TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 99: Tsunade thức tỉnh

“Ngăn hắn lại!” Utatane Koharu giật mình vội vã quát lên một tiếng.

Hành động Naruto làm cho đám người lập tức kinh ngạc hoảng hồn tỉnh lại. Họ hành động rất nhanh. Tuy nhiên cũng có người dự đoán trước được việc này. Một nam nhân ngoài ba mươi với mái tóc màu đen được cột chun bó thành chỏm ở phía sau giống như đuôi gà ôm hai tay sau đầu với vẻ mặt lười biếng đáp lại. Hắn có nước da bánh mật và khuôn mặt hơi gầy gò, lông mày đạm và con mắt đen nhỏ, sống mũi thảng và miệng rộng cùng với hai má hơi gầy gộc. Trên cằm có chỏm râu dê màu đen khá bắt mắt. Bên trong mặc một chiếc áo giáp lưỡi, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác cộc tay bằng da hươu. Hai tai xuyên thủng có đeo bông tai trông có phần khá nữ tính. Bộ dáng hắn có vẻ lười biếng nhưng đôi mắt lại tinh ranh toả ra đầy trí tuệ.

Khi mà Naruto lập tức hành động thì hắn cũng đã hành động. Bàn tay hắn kết ấn cực nhanh, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một bóng kéo dài lập tức hướng về phía Naruto bắt lấy. Tuy nhiên chiếc bóng này chưa kịp đến bên người Naruto thì dường như Naruto nhanh hơn một phần, phía dưới chân người nam nhân đã xuất hiện một nhánh cây sắc nhọn. Hắn không thể dừng việc sử dụng thuật bắt bóng lại. Thân thể theo đó nhảy lùi về phía sau tránh thoát đám cây.

“Hoả Độn: Hào Hoả Cầu Thuật!” Một quả cầu lửa khổng lồ đánh về phía người Naruto.

“Phong Độn: Chân Không Đại Ngọc” Từ miệng một ninja phun ra một quả cầu gió khổng lồ bắn về phía kẻ địch.

“Lôi Độn: Lôi Hổ?” Một tiếng hổ gầm phát ra từ miệng con hổ sấm sét do Hatake Kakashi tạo ra. Con hổ sấm sét chạy như điên lao thẳng về phía Naruto. Mặc dù Kakashi là thầy Naruto nhưng hắn ra tay lại không chậm chút nào. Hắn trực tiếp sử dụng nhẫn thuật có sức sát thương cao công kích Naruto. Đối với kẻ dám ra tay với làng Lá, hắn tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại. Ngay cả con trai thầy hắn cũng không được.

Hàng loạt nhẫn thuật như phô thiên cái địa tấn công về phía Naruto. Mặc dù Naruto sử dụng Mộc Độn: Thụ giới giáng đản loại nhẫn thuật công kích nhưng sao Naruto lại không chuẩn bị trước. Một đám cây cối trực tiếp mọc lên làm ra một tấm chắn trước đòn tấn công đám người ninja này.

Jiraiya trong lúc này cảm giác được đau lòng. Hắn cứ cho rằng Naruto là con trai Hokage đệ tứ, thằng nhóc sẽ kế thừa hoả chí nhưng hắn đã sai rồi. Sự sai lầm này cũng có một phần lỗi của hắn. Nếu hắn không rời đi làng Lá ở lại chăm sóc Naruto, có lẽ Naruto sẽ không bị đối xử như vậy, thằng nhóc sẽ không đi lên con đường không lối về.

Một đám ninja thấy được khắp nơi là cây cối, cả đám chỉ có tránh trái tránh phái dùng vũ khí đem cây cối đánh nát. Thế nhưng rất nhanh một người ninja đã phát hiện, hắn lập tức hô lên: “Hình như đám cây cối này không có ý tấn công chúng ta?”

“Naruto... ngươi...” Jiraiya thấy thế cũng hơi ngẩn người mở miệng nói chuyện. Hắn nhìn xung quanh quả thực không thấy có bất cứ ninja nào bị tổn thương do mộc độn gây ra. Loại nhẫn thuật này không giống như bình thường hiển nhiên không có yếu ớt như thế. Theo lý cả làng Lá phải thương vong thảm trọng mới đúng nhưng lại không có bất cứ tổn thương nào.

