“Hahaha...” Đột nhiên Naruto phá lên cười, hắn không nhịn được ôm bụng cười lớn. Hai mắt bởi vì cười quá lớn mà chảy nước mắt. Khói trắng tản ra chỗ ở Pakura, Naruto thấy được một thiếu nữ? Không một nữ nhân béo mập khủng bố. Nàng đang ăn mặc một bộ kimono rộng thùng thình. Hạ thể Naruto theo đó nháy mắt mềm xuống. Hắn cười đến sặc sụa: “Đây là thuật biến thân sao? Chết cười mất thôi! Ngay cả bọn mẫu giáo chắc cũng sử dụng thuật biến thân tốt hơn cô đó, Pakura”
Nhìn thấy thân thể béo tốt cùng với một bộ kimono rộng thùng thình, Naruto liên tục vỗ bụng cười. Hành động này làm cho Pakura vô cùng xấu hổ. Không khí từ dâm mỹ biến thành một trạng trò cười. Điều này khiến cho nàng nghiến răng nghiên lợi, bàn tay béo tốt đưa lên.
Phừng!
Một quả cầu lửa khổng lồ trực tiếp xuất hiện, Naruto hoảng hốt hô lên: “Pakura, cô điên hả? Cô định đem cả chỗ này phá huỷ hả?”
“Hừ...” Pakura dùng đôi mắt to trên khuôn mặt béo tốt như con lợn nói với giọng căm giận: “Còn không phải tại ngươi? Ngươi còn không đưa cho ta một bộ quần áo và cút ra ngoài!”
“Hế...” Naruto nghe thấy vậy vờ ngu. Bàn tay hắn đưa lên sờ sờ đầu của mình. Hắn thấy được bản thân mình như nhớ đến hình như mình không có chuẩn bị quần áo cho Pakura thì phải. Nói đến đây khoé miệng hắn trở nên co quắp vài cai rồi biến thành nụ cười gượng gạo: “Ách... hình như tôi quên mất không có mang theo thì!”
“Hừ...” Pakura nháy mắt biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh Naruto. Thân thể khổng lồ béo ục ích Pakura trực tiếp lấy thịt đè người đập thẳng vào Naruto.
Oanh!
Từ phía bên trong động phát ra âm thanh vang dội cùng khá to và rõ ràng. Âm thanh ấy vang vọng vào tai đám người đang ở bên ngoài. Ở bên phía ngoài, đám người đều bị âm thanh kinh động. Một đám người nhìn về phía nhau. Rasa mặc dù tỏ ra cao ngạo, hai tay ôm ngực đứng ở nơi đó giả dạng cao nhân. Tuy nhiên trong lòng hắn đang dậy sóng.
“Ngài Đệ tứ...” Một tên ninja có cái đầu trọc và khuôn mặt đầy vết nứt quay ra nhìn về phía Kazekage đệ tử hỏi: “Ngài chẳng lẽ không sốt sắng sao? Nếu như lần này Dan, anh ta thành công như vậy chúng ta đều có khả năng sống lại. Loại thuật này chân chính có thể sống lại người chết sao, ngài Đệ tứ!”
“Làm sao ta biết được!” Lưng Kazekage đệ từ tựa vào vách đá, vẻ mặt hắn bình tĩnh giống như một mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng. Tuy nhiên bàn chân hắn thi thoảng đưa lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống đá bán đứng hắn. Tâm hắn lúc này chẳng khác gì con kiến đang bò trên trảo nóng cả, hắn thực lo lắng. Bản thân hắn thực hy vọng loại cấm thuật này thành công. Một khi thành công thì hắn sẽ có cơ hội sống lại.
“Không hổ ngài Kazekage đệ tứ!” Một tên ninja làng Cát được uế thổ chuyển sinh ra mở miệng nói chuyện: “Đứng trước tình trạng này vẫn giữ được bình tĩnh, mặt không đổi sắc. Tôi thực sự lo chết đi được ấy chứ? Hy vọng loại cẩm thuật này thành công đi.” Một tên ninja làng Cát được uế thổ chuyển sinh ra cũng gật đầu đồng ý.
Trong đám người ở nơi này cũng có Yuuki Haku. Haku lúc này cũng run rẩy, cả người mang theo vẻ lo lắng chăm chú quan sát nhìn về phía trong động. Nàng hy vọng kết quả lần này thành công. Chỉ nghĩ đến Momichi Zabuza có thể sống lại thôi là Haku cảm giác trong lòng có một chỗ ký ức sâu thẳm nhất bị xúc động. Bàn tay hắn nắm chặt lại, miệng khẽ lẩm bẩm: “Thiếu gia, ngươi nhất định phải thành công... nhất định không được thất bại đâu đấy!”
