TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn
Chương 101: Ma La Vô Thiên

Trên đỉnh núi xa xa kia. Lúc này Doanh Thiên cùng vị áo đen thanh niên kia đang đối diện một chỗ.

Cũng không biết là bọn hắn từ đâu lấy tới một chiếc bàn đá.

Lúc này trên bàn đá bày lên một đĩa thịt thỏ nướng. Cùng 1 bầu rượu.

Thỏ nướng là Doanh Thiên tiện tay bắt lấy. Cũng không phải dạng gì ma thú trân quý, đơn giản chỉ là một con thỏ rừng mà thôi.

Rượu cũng vậy, bất quá là một bầu rượu bình thường 2 xu ngoài chợ.

Nhìn trước mắt cái này đạm bạc một bàn nhậu, thanh niên áo đen không khỏi lắc đầu:"Ngươi vậy mà đến mức keo kiệt, chính là cho ta ăn thịt thỏ".

Phải biết, thanh niên áo đen tu vi cực kỳ kinh khủng, mặc dù so với Doanh Thiên toàn thịnh thời kỳ đều là kém một bước, nhưng là lấy hiện tại Doanh Thiên cho dù là xử dụng hết toàn lực cũng đừng mơ gây hắn một vết xước.

Tại toàn bộ Thiên Địa tới nói, cho dù là Thiên Tôn đều kiêng nể hắn vô cùng. Thậm chi kinh sợ.

Hắn dạng này tồn tại, còn có cái gì mỹ vị trân tàng chưa có thưởng thức qua. Nhưng là hôm nay lại có người bày lên cho hắn một đĩa thịt thỏ.

Doanh Thiên không có để ý tới hắn, mà là chính mình một tay bốc lên một miếng thịt thỏ bỏ vô miệng ăn lấy. Sau đó là nhấp lên một ngụm rượu cười nói:"Cái này cũng không phải làm cho ngươi, ta biết ngươi cái này Thánh Phật tất sẽ ăn chay, cho nên ta là làm cho riêng mình ăn mà thôi".

Thanh niên áo đen lộ ra vẻ lắc đầu cười đáp:"Ta trước nay vốn không có ăn chay".

Mặc dù biết Doanh Thiên tới trêu chọc, nhưng là thanh niên áo đen rất vui vẻ hợp tác. Không có đi phát hỏa.

Sau đó thanh niên áo đen đưa tay vào hư không, hắn lấy ra một miếng thịt rất lớn.

Miếng thịt này toát ra cực kỳ nồng đậm long tức. Bên trên còn tràn ngập thất thải quang mang. Thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng long ngâm cùng long ảnh bay lượn vờn quanh.

Tất nhiên những cái này dị tượng đều là bị thanh niên áo đen đè cho ép xuống. Nếu không những dị tượng kia nhất định trùng thiên. Hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tiếp đên hắn lấy ra 2 vò rượu lớn. Chưa nói đên rượu, chỉ riêng cái kia bên ngoài vò đựng đã là kinh người.

Vò rượu kia được chế tạo cực kỳ tinh xảo, chất liệu lại càng kinh người, dạng kia vật liệu liền Thần Đế cũng sẽ đỏ mắt mà liều mạng tranh đoạt.

Khi mở nắp ra, một cỗ nồng đậm mùi rượu thơm ngát lan tỏa trong không gian. Tại phần miệng nắp còn hiển hiện lên một tòa tinh không kỳ lạ, thậm chí còn nghe lấy tiếng phật âm tụng kinh.

Nhìn tới 2 vò rượu cùng miếng thịt lớn kia. Doanh Thiên không khỏi hai mắt phát sáng lên nói:"Thái Hư Long Tổ thịt, Phật Đà Thiên Vũ Tửu.. Ngươi mời ta sao".

Đối với Doanh Thiên dạng này vô sỉ. Thanh niên áo đen cũng là mỉm cười đáp lời:"Không mời ngươi vậy ta lấy ra làm gì nha".

"Vậy ta liền không khách khí". Doanh Thiên một bộ trịnh trọng gật đầu. Sau đó nhấc lên một vò rượu ừng ực tu lấy.

Tay hắn toát ra đế diễm mang miếng thịt kia nướng lên. Trong chốc lát liền ăn tới tinh quang.

Doanh Thiên một bộ đánh chén không có để ý tới thanh niên áo đen kia.

Cái này cũng dễ nói. Dù sao Doanh Thiên đều tự nhận mình là một cái tục nhân. Lại hắn rất thích uống rượu.