“Haha...” Naruto ở trong một đám cây bao bóc phát ra tiếng cười lạnh lẽo và âm trầm. Ở sau những cái cây lớn đó, mọi người nghe thấy được giọng nói tràn đầy châm chọc phát ra: “Các ngươi thấy rồi chứ đây chính là mộc độn. Nó không phải là toàn bộ sức mạnh của ta. Tất cả các ngươi chỉ có thể sống dưới bóng ma của ta. Tốt nhất các ngươi không cần ngủ vì không cẩn một ngày nào đó ta Uzumaki không Namikaze Naruto buồn chán sẽ thăm làng Lá một lần và không cẩn thận sử dụng ra một phát mộc độn. Hahaha... thế nên tốt nhất các ngươi không cần ngủ tốt nhất!”

Giọng nói được Naruto sử dụng chakra theo đó vang dội khắp ngôi làng Lá. Đám người không chỉ ninja mà còn người bình thường nghe được những lời này. Tất cả như bàng hoàng sau cơn mê, họ cứ nghĩ mình sẽ chết trong cuộc tập kích đáng sợ này. Một số người đã nhoài dưới đất. Không ít những đứa trẻ đã quỳ hai chân dưới đất bắt đầu phát ra tiếng khóc: “Oa, oa, oa...”

“Ân... biến mất!” Một người ninja làng Lá có đôi mắt màu trắng và hai huyệt thái dương xuất hiện gân xanh đột nhiên mở miệng nói chuyện. Hắn hô lên: “Hắn là ảnh phân thân...” Ngay sau đó hắn quay nhìn về phía xung quanh xem có phát hiện được thân ảnh Naruto đâu không. Vẻ mặt hắn hơi dại ra rồi mở miệng nói: “Chẳng lẽ từ trước đến nay đối mặt với chúng ta đều chỉ là một ảnh phân thân. Vậy nếu bản thể hắn còn mạnh như thế nào?”

“Di...” Trong một từ đường cũ nát nằm ngoài phạm vi làng Lá không xa, một người thiếu niên tóc vàng phát ra cảm thán. Hắn cầm trong tay một chiếc mặt nạ có hình dáng quái dị với những cái răng sắc nhọn. Nếu như Orochimaru ở nơi này sẽ rất kinh ngạc vì khuôn mặt này. Nó giống hệt tử thần đã phong ấn đôi tay hắn.

Ở nơi cũ nát bốc đầy ra mùi bụi và mốc meo, Naruto ngước nhìn những chiếc mặt nạ quỷ với đầy hình dáng ghê rợn được treo trên tường. Tại nơi này, ngươi luôn có cảm giác ma quái và lành lạnh. Naruto theo đó xoa chiếc mặt nạ quỷ trong tay mình rồi nói: “Theo ghi chép tộc Uzumaki, mặt nạ tử thẩn hẳn là chiếc này đi. Nếu như với chiếc mặt nạ này, mình có thể mở ra phong ấn linh hồn trong bụng tử thần.”

“Làng Lá sao? Chờ ta trở lại đi!” Bước ra khói cánh cửa gỗ, Naruto lại ngước đầu nhìn về phía ngôi làng Lá một lần. Sau đó, hắn chỉ lặng quay đầu đi không thèm nhìn về phía làng Lá một lần nữa.

“Đây là đâu...” Đôi môi hơi nhợt nhạt khẽ mấp máy khi mà đôi mắt màu nâu từ từ mở ra. Nàng ngước nhìn về phía trung canh thì thấy được khăp nơi là cây cối và những đoạn vụn của những gốc cây. Một vài đám ninja đang dùng vũ khí đem một đám cây cối phá nát mở đường.

“Cô Tsunade... cô đã tỉnh!” Shizune có chút không xác định người thiếu nữ này có phải Senju Tsunade hay không. Theo lý âm ấn biến mất thì Tsunade sẽ phải biến già nua nhưng người này nào có già nua gì trông vẫn như một nữ nhân ba mươi tuổi cực kỳ xinh đẹp. Trong lòng nàng thực sự hy vọng nữ nhân xinh đẹp này là Tsunade.

“Shizune... đây là đâu!?” Đầu cảm giác truyền đến cảm giác nằng nặng làm cho nàng không thể không lắc đầu vài cái. Toàn thân nàng cảm giác không có chút sức lực nào. Senju Tsunade mở miệng lên tiếng hỏi: “Sao ta cảm giác được toàn thân không chút sức lực nào?” Nàng quay ra nhìn về phía Shizune với đôi mắt mệt mỏi: “Shizune vì sao em lại khóc?”

