TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 86: Quyền kiểm soát thân thể

Bị Thanh Long gặm đi tới Sinh Linh thổ, hệ thống hiển nhiên nhận ra hắn bị lừa, cơn căm tức bùng nổ khiến đầu óc hắn trở nên càng thêm mất lý trí.

Vòng tròn pháp thuật cự hình xuất hiện trước mặt, tách cái đầu của cự long ra khỏi người mình, sau đẩy thổi bay con rồng ngu xuẩn ra chỗ khác.

Bất quá hệ thống vẫn không thể tránh khỏi việc bị vứt bay xuống vùng đất xa lạ, hầu như toàn bộ thánh địa đều đã trở thành đống phế tích, vậy mà vẫn còn một nơi xinh đẹp đến như vậy sao?

“Nơi này là chỗ nào?”

Cau mày suy nghĩ, giống như hắn đã từng đi qua đây một lần rồi, nhưng hệ thống lại nhớ không rõ.

Ký ức về một vài việc mơ hồ liền trở nên mờ nhạt, không hiểu sao hắn cứ có cái cảm giác không thoải mái cho lắm.

Giống như có một lớp sương mù phủ kín trong đầu, não bộ không còn tỉnh táo, một chút mất lý trí do Mặc Lam làm biến thành nền tảng cho sự đột kích sau này.

“Khốn nạn….”

Đưa tay lên xoa trán mình, nhưng rồi hệ thống nhận ra rằng phía đầu mình trở nên lòi lỏm bất thường, biết rõ rằng mình trở nên quái dị, nhưng cái cảm giác khó chịu trong cứ dâng lên.

Giống như đang đánh mất bản thân, hoặc có thể nói, Trạch Dương, thằng khốn đó đang đòi quyền làm chủ thân thể này?

Chết tiệt, dừng tay lại, ngươi không được phép cướp lấy thân thể này, nó là của tao, nó chính là của tao!!!

Bao nhiêu năm trời phục dịch cho một thằng nhóc rác rưởi như mày, bây giờ mày phải trả lại cho tao chút lợi tức chứ, nào nào, cái thân xác xấu xí này mày đâu cần đúng không?

‘Khoan nào, Trạch Dương, mày nghe thấy tao nói đúng không?’

Cố gắng giao tiếp bằng nội tâm, nhưng đáp lại hắn chỉ đơn giản là im lặng tuyệt đối, hiển nhiên là Trạch Dương từ chối trả lời, hoặc căn bản mọi thứ đều là suy tưởng của hệ thống.

Không đúng, hệ thống hoàn toàn xác nhận rằng có thứ gì đó quậy phá trong người.

‘Này, Trạch Dương, mau bước ra đây, nếu không thì đừng có mà trách tao….’

Đang thử đe dọa chủ nhân của mình, hệ thống đột nhiên nhận ra có một ai đó xuất hiện ở đằng sau lưng bản thân.

Là dung hợp tinh linh? Cặp đôi Mole với Alivia đã xuất hiện, hơn nữa bọn họ còn cực kỳ sẵn sàng để chiến đấu bằng toàn bộ sức lực.

“Bám dai như dán vậy…”

Nghiến răng tức giận, nếu như không có sự quấy rối của Trạch Dương, có lẽ giờ này hệ thống sẽ không cảm thấy khó chịu đến vậy.

Quả nhiên đối với nó, các đòn công kích từ dung hợp tinh linh có nhất định nguy hiểm, đặc biệt là khi quyền khống chế không hoàn toàn nắm giữ.

Bất quá chỉ với những quấy rối rác rưởi này mà đã đòi tiêu diệt bản thân sao?

“Tinh linh thẩm phán!”

Vừa chạm mặt, không thèm nói một lời vung tay ra, một vòng tròn pháp thuật được cấu tạo bởi thật nhiều ấn đạo nhỏ bé.

Hóa thành một chùm tinh tú vây chặt hệ thống, đem mọi đường trốn đều giam cầm trở lại, sau đó một cây búa khổng lồ xuất hiện trên cao rơi xuống.

Khinh thường trước trò hề của Alivia với Mole, hệ thống đang tính luồn lách tránh khỏi vị trí cố định, đột nhiên đầu hắn giật lên một hồi.

Toàn bộ sức lực như bị rút hết đi, cả người chóng mặt, và rồi một giây sau đó hệ thống kỳ lạ dễ dàng ăn trọn một đòn từ dung hợp tinh linh.