Hôm nay vậy mà có được Thái Hư Tổ Long thịt cùng với Phật Đà Thiên Vũ Tửu, đủ làm trong lòng hắn nhấc lên thích thú.

Thái Hư Tổ Long, chính là Thái Hư Kỷ Nguyên long tộc long tổ. Nó thực lực đều có thể sánh với Đạo Quân.

Thịt của nó tất nhiên được xếp vào thiên địa cực phẩm mỹ vị. Nhưng là vạn cổ đến nay liền có mấy người dám đối với nó ăn đâu, ngoại trừ những cái cực kỳ khủng bố Thiên Tôn kia. Ai lại dám.

Về phần Phật Đà Thiên Vũ Tửu. Lại chính là Phật Môn bí truyền luyện tửu, chính là trong thiên địa cực phẩm thánh tửu.

Ăn uống no say. Rốt cuộc Doanh Thiên cất lời:"Ngươi nhập niết bàn thất bại sao". Hỏi ra câu này, Doanh Thiên là hỏi rất chậm rãi.

Thanh niên áo đen gật đầu đáp lời:"Một bước kia, vẫn là thất bại, quả nhiên là cùng ngươi chênh lệch quá lớn".

Thanh niên áo đen trước đó tu vi cực hạn. Muốn một lần đột phá, nhưng là cuối cùng hắn thất bại. Mặc dù đối với hắn không có tổn thất gì, nhưng là cũng để hắn cảm thấy mệt mỏi.

"Thái Thượng một bước, quả thật rất khó đi, năm đó ta bước lên một bước này, cũng chính là vạn tử nhất sinh, may mắn vẫn là thành công". Doanh Thiên không khỏi cảm khái đáp lời.

Thái Thượng, chính là những vị chứng đạo Nguyên Thủy tồn tại kia một mực hướng tới.

Nhưng là từ vạn cổ đến nay, ngoại trừ Doanh Thiên dạng này, cũng không đủ một bàn tay. Có thể thấy một bước kia là cỡ nào khó khăn.

"Trăm ngàn vạn năm bế quan. Coi như xong, nhưng là ta đã có cảm ngộ mới, lần sau nhất định sẽ thành công". Thanh niên áo đen mỉm cười.

Quả thực, vì chuẩn bị cho một bước kia. Hắn hao tâm tổn huyết trăm ngàn vạn năm. Nhưng là rốt cuộc thất bại, thế nhưng hắn đã nắm tới một tia huyền diệu, cho nên hắn tự tin lần sau nhất định sẽ thành công.

"Ta thắc mắc, ngươi đạo ý chí này, như thế nào lại xuất hiện ở Thần Giới". Doanh Thiên hỏi.

Kỳ thật, thanh niên áo đen này bất quá là một tia ý chí của hắn mà thôi. Bản tôn hắn quá mức xa xôi, nhưng là cho dù vậy, việc hắn tại Thần Giới xuất hiện chính là một việc lạ.

"Ngươi ở đây không rõ, cách đây không lâu, Thiên Đạo dị biến, có tin tức của Đạo Phần truyền ra ngoài. Cho nên không chỉ ta, mà rất nhiều người đều nhao nhao đi ra tìm kiếm". Thanh niên áo đen cười đáp.

Đạo Phần, chính là thần bí nhất, ít người gặp nhất Thập Đại Thiên Căn một trong.

Là nơi Đại Đạo táng thân. Là nơi chôn cất Đại Đạo. Nó cất dấu một cái cực kỳ to lớn bí mật cùng lực lượng. Đủ khiến cho Thiên Tôn đều đỏ mắt. Tất nhiên thanh niên áo đen cũng muốn tìm tới.

"Ngô, ra là vậy, nếu là Đạo Phần, vậy cũng dễ hiểu". Doanh Thiên gật đầu.

Nhắc tới đây, thanh niên áo đen không khỏi nhìn Doanh Thiên một chút nói ra:"Ta nhớ được, món đồ liên quan đến Đạo Phần kia là trong tay ngươi".

"Ân, chính là, muốn đoạt sao". Doanh Thiên mỉm cười nói.

"Bỏ đi". Thanh niên áo đen khoát tay.

Một lát sau Doanh Thiên nói:"Cách đây không lâu, Như Lai có tới tìm ta".

Nhắc đến Phật Tổ Như Lai, Doanh Thiên nụ cười trở nên vô cùng thâm thúy. Ánh mắt tràn đầy ý vị nhìn tới thanh niên áo đen.

Nhưng là thanh niên áo đen lại đem nụ cười kia trả lại cho hắn đáp:"Vậy hắn có nói với ngươi Già La Tự đã bị giải tán sao".