“...” Thiếu nữ Shizune đột nhiên oà lên khóc lớn. Nàng trực tiếp ôm lấy thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, giọng nói theo đó tràn ngập nức nở: “ngài Tsunade, thực sự là cô rồi! Em không có nằm mơ chứ? Cô thực sự đã trở lại. Vậy mà em cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn cách nào gặp lại cô nữa kia!”

“...” Đầu Tsunade hơi đau, nàng nhớ được hình như gặp mặt Katou Dan. Hai người trong đêm tân hôn còn tiến hành ân ái nam nữ. Khi mà nàng đạt đến một lần cực sướng cao trào nhất thì đột nhiên Katou Dan nở nụ cười rét lạnh. Toàn thân Dan lập tức xuất hiện một đám bùa nổ. Sau đó bùa nổ phát ra những tiếng nổ mạnh khủng khiếp bao phủ cả cơ thể nàng. Đến đây nàng mới hoảng hồn.

“Tsunade, thực sự là cô sao?” Người nam nhân lớn tuổi có mái tóc màu trắng vọt đi tới trực tiếp vươn tay ra túm lấy bả vai Naruto.

“Cút ra...” Senju Tsunade cố hết toàn lực vươn tay ra trực tiếp nện thẳng vào mặt Jiraiya một cái. Tuy nhiên đấm này cũng chẳng làm cho Jiraiya cảm giác đau đớn chút nào.

“Hahaha... quả thực là cô rồi, Tsunade.” Jiraiya vừa cười vừa khóc. Nước mắt theo đó chảy trên khuôn mặt mình: “Cô không có chết thật là tốt quá!”

“Anh hy vọng tối chết lắm sao, Jiraiya!?” Senju Tsunade giận dữ mở miệng quát lên. Ngay sau đó nàng suy yếu thở ra hổn hển. Dường như đã lâu không hoạt động, cả người Tsunade cảm giác vô cùng mệt mỏi. Nàng không còn sức để mà đứng dậy nữa. Giọng nói mang theo châm chọc: “Lớn đầu như vậy còn khóc lóc!”

“Không... không phải!” Jiraiya cười một cách ngờ nghệch: “Cô không sao là tốt rồi!”

“Tsunade...” Hai vị cố vấn lập tức đi về phía đoàn người. Utatane Koharu là người đầu tiên mở miệng nói chuyện: “Không ngờ cô lại vẫn còn sống đấy. Chúng ta cứ nghĩ cô đã chết rồi kia. Vậy cô trở lại làng Lá mọi việc tốt rồi!”

“Ha...” Senju Tsunade mở miệng nói chuyện: “Hiện giờ tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi. Hơn nữa... Jiraiya, sao anh ăn mặc như vậy. Bộ đồ đó không phải dành riêng cho Hokage hay sao? Tại sao anh lại ăn mặc nó. Còn có... nơi này...” Khẽ nhìn xung quanh, Tsunade phát hiện khắp nơi xung quanh là cây cối. Nàng theo đó hô: “mộc độn... vậy...”

“Một lời khó nói hết!” Jiraiya lại cười ngây ngô đưa tay gãi gãi sau đầu mình: “Tôi suýt chút nữa trở thành Hokage đệ lục đấy. Nếu như không có cô tôi sẽ thực sự phải làm Hokage đệ lục rồi. Thật may quá cô đã trở lại như vậy tôi sẽ không cần làm cái chức phiền chán này rồi!”

“Hừ...” Mitokado Homura đưa ngón tay đẩy nhẹ gọng kính rồi lạnh giọng nói: “Chức vị Hokage trong mắt ngươi không chịu được như vậy sao?” Jiraiya không

“Trước đó...” Lúc này, Utatane Koharu lập tức mở miệng nói chuyện: “Chúng ta cần dọn dẹp đống cây cối này đồng thời kiểm tra xem con số thương vong như thế nào?”

“Là do Naruto làm sao?” Senju Tsunade theo đó hỏi lại.

Tất cả đám người ở đây đều trầm mặc chỉ có Utatane Koharu đáp lời: “Đúng vậy là thằng nhóc đó làm. Bây giờ thằng nhóc đã gây nguy hại lớn cho làng Lá. Tsunade, cô là Hokage. Cô nên hiểu trách nhiệm Hokage cần gánh vác. Chúng ta không thể lương tay với thằng nhóc đó nữa. Nó đối với làng Lá là một mối nguy hiểm lớn lao.”

“Ta đã biết!” Senju Tsunade có chút buồn bã, nàng cảm giác tâm mình thực sự mệt. Nàng thực muốn từ bỏ cái chức Hokage này.

Đọc truyện chữ Full