“Ra rồi... ra rồi...” Một tên ninja làng Cát không nhịn được hét lên, bàn tay đưa lên vẫy vẫy gọi đồng bọn. Cả đám lúc này nào có phong phạm một ninja bình tĩnh trọng mọi hoản cảnh. Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn về phía bóng dáng thiếu niên cùng với một thiếu nữ đi ra từ bóng tối.
Những bông tuyết rơi lên bờ vài mình, Rasa biểu tình không chút nào kinh ngạc. Vẻ mặt bình tĩnh và đứng thẳng đi ra sau đó xoay người về phía cửa hàng. Tiếng bước chân vang lên, theo sau đó con mắt Rasa cũng trợn to như đám ninja làng Cát. Một thân ảnh ục ịch to lớn dẫm từng bước đi về phía đám người bọn họ. Tất cả họ đều đem mắt như muốn rớt ra bên ngoài.
“Phù...” Nhấp một ly trà nóng, thiếu nữ tóc hồng Sakura thở ra một tiếng vô cùng thoải mái. Đôi mắt màu xanh nhẹ nhàng khẽ chớp. Chúng nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng. Nàng trong lúc này đã bỏ đi chiếc áo lạnh bên ngoài thay bằng một bộ áo vải cộc tay để lộ ra dáng người hoàn mỹ.
Bộ ngực Tsunade không còn to quá như trước đây nhưng độ lớn vẫn đạt trên 90. Điểm mà nàng kinh hãi đó chính là làn da trắng nõn nà và hồng hâò giống như da em bé. Cả cơ thể không có một vết tích nào không hoàn hảo cả. Cái cổ cao trắng nõn. Bộ ngực vểnh cao đặc biệt là chiếc eo thon tiêm tế mỗi khi nàng xoay thân thể giống như không có xương cốt vậy. Đôi chân thon dài và cao vút di chuyển nhẹ nhàng theo dáng uyển chuyển của nàng.
“Sakura...” Yamanaka Ino chớp chớp đôi mắt quay ra nhìn về phía Sakura rồi nói nhỏ: “Cô Tsunade thay đổi nhiều thật đấy!”
“Ừm...” Sakura không hẹn mà đáp lại một câu với một cái gật đầu.
“Đám nhóc các em đang nói gì vậy!?” Senju Tsunade đang lấy thứ gì đó sau đó không tự chủ được mà hỏi một câu. Nàng quay ra thấy được một đám nhóc đang lầu bầu cái gì đó. Tuy nhiên nàng cũng không để ý nên không rõ nội dung chúng nói gì. Nhưng nàng đại khái biết được chúng nói về mình.
“Không có gì ạ...” Nụ cười nhè nhẹ xuất hiện trên mặt Yamanaka Ino. Cô nhóc bây giờ cũng coi như một thiếu nữ khá xinh. Nàng mở miệng nói chuyện: “Cô Tsunade... cô thay đổi thật nhiều đấy. Trước đây cô rất xinh đẹp nhưng lúc này cô càng xinh đẹp hơn. Em không có cách nào tưởng tượng cô thay đổi lại lớn như vậy? Thân hình cô đẹp thật đấy, em ước gì mình cũng có thân hình đẹp như của cô.”
“Haha... vậy sao?” Senju Tsunade nở nụ cười.
“Có gì đẹp chứ?” Người nam nhân lớn tuổi tóc trắng Jiraiya chống tay ở cằm. Bộ mặt hắn lúc này giống như muốn nói chán chết đi được ấy, có gì làm không? Vẻ mặt hắn mang theo buồn bực và trong lòng thầm nghĩ: “Muốn rủ Tsunade đi chơi một chuyến, ai ngờ gặp đám nhóc cản mũi này!” Hắn tiếp tục mở miệng nói: “Tsunade... ngực cô nhỏ hơn rồi! Ta thích ngực cô lớn hơn trước kia cơ. Làm gì có nam nhân nào không thích ngực lớn chứ? Y thuật cô cao như vậy sau khi khỏi hắn nhớ làm cho nó to ra thành 106cm như trước kia nhé. Cô như vậy thực sự làm cho ta không quen chút nào!”