Nghe được thanh niên áo đen lời nói. Doanh Thiên không có ngạc nhiên đáp lời:"Cái này ta đã sớm nghĩ tới, dù sao ta cùng Phật Gia duyên đã hết".

"Nhưng là người bên trong đều bị giết sạch". Thanh niên áo đen nụ cười nồng đậm nói ra.

Nghe được vậy. Doanh Thiên con mắt không khỏi phát lạnh. Hồi lâu sau, hắn chậm rãi nói ra:"Là ai làm đâu".

"La Mật tiểu tử kia". Thanh niên áo đen đáp.

Doanh Thiên gật đầu không có trả lời, hắn trong lòng đã có dự tính.

Ngay sau đó thanh niên áo đen hỏi tiếp:"Ta cũng có một câu hỏi ngươi".

"Nói đi".

"Năm đó ta cùng Như Lai, Nhiên Đăng trở mặt, vì sao ngươi không có đi cản ta". Thanh niên áo đen hỏi.

Nói đến đây. Doanh Thiên không khỏi nhớ lại năm tháng xa xôi kia.

Kỷ Nguyên thứ 3. Hỗn Độn Kỷ Nguyên.

Tại kỷ nguyên kia có lấy 2 vị Thánh Phật. Đó là Phật A Di Đà cùng Thích Ca Mâu Ni.

Bọn hắn 2 người chính là đặt lên nền móng cho phật đạo. Cũng được xưng là 2 vị cổ phật.

Nhưng là cuối cùng, 2 người kia chứng đạo thất bại, tu vi tan biến.

Bọn họ sau đó liền đem phật pháp truyền thụ cho 4 người phàm nhân.

4 người phàm nhân này nhận lấy phật pháp, tiếp tục tu sửa cùng hoàn chỉnh Phật Đạo. 7

Bọn hắn trải qua vô số hung hiểm sóng gió. Rốt cuộc cùng nhau thành đạo, khai sáng ra Phật Đạo vô thượng. Trở thành Phật Tổ.

Một người lấy vị Như Lai Phật Tổ, một người lấy vị Nhiên Đăng Cổ Phật.

Người thứ ba xưng Ma La Phật Tổ. Người còn lại thì gọi là Già La Cổ Phật.

Nhưng là, sau khi chứng đạo, giữa Ma La cùng Như Lai và Nhiên Đăng xảy ra mâu thuẫn về Phật Lý, rốt cuộc không thể điều giải mà trở mặt cùng nhau.

Ma La rời đi Phật Môn. Sau đó tự mình dựng lên Ma La Thiên Môn. Coi như trở thành một hướng khác của Phật Gia.

Nhưng là lại bị Phật Gia coi là không chính thống. Gọi là Tà Phật, người theo Ma La bị gọi là tà tăng cùng tà phật.

Ma La cũng đổi thành Ma La Vô Thiên.

Trở lại thực tại. Doanh Thiên mở miệng nói ra:"Mỗi người đều có mình ý nghĩ, vì sao phải ngăn lại ngươi đâu, chẳng phải nói, ta hiện tại cùng Phật Gia cũng đã hết duyên, tất cả đều tại trong ý niệm mà thôi".

Ma La Vô Thiên gật đầu, hắn không khỏi cảm khái một chút:"Những năm tháng kia, quả thật để hoài niệm nha".

"Chuyện đã qua, cũng không nên giữ trong lòng". Doanh Thiên gật gù.

"Ngươi dự định bao giờ sẽ đăng lâm".

"Ta còn một chút chuẩn bị cần làm, thời điểm kia nhất định là phải liên tục hoạt động, cho nên làm một chút chuẩn bị đằng sau". Doanh Thiên nói ra.

"Ngươi vẫn như vậy nước không lọt".

"Nếu không ta làm sao sống tới hiện tại đâu".

Trong lúc Doanh Thiên cùng Ma La Vô Thiên nói một chút chuyện.

Lúc này ở bên kia. Tòa Thần Môn kia đã trải qua một nén nhang.

Rốt cuộc, từ bên trong Thần Môn, một cái bóng hình đi ra. Người này tất nhiên là Nguyệt Nhi.

Lúc này trên người nàng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Mặc dù y phục có chút rách rưới. Nhưng là y nguyên không che đi cái kia tuyệt mỹ phong thái.

Nàng lúc này khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Một cỗ thần uy nặng nề ép xuống đến người ta khó thở.

Không biết bao nhiêu người nhìn nàng hâm mộ, thần tượng các loại.

