động qua đêm được mà không cần nghỉ ngơi gì nhiều.

Nhưng mà từ lúc tỉnh dậy, cậu đã không thể liên lạc hay nói chuyện gì với con bé nữa, dù cho vẫn cảm nhận được đứa trẻ ở ngay đây.

“Đúng vậy, ta hiểu ý của cậu muốn nói gì, nhưng mà, khác với thực vật thông thường, các chiến sủng của cậu có một điều gì đó thật đặc biệt”

“Một điều gì đó thật đặc biệt??”

“Ừm, giống với đôi mắt của ta, cũng như khả năng của Mặc Lam, các Trọng sinh giả đều có một năng lực mà người thường khó tưởng tượng tới”

…..

Quách Minh trầm mặc, một thứ khả năng của riêng cậu? giống như các Trọng sinh giả khác ư?

Đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất người đối diện của Dương Ninh Ninh hiển nhiên là một con bài đáng sợ có thể đập hỏng mọi âm mưu kế hoạch từ kẻ thù, khả năng của Mặc Lam thì cậu không rõ, nhưng với độ tuổi không quá cao mà lại đạt tới thực lực làm Thiếu tướng quốc gia.

Trà trộn giữa một biển các thanh thiếu niên thiên tài và những lão quỷ nhiều tuổi lâu đời, làm được điều đó, Mặc Lam liệu chỉ đơn giản là khả năng tu luyện hơn người thôi sao?

“Năng lực là thứ mà người đó phải tự phát hiện cùng khai quật, có thể ngươi sống cả đời mà vẫn không tìm ra, nhưng cũng có những người mới sinh ra đã biết mọi thứ”

“Mặc Lam chính là một trường hợp đó, cậu ta là một ẩn số khó lường dù tôi đã nhìn sâu vào con người đối phương”

Từng lời nói của Dương Ninh Ninh thấm thía vào trong lòng Quách Minh, nếu là cậu của lúc trước, có lẽ bản thân cậu chỉ cảm thấy thật phiền phức.

Sở hữu quá nhiều thứ, đồng nghĩa với trọng trách thật nặng nề, một vòng lặp giống như kiếp trước là thứ cậu đã luôn bỏ trốn.

Còn bây giờ, bản thân Quách Minh đã đập nát xiềng xích ấy bằng chính đôi tay mình, mọi người chính là chìa khóa đã mở ra từng cột móc, cậu muốn bảo vệ họ, vậy nên bản thân cần thêm lực lượng.

“Vậy… khả năng của tôi là gì?”

“Hmmmm, chịu, ta cũng không rõ lắm, đó không phải là một năng lực trực tiếp hiển thị như những Trọng sinh giả ta từng gặp, hẳn là một kiểu năng lực giống đôi mắt của ta”

“Ẩn sâu vào bên trong cơ thể của cậu, một thứ gì đó đã khiến các ma thú bình thường trở nên nhân tính hóa, Thực nhân hoa yêu biết nói chuyện và Mê hồn hoa có thể tương tác từ khi làm con non, dù cho thiên phú của chúng có cao đến đâu, nó vẫn là bất tự nhiên”

Đổ mồ hôi với những gì mà Ninh Ninh nói, vốn dĩ cậu cũng đã nghi ngờ về nó khá lâu rồi, Tiểu Mộc từ khi được ký khế ước đã từng là một ma thú không ai cần.

Bên ngoài lại đầy rẫy các Thực nhân thảo mà người ta có thể bắt giữ, và trải qua hàng trăm năm, hàng ngàn năm lịch sử, việc cậu làm vẫn có thể bị trùng lặp qua một cách ngẫu nhiên, nhưng không có gì được ghi chép về sự biến hóa của giống loài Thực nhân hoa yêu cả.

“Năng lực giúp cho các chiến sủng của tôi trở nên khác biệt sao?”

“Chắc vậy, sự xuất hiện của cậu đồng nghĩa với một sự đột phá, không những tiến hóa, mà còn là hướng về trí tuệ của con người mà thay đổi

Lợi thế giúp cho nhân loại có thể trở thành chủ nhân của thế giới này chính là đầu não thông minh sáng suất, mà một người có thể tạo ra được cả một đội quân ma thú đều có được khả năng tư duy cao đến vậy gần như ngang hàng với đấng sáng thế”

“…Hah..”

Trời ạ, sao càng nói càng cảm thấy trên vai mình trọng trách nặng nề ghê, khả năng của bản thân tuyệt vời đến vậy sao?

Quách Minh không rõ ràng lắm, cậu chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn với những người mình yêu quý thôi mà?

“Vậy nên để đảm bảo an toàn, tôi phải luôn phải giám sát cậu, Quách Minh, nếu cậu là đồng bạn, đó sẽ là một điểu tốt, nhưng nếu cậu thay đổi, cái chết của cậu là cần thiết đối với thế giới này!”

Nghiêm túc đến trịnh trọng khiến Quách Minh nuốt ngụm nước miếng lo sợ lặng thinh, cậu không nói gì, thả người nằm xuống giường, úp đầu lại.

Mãi đến một chặp lâu về sau, biểu cảm của đứa nhỏ trở lại bình thường, bước chân ra khỏi giường rồi nói.

“Dương Ninh Ninh, nếu như cô đã nói như vậy, tốt nhất là cô nên tăng cường giám sát tôi đi, bởi vì trong thời gian sắp tới, tôi nguyện chấp nhận mọi thử thách đến từ cô”

Gương mặt của Quách Minh trở nên lạnh lùng và vô tình, giống như một cỗ máy, làm việc với cường độ cao, cậu cũng không phải chưa từng làm.

Tiểu Đóa đã ngủ say, cần phải mất một khoảng thời gian dài trước khi em ấy thức dậy, Tiểu Mộc và Minh Viễn cũng không ở đây, bây giờ cậu chỉ còn một mình.

Mọi cảm xúc và chất chứa trong trái tim nhỏ bé này, tất cả sẽ hóa thành động lực giúp tôi tiến bước thật xa về sau.

“Tốt!”

Đặt cốc trà xuống, mỉm cười đứng dậy, sức nóng bốc lên khiến mọi thứ tan chảy, Dương Ninh Ninh cũng bị sự thách thức từ cậu này làm cho ngứa ngáy rồi.

“Trở về Mỹ thực đồ quán nào!”

“Lần này tôi sẽ đi một mình”

Đọc truyện chữ Full