“Hắn ta… có chuyện gì sao??”

Đến chính Alivia và Mole còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà bọn họ rất nhanh lấy lại bình tĩnh, không cho hệ thống có thời gian hít thở, vội vàng tấn công đòn tiếp theo.

Thế trận hoàn toàn đảo ngược, nếu lúc trước hệ thống hành hạ bọn họ thế nào, bây giờ chính hệ thống liền bị tra tấn tương tự.

Cái xác bị điều khiển thành con rối đang vùng vẫy, đến cả một con thỏ khi cùng đường còn biết cắn người chứ nói gì một nhân loại có lý trí và tư tưởng của riêng mình.

Đúng, việc Trạch Dương chấp nhận sống chung với hệ thống là một sai lầm của riêng anh, nhưng nếu Trạch Dương giành hết toàn bộ quyền kiểm soát thì mọi chuyện đã không trở nên như vậy.

Cuộc sống phụ thuộc vào những gì mà hệ thống cho, chỉ đơn giản là đưa và nhận, thời gian dài, bị vòng dưỡng Trạch Dương trở thành phế vật chỉ biết sống cùng phục vụ cho những nhiệm vụ không rõ mục đích.

Thứ duy nhất mà anh biết chỉ đơn giản là thực lực của mình sẽ tăng lên rất nhanh, giống như bắn tên lửa vậy, sớm ngày trở thành đệ nhất thiên hạ, thống lĩnh vạn vật.

Những lời ngon ngọt dụ hoặc của hệ thống đều không đáng tin cậy, nhưng đã bị dỗ ngọt một lần, dính vào cái lưới nhện bền chắc, Trạch Dương đã không còn sức để vùng vẫy được nữa.

Bất quá….

Con người ai cũng từng phạm sai lầm, họ vốn dĩ không hoàn hảo, chỉ khi chúng ta vấp ngã thì chúng ta mới trưởng thành lên.

Thời gian là thử thách khiến bàn chân trở nên chai mòn, chặng đường dài là thứ khiến cơ thể mệt mỏi, có lẽ chúng ta không xinh đẹp, không tài năng, nhưng tiềm lực của mỗi một người là vô hạn.

Tiếp tục hướng về phía trước, thẳng tiến về tương lai, chắc chắn…

‘Cơ thể của ta, còn không đến phiên ngươi điều khiển đâu’

Gào rống từ sâu bên trong linh hồn, hệ thống liên tục bị hành hạ, cảnh tượng này so với lúc hắn điên cuồng tàn phá trái ngược đến quỷ dị.

Đau nhức muốn nỗ não, hình bóng thật sự của Trạch Dương dần xuất hiện, đằng sau đấy có một đôi tay đẩy anh từ bên dưới vực thẳm lên cao.

- Đi đi-

Trạch Dương quay lại, nhìn lấy hình bóng xa lạ nhưng kiên cường hỗ trợ bản thân, rung động trong nhất thời, rồi sau đấy trở nên kiên cường tiến về phía trước.

Bơi thẳng lên cao, lần này anh sẽ không mù quáng nữa, sẽ không tiếp tục trở nên vô dụng nữa, chắc chắn.

‘Mày!!!!!’

Nhất tâm nhị dụng, hệ thống vừa phải cản trở cặp đôi Alivia với Mole, vừa phải đối đầu với Trạch Dương, bây giờ nó có thể nói là trong ngoài hỗn loạn.

Mặc cho việc bây giờ hắn có mạnh mẽ đến thế nào, thì ngay khi lột đi đôi cánh thiên nga giả tạo kia, thứ để lại chỉ còn là con vịt đực xấu xí.

‘Cút khỏi cơ thể của tao!’

Ánh sáng tỏa ra khắp bên trong đại não của hệ thống, Trạch Dương đã tác động thật lớn đối với trò chơi này.

Nhưng còn người giúp đỡ anh là ai? Kẻ có thể thần không biết quỷ không hay đi giao tiếp với linh hồn của Trạch Dương bên trong hệ thống.

Dù cho tình thế có thuận lợi, nhưng mà mọi người vẫn không hề giảm bớt sự đề phòng.

Kể cả Minh Viễn đứng từ xa quan sát vẫn nhịn không được nhíu mày, chẳng hiểu sao anh vẫn có cảm tưởng rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản đến vậy.

Đọc truyện chữ Full