Chỉ thấy sau lưng nàng ẩn ẩn xuất hiện một tòa thế giới, khí tức chập trùng như có như không. Hư hư thực thực.

Nhìn thấy nàng về sau. Một vị lão tổ không khỏi hâm mộ nhìn lên nói ra:"Hư Hư Thực Thực.... Hư Thần Cảnh".

Lúc này, Nguyệt Nhi đã là Thần Linh.

Ở bên trong Thần Đạo Thiên Môn đối với Nguyệt Nhi tẩy lễ để nàng có được vô cùng to lớn lợi ích.

Tại bên trong là tràn ngập các loại Thần Đạo quy tắc, khiến cho nàng Linh Lực chuyển hóa thành Thần Lực.

Thân thể phàm thai cũng là chuyển biến thành Thần Khu.

Linh Hồn cũng đã trở thành Thần Hồn.

Nói tóm lại. Trở thành Thần chính là trải qua một loạt cực kỳ lớn thuế biến từ thân thề tới linh hồn mà phàm nhân không thể nào tưởng tượng.

Chỉ tính riêng tới thọ nguyên. Một vị Thông Thần Cảnh cực hạn chính là 1 vạn năm. Nhưng là thành Thần về sau, cho dù là Thần cấp thấp nhất cũng liền có 10 vạn năm thọ nguyên. Nếu là có được đầy đủ kéo dài thọ dược. 20 vạn năm đều không thành vấn đề.

Lúc này, có không ít Thần Linh đều tiến tới chúc mừng nàng. Dù sao nàng cũng đã là Thần, cùng bọn hắn bình khởi bình tọa.

Lại thêm nàng cái kia khủng bố thiên tư, còn có một vị thần bí sư tôn. Ai dám lãnh đạm nàng.

Đúng lúc này. Nguyệt Nhi giống như cảm nhận được cái gì. Nàng lập tức hướng một bên bay đi.

Lúc nàng xuất hiện, trước mắt nàng chính là 2 người, một người thì xa lạ, một người chính là nàng sư tôn.

Trông thấy Doanh Thiên, Nguyệt Nhi chính là nhào tới hồ hởi:"Sư Tôn, ngươi nhìn, ta đã là Thần".

"Ân, khá lắm". Doanh Thiên mỉm cười. Sau đó hắn hướng qua Ma La Vô Thiên nở nụ cười thân thiện:"Đây là Ma La, ngươi có thể gọi hắn là Ma La Sư Thúc".

"Chào Ma La Sư Thúc". Nguyệt Nhi cũng không nghĩ ngợi gì lập tức quay qua chào.

Ma La Vô Thiên lắc đầu cười. Hắn nào không biết Doanh Thiên có ý gì. Chụp cho hắn cái mũ Sư Thúc, nếu là không có quà ra mắt, đáng gọi là Sư Thúc sao.

Ma La bèn lấy ra một chuỗi màu đen phật châu. Bên trên chuỗi phật châu này mỗi một viên châu đều có khắc lấy một cái phật tự cổ lão. Cái này do chính tay Ma La khắc nên. Nhìn qua hoàn toàn chính là một chuỗi bình thường phật châu. Chỉ là có chút cũ kỹ mà thôi.

Sau đó hắn đưa cho Nguyệt Nhi nói:"Cái này cho ngươi, coi như quà ra mắt".

Nguyệt Nhi thông minh cỡ nào, nàng lập tức biết đây là vật quý, đương nhiên sẽ thu lại cất đi.

Ngay thời điểm này. Bỗng nhiên Ma La và Vô Thiên con mắt đều lộ ra khác thường nhìn về một bên.

Sau đó cả 2 vậy mà cùng đồng thanh cười nói:"Đã lâu không gặp".

Chỉ thấy, tại trong rừng đi ra một cái áo bào tro thanh niên.

Hắn cũng mỉm cười gật đầu nhìn Doanh Thiên và Ma La đáp lại:" Đúng là đã lâu không gặp".

P/s: Trong truyền thuyết thì Như Lai chính là Thích Ca Mâu Ni. Nhưng là mình sẽ tách ra thành hai người riêng biệt.

Giải thích cho mọi người đỡ ném đá mình không biết gì về Phật cũng đòi viết:v.

Mình cũng sữ không có bôi nhọ phỉ báng gì mấy vị Phật này.

Tất nhiên là những vị Phật khác mà mình bịa ra sẽ không đảm bảo là có chút nói xấu. Nhưng là cho dù là tác trung quốc cũng khối ông nói xấu phật đạo. Cho nên mọi người không cần làm quá.

Cảm ơn.

Đọc truyện chữ Full