“Jiraiya...” Trên trán Tsunade lập tức xuất hiện gân xanh, nàng mở miệng quát lên: “anh câm miệng cho tôi!” Hai thiếu nữ ngồi ở chung bàn với Jiraiya không hẹn mà cùng hiện lên một từ biến thái.
“Thức ăn mang đến rồi đây!” Vừa lúc thì Shizune cũng mang theo một đám đồ ăn vặt dâng lên. Senju Tsunade cũng theo đó ngồi vào bàn của mình. Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn của mình nói chuyện phiếm. Trong đây chỉ có duy nhất Jiraiya là nam nhân khiến cho đám người ở đây khó chịu và Jiraiya cũng cảm giác được kỳ quái.
Bản thân Jiraiya đang cảm giác không đúng muốn rời đi thì cô nhóc Yamanaka Ino theo đó đột nhiên nói chuyện: “Naruto...” Giọng nói cô nhóc theo đó yếu ớt vang lên: “Mặc dù biết là không được phép nhưng em vẫn muốn hỏi? Cậu ấy... cậu ấy thực sự là con trai Hokage đệ tứ sao?” Mặc dù trong lòng Ino có xác định tám chín phần.
Lời nói này làm cho đám người ở đây đều nhìn về phía nhau trầm mặc. Tất cả đều cảm giác được không khí trở nên lặng lề. Đến cuối cùng người đánh vỡ không khí này lại là Shizune. Nàng hơi liếc mắt đồng thời dùng sắc mắt buồn bã nói: “Cô Tsunade... hiện giờ khắp làng Lá đều đã truyền đạt phản nhẫn Naruto chính là con trai Hokage đệ tứ rối. Không có ai không biết! Mặc dù tin tức này bị cấm không được nói đến nhưng là...”
Rầm!
Nắm đấm Tsunade theo đó đột nhiên nện thẳng vào mặt bàn khiến cho tách trà và tích nước bắn tung toé. Mọi người thấy được vẻ mặt Tsunade theo đó giận dữ: “Còn không phải mấy lão già đó giở trò quỷ. Nếu không sao mọi việc biến thành như thế này.”
“Cô Tsunade...” Shizune vội vã khuyên can: “Cô bình tĩnh một chút!” Trong giọng nói mang theo thở ra một hơi dài. Thật may Tsunade chưa có khôi phục hoàn toàn nếu không cú đấm vừa rồi sử dụng ra quái lực quyền thì cả cái căn nhà này e rằng phải xây mới.
“Tsunade... mọi chuyện đã rồi. Chúng ta không thể làm gì để thay đổi nó!” Jiraiya cảm giác được tâm trạng mình trong nháy mắt hạ xuống. Hắn mở miệng thở dài ra một tiếng rồi nói chuyện tiếp: “Việc bây giờ là tìm lại Naruto và ngăn chặn thằng nhóc lại không để nó phá huỷ làng Lá!”
“...” Đôi mắt xinh đẹp màu nâu lập tức biến thành giễu cợt nhìn về thân hình Jiraiya. Trong giọng Tsunade mang theo sự châm biếm: “Jiraiya, anh đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Jiraiya ngẩn người không hiểu Tsunade muốn nói gì. Hắn chỉ nghe được Tsunade nói tiếp: “Có 53-54 đi. Hiện giờ thực lực thằng nhóc đã hơn xa anh. Anh đánh thắng được nó sao? Ở làng này còn có ai có thể một mình đánh thắng nó đây? Chẳng lẽ dốc hết lực lượng cả ngôi làng đi tìm nó. Hiện giờ, làng khác còn đang nhìn chằm chằm vào làng ta hy vọng chúng ta sẽ xảy ra xung đột.”
“Naruto...” Sakura mang theo vài phần lo lắng hỏi lại: “Cậu ấy thực sự muốn huỷ diệt làng Lá sao?”
“Này...” Jiraiya thở ra một hơi. Hắn lại nhớ được ở làng Lá hình như thằng nhóc cũng chỉ có Sakura và Sasuke là bạn mà thôi. Sasuke thì đã chạy trốn khỏi làng Lá mà cô bé tóc hồng này, dường như thằng nhóc chẳng thèm quan tâm chút nào. Ngay cả thầy Kakashi, thằng nhóc cũng chẳng quan tâm. Một ngôi làng như vậy, thằng nhóc sẽ chẳng có chút tâm lý ái ngại gì khi huỷ diệt nơi này. Càng nghĩ càng làm Jiraiya già thêm mấy tuổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 103: Muốn rớt cằm!
Chương 103: Muốn rớt cằm!